Chương 4
Bởi vì không biết còn bao nhiêu người mai phục trên đường, dọc đường đi Vân Thiều Lỗi không hề nghỉ ngơi. Mãi cho đến khi thái dương khuất núi, tìm được một thị trấn phồn hoa, bọn họ mới ngừng lại.
Vì lo lắng an toàn, Vân Thiều Lỗi tìm một khách điếm lâu đời trọ lại —— nơi này khách nhân đông đúc, muốn cướp đoạt bí tịch cũng không thích hợp ra tay.
Đêm đã khuya, Vân Thiều Lỗi ngâm mình trong mộc bàn, tẩy sạch một thân mệt nhọc.
(*) mộc bàn, mộc dũng, dục bàn, dục dũng: tất cả đều chỉ thùng gỗ dùng để tắm rửa.
Nước nóng làm cơ bắp căng cứng của hắn thả lỏng một chút, nhưng thần kinh của hắn như thế nào cũng vô pháp thả lỏng.
Đầu tiên hắn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ Triệu Linh Nhi; sau đó còn phải ứng phó sát thủ của Nhị vương phi nhằm vào Phượng Du Lâm; hiện tại còn lòi ra thêm một đám địch nhân dòm ngó ‘Nội công bí tịch’; ngoài ra còn phải tìm kẻ bí ẩn trốn trong bóng tối, đem tin tức về bí tịch phát tán ra ngoài. Từng cái nan đề theo nhau mà đến, này con đường thượng kinh thật sự chông gai.
Đêm nay cũng đừng mong được ngủ ngon giấc, Vân Thiều Lỗi nhận mệnh bước ra khỏi dục bàn.
Hắn không mặc y phục, đi qua bình phong, Phượng Du Lâm đang ngồi dưới ánh nến khâu một tiểu bao.
Vân Thiều Lỗi không để ý đến y, trực tiếp ngồi bên mép giường lau tóc.
Phượng Du Lâm kết từng nút nhỏ, dùng kéo cắt phần chỉ thừa. Y quay đầu lại nhìn Vân Thiều Lỗi, sau đó đứng dậy chạy đến trước mặt hắn.
Vân Thiều Lỗi nhìn y đưa mình tiểu bao kia.
“Đây là cái gì?” Hắn cầm lấy, lập tức ngửi được một trận thơm ngát tỏa ra từ tiểu bao.
Là túi thơm.
Vì cái gì tặng cho hắn? Vân Thiều Lỗi hoang mang nhìn đối phương, Phượng Du Lâm thấy hắn không hiểu ý mình, y nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Phượng Du Lâm ngồi xuống cạnh Vân Thiều Lỗi, kéo bàn tay hắn, dùng ngón trỏ viết chữ vào lòng bàn tay hắn, Vân Thiều Lỗi nhìn theo ngón tay y đọc chữ:
“Hoa —— nhài, có —— tác —— dụng —— thả —— lỏng —— tinh —— thần…”
Vân Thiều Lỗi ngẩng đầu.
“Ngươi thích hoa từ bao giờ…” Hắn còn chưa hỏi xong, bỗng nhiên nhớ lại sáng hôm nay Phượng Du Lâm vô cớ mất tích, “Chẳng lẽ buổi sáng ngươi chạy tới hậu viện là để hái hoa nhài?”
Phượng Du Lâm thẹn thùng gật đầu.
Vân Thiều Lỗi trong tâm nóng lên, nguyên lai hái hoa cùng mua châm tuyến đều là vì làm túi hương cho hắn?
“Ngươi tại sao lại làm cái này cho ta?”
Phượng Du Lâm lại viết lên lòng bàn tay hắn:
“Ngươi —— mấy —— ngày —— nay —— đều —— ngủ —— không —— ngon ——hương —— hoa —— nhài —— có —— thể —— giúp —— ngươi ——”
Yết hầu Vân Thiều Lỗi bỗng nhiên nghẹn cứng, không nghĩ tới chính mình luôn lãnh đạm với y nhưng y vẫn quan tâm mình như vậy.
Hắn nắm lấy túi hương, cảm kích cười cười.
“Cám ơn ngươi…”
Phượng Du Lâm ngượng ngùng mà lắc đầu, tỏ vẻ không cần cảm tạ.
Hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau, không khí tựa hồ có chút xấu hổ.
Phượng Du Lâm chợt nhớ tới cái gì, y lại viết:
“Ngươi hôm nay vì cái gì không có té xỉu?”
Vân Thiều Lỗi biết y là hỏi chuyện quán trà, hắn giải thích:
“Ta vì dẫn dụ đôi phu thê kia ra tay cho nên làm bộ uống trà, trên thực tế thừa dịp các ngươi không chú ý liền nhổ ra.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Phượng Du Lâm khẽ nhếch, lộ ra biểu tình “thì ra là thế”.
Thấy y hỏi việc này, Vân Thiều Lỗi cũng có nghi vấn:
“Đúng rồi, vì sao lại ngươi mẫn cảm với đốc dược như thế?”
Phượng Du Lâm trừng mắt nhìn, viết:
“Ta không biết, chỉ là nếu ngửi thấy hương vị kỳ quái thì sẽ đánh hắt xì.”
“Ha ha… Thế sao?” Vân Thiều Lỗi bật cười, nói như vậy, Phượng Du Lâm là “châm thử độc” tự nhiên, xem ra y cũng không vô dụng chút nào.
Hắn ôn nhu vỗ vỗ đầu Phượng Du Lâm, nói:
“Mà… Cám ơn ngươi hôm nay đã bảo hộ ta.”
Hắn lúc ấy tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng vẫn cảm nhận được Phượng Du Lâm thực dũng cảm mà dùng chính thân mình che chở hắn.
Khuôn mặt Phượng Du Lâm ửng đỏ, ngốc hồ hồ nở nụ cười, Vân Thiều Lỗi cũng cười rộ theo.
“Tốt lắm, thời gian không còn sớm, ngươi cũng mau đi tắm rửa đi.”
“Ân.” Phượng Du Lâm gật đầu, đứng dậy lấy quần áo.
Vân Thiều Lỗi mở túi hương ngửi ngửi, hương hoa nhài thản nhiên phiêu tán trong xoang mũi, còn thật sự cảm thấy vui vẻ thoải mái…
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ tiếp tục chạy đi. Trên đường quả nhiên lục tục xuất hiện ác đồ, tưởng bở cướp lấy “Nội công bí tịch”, bất quá bọn bọn chúng đa số đều bị Vân Thiều Lỗi xử lý, không phải bị đánh đến ch.ết thì cũng bị đánh chạy trối ch.ết.
Vân Thiều Lỗi phát hiện tập kích bọn họ đều là một ít ác danh cũng có tên tuổi, những người này đa số võ công thuộc hạng trung, dựa vào chính là một cỗ hận kính. Cao thủ chân chính ngược lại một người cũng không có, điều này chứng minh kẻ phát tán mật hàm cố ý để những tên này đến dây dưa Vân Thiều Lỗi. Bất quá không thể loại trừ khả năng một ít cao thủ thành danh cũng nhận được mật hàm, khả năng bọn họ vì ngại thể diện mà không có ra tay mà thôi —— hoặc là chẳng thèm ra tay.
Bản thân Vân Thiều Lỗi hoàn toàn không kiêng kị những hảo thủ đức cao vọng trọng, lấy võ công của hắn mà nói, trên giang hồ hiện tại rất ít người có thể so đấu với hắn. Nhưng kinh nghiệm giang hồ của hắn còn thấp, đối với thủ pháp bàng môn tà đạo hại nhân đều không biết nhiều. Lần trước nếu không có Phượng Du Lâm mẫn cảm với độc dược, hắn cũng vô pháp phát hiện chân diện mục của “Bắc Lạc Song Đà”. Bởi vậy trong cuộc sống, đối với những chuyện nhỏ bé hắn đều bảo trì cảnh giác cao độ.
Nháy mắt lại qua năm ngày, đường cách kinh thành còn lại một nửa.
Bọn Vân Thiều Lỗi đi vào một trấn nhỏ thịnh vượng, nơi này cách “Cận Châu thành” chỉ hai trăm dặm, bởi vậy lượng người qua lại rất lớn, buôn bán rất phát triển.
Lữ khách tới đây có đủ loại, thậm chí có cả nhân sĩ dị tộc tới từ biên cảnh. Trên đường hàng quán trải dài rực rỡ muôn màu, muốn cái gì có cái đó. Ven đường giang hồ nhân sĩ làm xiếc hát rong càng thêm đa dạng, khiến người ta được phen mở rộng tầm mắt.
Phượng Du Lâm lần đầu đi tới địa phương náo nhiệt như vậy, hắn ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn xem không chớp mắt. Đáng tiếc là vướng mũ sa, cảnh vật xa xa đều thấy không rõ.
Vân Thiều Lỗi dắt ngựa, đi vào một tiệm cơm trang hoàng thanh nhã.
Tiệm cơm gồm ba tầng, càng lên trên khách nhân càng ít —— này chỉ sợ là do giá tiền quyết định.
Vân Thiều Lỗi vung tay rộng rãi, hắn không hề nghĩ ngợi liền dẫn Phượng Du Lâm lên lầu ba. Nhưng vừa mới bước đến chân cầu thang dẫn lên lầu ba, điếm tiểu nhị nhanh chóng chạy tới.
“Khách quan thực xin lỗi ngài, lầu ba đã được bao trọn rồi ạ…”
“Ân?” Vân Thiều Lỗi dừng bước, hắn ngẩng đầu vừa thấy ——
Đại bộ phận vị trí trên lầu ba đều bị một đám hắc y nhân phục sức giống nhau chiếm, tất cả những người này đều mang vũ khí, mặt vô biểu tình.
Tựa hồ là là người có lai lịch…
Vân Thiều Lỗi không dấu vết quan sát bọn họ, chỉ thấy gần lan can lầu ba, ở vị trí có tầm mắt tốt nhất là một cẩm y nam tử tuấn dật bất phàm.
Hắn là chủ nhân?
Vân Thiều Lỗi nheo mắt đánh giá đối phương.
Nam nhân kia ước chừng hai mươi tuổi đầu, bộ dáng anh tuấn tà mị. Hắn thoải mái phe phẩy quạt, thưởng thức trà ngon. Ngồi đối diện nam tử là một thiếu niên tuấn tú, mà thiếu niên kia lại si ngốc trộm nhìn đối phương.
Vân Thiều Lỗi chú ý thấy vây chung quanh chỗ mỹ nam tử ngồi đều là những mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, không giống với những hán tử hào phóng ngồi chỗ khác.
Nam tử tựa hồ nhận thấy tầm mắt của Vân Thiều Lỗi, đôi mắt dài nhỏ nhẹ nhàng liếc qua —— Vân Thiều Lỗi bị ánh mắt âm trầm của đối phương làm kinh sợ một chút, hắn lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Lâm nhi, qua bên này.” Vân Thiều Lỗi chuyển ánh mắt, đi đến vị trí cạnh cửa sổ ở lầu hai.
Trên lầu ba nam nhân tà khí cười, dời đi tầm mắt.
Vân Thiều Lỗi trong tiềm thức biết đám hắc y nhân kia không phải người lương thiện, hắn cảnh giác ngồi trên ghế, tay vẫn luôn không rời xa khỏi thanh kiếm.
Phượng Du Lâm hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khẩn trương, toàn bộ lực chú ý của y giờ phút này tập trung hết bên ngoài cửa sổ, y chống cằm ghé vào cửa sổ nhìn đường phố tấp nập.
Một trận hỗn độn từ trên lầu truyền xuống, năm sáu khách nhân ăn diện giống người tộc Duy Ngô Nhĩ đi tới. Tráng hán cầm đầu nhìn quanh tìm chỗ trống, khi gã nhìn thấy Vân Thiều Lỗi lập tức kích động mà vọt tới ——
“Vân huynh đệ! Là ngươi sao?”
Vân Thiều Lỗi thấy gã, cũng đứng lên.
“A Cát Y Minh huynh.”
“Đã lâu không gặp!” Nam tử kêu A Cát Y Minh nhiệt tình ôm chầm Vân Thiều Lỗi, Phượng Du Lâm tò mò nhìn bọn họ.
Một thiếu nữ diễm lệ ôm đàn từ bà tiến tới từ sau lưng A Cát Y Minh.
“Vân đại ca, ngươi hảo.” Nàng cười đến sáng lạn, ánh mắt ái mộ không hề che giấu mà phóng trên người Vân Thiều Lỗi.
“Tháp Cát Cổ Lệ, ngươi hảo.” Vân Thiều Lỗi lễ phép chào hảo.
Tháp Cát Cổ Lệ sắc bén mà nhìn Phượng Du Lâm, hỏi:
“Vân đại ca, chẳng nhẽ vị này là tân nương tử của ngươi?”
Vân Thiều Lỗi lúc này mới nhớ tới hắn chưa giới thiệu Phượng Du Lâm cho mọi người, hắn kéo Phượng Du Lâm qua, nói:
“Lâm nhi, vị này là A Cát Y Minh đại ca, gã là bằng hữu ta nhận thức khi ở Tân Cương, vị này chính là muội muội gã, kêu Tháo Cát Cổ Lệ.”
Phượng Du Lâm cúi đầu thật sâu, Tháp Cát Cổ Lệ cùng A Cát Y Minh ân cần chào hỏi “Hạnh ngộ hạnh ngộ”, bọn họ cũng biết được Vân Thiều Lỗi cưới một ách thê.
“Đúng rồi.” A Cát Y Minh hỏi: “Vân huynh cũng chuẩn bị đi ‘Mai Lan sơn trang’ tham gia đại hội đấu kiếm sao?”
“Cái này… Ta chắc không có thời gian đi.” Vân Thiều Lỗi nói.
Mai Lan sơn trang ở Cận Châu thành, cũng là một trong “Tam đại sơn trang”. Bọn họ hàng năm đều cử hành một “Đại hội đấu kiếm” kéo dài ba ngày, đến lúc đó nhân sĩ kiếm thuật cao minh trên giang hồ đều sẽ tụ tập tại sơn trang. Hàng năm Vân Thiều Lỗi đều sẽ đi, nhưng năm nay không được. Một trong những nguyên nhân đương nhiên là hắn phải nhanh một chút đưa Phượng Du Lâm về kinh, mà một nguyên nhân khác…
Chính là mẹ con Triệu Linh Nhi.
Hai người nhất định cũng sẽ tham gia sự kiện, không tránh khỏi cùng bọn họ chạm mặt, Vân Thiều Lỗi chỉ có thể chọn đường vòng.
“Vì cái gì?” Đặt câu hỏi chính là Tháp Cát Cổ Lệ, nàng tựa hồ đối với chuyện của Vân Thiều Lỗi đặc biệt để ý, “Thiếu chủ Mai lan sơn trang không phải là anh em kết nghĩa của Vân đại ca sao?”
Vân Thiều Lỗi không muốn tiết lộ nhiều, chỉ nói:
“Ta còn có chuyện quan trọng.”
Tháp Cát Cổ Lệ còn muốn truy vấn, bất quá huynh trưởng dùng ánh mắt ra hiệu không nói nữa.
“Vân huynh không thể tham gia thật rất đáng tiếc.” A Cát Y Minh chắp tay nói, “Nếu như vậy, chúng ta hẹn dịp khác có cơ hội liền ngồi nói chuyện đi.”
“Hảo.” Vân Thiều Lỗi mỉm cười.
A Cát Y Minh mang theo muội muội cùng người hầu ngồi ở một vị trí khác.
Vân Thiều Lỗi gọi đồ ăn đưa tới, Phượng Du Lâm bắt đầu vùi đầu ăn.
Mà bên kia Tháp Cát Cổ Lệ vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm nhìn.
Nàng thật lâu trước kia đã hâm mộ Vân Thiều Lỗi, nề hà đối phương không để ý tới những nữ tử xinh đẹp như nàng, vẫn luôn đối nàng biểu hiện lãnh đạm. Sau nàng nghe nói đối phương cùng Triệu Linh Nhi của “Ngạo Kiếm sơn trang” quan hệ thân mật, nàng biết rõ chính mình không có hy vọng, cũng khó có khả năng giành lại —— mỹ mạo của Triệu Linh Nhi luôn được người trong giang hồ ao ước. Nhưng khiến người trở tay không kịp chính là, sư phụ Vân Thiều Lỗi hướng võ lâm đồng đạo công bố tin vui: Vân Thiều Lỗi cùng con gái nuôi của An Trường Quân thành thân! Hơn nữa đối phương còn là một người câm!
Tuy rằng mọi người phỏng đoán Vân Thiều Lỗi tuân theo sư mệnh, nhưng Tháp Cát Cổ Lệ vẫn là không cam lòng —— thua trên tay Triệu Linh Nhi nàng có thể chấp nhận, nhưng là hiện tại Vân Thiều Lỗi lại chọn một người câm làm thê tử! Chẳng những nàng không phục, những nữ tử trước kia từng ái mộ Vân Thiều Lỗi nhất định cũng đồng dạng không phục!
Nàng vẫn luôn rất ngạc nhiên, rốt cuộc người câm kia may mắn như thế nào trở thành thê tử của Vân Thiều Lỗi.
Mà hiện tại “người câm” này đang ở ngay trước mắt nàng, nếu bộ dáng Phượng Du Lâm quả thực xấu xí, vậy chứng minh mọi người đoán đúng.
Tháp Cát Cổ Lệ thấy Phượng Du Lâm đeo mũ sa che mặt, nàng càng thêm xác định đối phương là một nữ nhân xấu xí người không ra người.
Nàng không muốn chỉ mình nàng nhìn thấy chân diện mục của đối phương…. Tốt nhất có thể làm “nữ nhân” kia xấu mặt trước mọi người.
Tháp Cát Cổ Lệ tâm sinh một kế, nàng ôm tỳ bà, đối huynh trưởng nói:
“Ca ca, dù sao thức ăn vẫn chưa được mang lên, không bằng để tiểu muội vì mọi người diễn tấu một khúc?”
“A?” A Cát Y Minh nghe muội muội nói muốn biểu diễn, đương nhiên tán thành, “Hảo a, muội đàn một bài đi.”
Tháp Cát Cổ Lệ cười quyến rũ, nhẹ nhàng gảy đàn, tấu xuất khúc “Hán cung thu nguyệt”, làn điệu nhẹ nhàng giống như nước chảy róc rách, nàng còn cất lên giọng hát. Thanh nhạc phối hợp tự như hoàng anh xuất cốc tiếng ca, người trong tiệm cơm nghe được như mê như say, ngay cả Phượng Du Lâm cũng bị thu hút đến quên ăn cơm.
Tháp Cát Cổ Lệ bên xướng bên dùng khóe mắt ngắm bọn Vân Thiều Lỗi, nàng sở dĩ ca hát chính là muốn để “người câm” Phượng Du Lâm cảm thấy thẹn.
Vân Thiều Lỗi gõ mặt bàn:
“Đừng ngẩn người nữa, mau ăn cơm.”
Phượng Du Lâm gật đầu, nhanh chóng và cơm.
Đợi cho bọn họ ăn cơm xong, Tháp Cát Cổ Lệ cũng hát xong. Vân Thiều Lỗi thanh toán tiền cơm, lên tiếng chào hỏi A Cát Y Minh, mang theo Phượng Du Lâm chuẩn bị rời đi.
Chính là lúc này…
Tháp Cát Cổ Lệ nhìn chuẩn Phượng Du Lâm đi qua nàng, trong nháy mắt nàng vận nội lực đem huyền cầm đánh gãy ——
Tăng một tiếng, phần đàn gãy hướng về phía mũ sa của Phượng Du Lâm, Vân Thiều Lỗi nhanh chóng phản ứng ôm Phượng Du Lâm tránh đi nhưng vẫn chậm một bước, mũ sa bị mảnh huyền cầm xốc lên!
Mũ sa trắng rơi xuống mặt đất, mọi người nhìn thấy khuôn mặt Phượng Du Lâm, tất cả đều thở dốc kinh ngạc ——
——————————
Tác giả: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^
Kịch tính còn dài a ~~ tui ngất mất a ~~ một ít cốt truyện vừa viết liền cụt hứng ~~ 5555 ~~ mệt mỏi mau biến đi
——————————
Ánh sáng bỗng nhiên tràn vào mắt, Phượng Du Lâm không thích ứng kịp mà bán híp mắt.
Tháp Cát Cổ Lệ không thể tin mà trừng lớn mắt, những khách nhân đều nhìn chằm chằm kiều nhan của Phượng Du Lâm, không tình nguyện dời mắt.
Tướng mạo Phượng Du Lâm so với Triệu Linh Nhi chỉ hơn không kém, huống chi là Tháp Cát Cổ Lệ tâm cao khí ngạo? Này lập tức khiến cho đối phương cảm thấy kém cỏi.
Hiện trường im lặng cơ hồ nghe được tiếng người nuốt nước miếng.
Vân Thiều Lỗi vội vàng nhặt mũ sa, không khỏi phân trần mà che khuất khuôn mặt Phượng Du Lâm. Xinh đẹp bị che dấu, lập tức có tiếng oán giận thấp giọng vang lên, Vân Thiều Lỗi không vui trừng mắt liếc quanh, những người đó lập tức ngậm miệng.
“Không có việc gì đi?” Vân Thiều Lỗi hỏi Phượng Du Lâm. Người sau lắc đầu.
Vân Thiều Lỗi quay đầu, cảnh cáo nhìn Tháp Cát Cổ Lệ —— hắn biết nàng cố ý.
Tháp Cát Cổ Lệ vội vàng kiếm cớ giải thích:
“Vân đại ca… Thực xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm tỷ tỷ, đều do huyền cầm không chắc chắn…”
Vân Thiều Lỗi từ chối cho ý kiến, kéo Phượng Du Lâm ly khai.
Trong tiệm cơm có không ít nhân sĩ giang hồ, đối Vân Thiều Lỗi cũng không xa lạ, sau khi Phượng Du Lâm mọi người nhịn không được sôi nổi nghị luận ——
“Không thể tin được thê tử của Vân Thiều Lỗi đẹp như thế…”
“Đúng vậy, dù bị câm nhưng tướng mạo thật giống tiên nhân.”
Nam tử thần bí ngồi ở lầu ba đương nhiên không hứng thú xem một màn vừa rồi, trên thực tế, một khắc khi hắn nhìn thấy chân diện mục của Phượng Du Lâm liền bắt đầu lộ ra ánh mắt hưng trí dạt dào.
“Chủ nhân… Ngài làm sao vậy?”
Nam tử không để ý đến, hắn nhẹ nhàng câu ngón tay, một hắc y nam nhân cao gầy lập tức lại gần. Nam tử ghé vào tai hắn phân phó, hắc y nhân gật đầu, sau đó dẫn vài người đi ra ngoài…
Vân Thiều Lỗi một bên dẫn ngựa một bên nhìn bản đồ, muốn ra khỏi thành trấn chỉ có một con đường gấp khúc, muốn tranh thủ thời gian nhất định phải đi qua sơn đạo.
Ngọn núi nơi này vừa rộng vừa cao, nửa ngày khẳng định đi không kịp, xem ra đêm nay phải ngủ ngoài nơi hoang dã rồi.
Bản thân hắn không hề gì, nhưng Phượng Du Lâm tế da nộn thịt không biết có thể thích ứng hay không.
Hắn xoay người hỏi tiểu tử trên ngựa:
“Lâm nhi, khả năng hôm nay chúng ta phải qua đêm trên núi, không thành vấn đề chứ?”
Phượng Du Lâm sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn lắc đầu. Đối với y ăn ngủ dã ngoại là chuyện mới mẻ vô cùng, đương nhiên sẽ không để ý.
“Nếu như vậy liền đi thôi.”
Vân Thiều Lỗi lên ngựa, hai người cưỡi chung một con ngựa phi ra khỏi cửa thành.
Ngựa phi thật nhanh dọc theo sơn đạo vắt ngang ngọn núi. Bọn họ xuyên qua một cái lại một cái rừng cây, rất nhanh sắc trời dần dần tối.
Tiến nhập rừng cây vắng vẻ hoang tàn, bốn phía yên tĩnh khiến người sợ hãi, mà bên tai chỉ nghe được tiếng gió thét gào.
Lại chạy một đoạn đường, thái dương đã bị ngọn núi che khuất một nửa.
Vân Thiều Lỗi đột nhiên cảm giác sau lưng có thanh âm từ từ tiếp cận, hắn vừa cưỡi ngựa vừa tập trung lắng nghe —— quả nhiên đằng sau có một trận tiếng vó ngựa truyền đến! Từ thanh âm mà phán đoán, đối phương có ít nhất bốn người, cách bọn họ khoảng một dặm, tương đối gần.
Là trùng hợp hay cố tình nhắm vào bọn họ?
Vân Thiều Lỗi mạnh mẽ gia tăng tốc độ, kết quả người phía sau cũng tăng tốc đuổi theo.
Cái này chứng minh đối phương cố ý theo dõi bọn họ!
Lập trường của Vân Thiều Lỗi là —— chưa thăm dò rõ địch nhân chưa cần chống lại, hắn điều khiển ngựa chạy vào nơi cây cối rậm rạp, ý đồ thoát khỏi bọn họ. Bất quá đối phương vẫn theo sát không buông, song phương truy đuổi gần nửa canh giờ, tọa kỵ của Vân Thiều Lỗi đã thấm mệt, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Sắc trời càng ngày càng đen, ánh trăng xuất hiện trên đỉnh núi, hiện tại không thích hợp tiếp tục hành tẩu, Vân Thiều Lỗi không thể không dừng lại.
Người phía sau rất nhanh đuổi tới, Vân Thiều Lỗi muốn biết rõ ràng thân phận của bọn họ, cho nên cố ý dừng tại chỗ chờ bọn hắn.
Phượng Du Lâm biết hắn muốn khai chiến, bàn tay nhỏ bé không tự giác nắm chặt dây cương.
Vân Thiều Lỗi trong ánh sáng hôn ám nhìn thấy có hai người theo dõi bọn họ—— xem ra chính mình phán đoán sai lầm.
Địch nhân chậm rãi tiếp cận, Vân Thiều Lỗi nhìn y phục bọn họ đen kịt từ đầu tới chân, biết đối phương thuộc nhóm người trên lầu ba của tiệm cơm ban ngày.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Vân Thiều Lỗi mở miệng trước.
“Đem hài tử giao ra đây.” Đối phương trả lời.
Vân Thiều Lỗi cúi đầu nhìn nhìn Phượng Du Lâm —— lần này không phải vì bí tịch?
Hắn lập tức nghĩ tới những địch nhân khả năng sẽ xuất hiện đối phó với Phượng Du Lâm——
“Các ngươi là người của ‘Độc Phiến Môn’?” Hắn thăm dò hỏi, hai nam nhân kia chấn động toàn thân, tựa hồ rất bất ngờ.
“Ta đoán trúng?” Vân Thiều Lỗi khẽ cười.
“Tiểu tử ngươi ánh mắt không tồi.” Hắc y nhân thừa nhận, “Trên giang hồ người có thể liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta không nhiều lắm.”
“Đúng vậy, đợi lâu như thế, các ngươi cũng xuất hiện…”, Vân Thiều Lỗi rút kiếm ra, chuẩn bị quyết một trận sinh tử.
Một người trong hắc y nhân cũng rút kiếm.
“Lâm nhi, nằm xuống.”
Vân Thiều Lỗi mệnh lệnh, Phượng Du Lâm vội vàng cúi người, ôm chặt thân ngựa.
Hắc y nhân kia phi ngựa tiến lên —— keng keng vài tiếng, thắng bại nháy mắt quyết định! Vân Thiều Lỗi huy một đường, kiếm của đối phương chẳng những bay khỏi lòng bàn tay, cả người lẫn ngựa còn té trên mặt đất. Nhưng hắc y nhân còn lại giảo hoạt lấy cung tiễn nhắm vào Vân Thiều Lỗi, thừa dịp hắn phân tâm trong nháy mắt giương cung bắn!
Vân Thiều Lỗi nhảy lên ngựa tránh được phát này, đối phương liên tục nhắm hắn bắn tên. Vân Thiều Lỗi cong thân thể, hắn mãnh liệt duỗi tay ra —— nắm chắc dây cương phi nhanh tới trước.
Đối phương cả kinh đầu óc nhất thời trống rỗng, Vân Thiều Lỗi tựa như cá chép xoay người nhảy lên, cầm mũi tên phóng về phía hắc y nhân.
“A nha!”
Hắc y nhân bị chính mũi tên mình bắn ra đâm trúng, gã khóc thét ngã nhào xuống ngựa.
Vân Thiều Lỗi thừa dịp bọn chúng ngã ngựa nhanh chóng quay đầu, chạy lên triền núi phía trước.
Bất ngờ không kịp đề phòng, một trận tiếng chim vỗ cánh cùng với một tia bóng đen nghênh diện phóng qua! Vân Thiều Lỗi phản xạ có điều kiện mà nghiêng người —— lồng ngực của hắn bỗng nhiên bị lợi khí thổi qua!
“Cái gì vậy?” Vân Thiều Lỗi nhìn lom lom vết thương trước ngực, hắn ngẩng đầu —— là một con cú mèo, hai mắt phát ra quang mang âm trầm!
Vân Thiều Lỗi tập trung nhìn kỹ, móng vuốt của nó được gắn thêm đao thép sắc bén!
Mặt khác lại có hai hắc y nhân cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi, con cú mèo bay trở về đậu trên vai một người —— xem ra Vân Thiều Lỗi đoán đúng, theo dõi bọn họ có bốn người, địch nhân thấy hắn dừng lại liền chia làm hai đường, trước sau bọc hậu vây đánh bọn họ.
Lần này không còn đường thoát nữa!
Vân Thiều Lỗi căm giận nghĩ.
Phượng Du Lâm vẫn luôn ghé vào trên lưng ngựa ngẩng đầu, y hoảng hốt băng bó vết thương cho Vân Thiều Lỗi.
Chủ nhân con cú mèo —— một nam nhân cao gầy mở miệng nói:
“Móng vuốt sủng vật của ta có chứa kịch độc, nội trong hai canh giờ nếu không có thuốc giải nội tạng sẽ vỡ tan mà ch.ết…”
Phượng Du Lâm cùng Vân Thiều Lỗi nghe xong trong lòng chợt lạnh.
Hai người vừa rồi bị đánh ngã cũng tiến đến, Vân Thiều Lỗi biết mình không có khả năng lấy một địch bốn, huống hồ Phượng Du Lâm còn ở bên, muốn đồng thời bảo hộ y liền càng khó khăn…
Nam tử cao gầy kia đề xuất điều kiện:
“Ngươi đem đứa nhỏ này giao ra đây, ta liền giải độc cho ngươi.”
Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười.
“Mơ tưởng!”
Hắn cao giọng quát to, đá bụng ngựa hướng rừng cây bên cạnh chạy tới ——
“Đuổi theo!”
Nam tử cao gầy hạ lệnh, đám người cũng giá mã vội chạy theo.