Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
Sau khi Tê Điệp dọn đi, Phượng Tê cung càng thêm trống trải, vắng vẻ. Ngay cả Tình Thấm cũng sớm bị đuổi đến Hoán Y Uyển.
Lộ Ánh Tịch vẫn ở tại Thần cung. Khi sắp đến sinh nhật của nàng, nàng đã yêu cầu với Hoàng đế cho nàng được quay lại Phượng Tê cung.
“Sao phải về đó? Tẩm cung của Trẫm không thoải mái ư?” Hoàng đế nhướng mày, không bằng lòng.
“Thần thiếp không muốn phút cuối lại làm dơ bẩn tẩm cung của Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, chầm chậm đến bên cửa sổ. Thời tiết đang lạnh dần, cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ đã rụng hết lá, nhìn thân cây trơ trụi càng tăng thêm cảm giác thê lương sầu thảm. Gần đây sức khỏe của nàng ngày càng suy nhược, bệnh tim cũng tái phát thường xuyên hơn. Nếu nàng không tự cởi bỏ phong bế huyệt mạch, chỉ sợ nàng không trụ được lâu nữa.
“Ánh Tịch!” Hoàng đế quát to một tiếng, khuôn mặt phát giận mà tái mét, đau đớn lại trào dâng trong lòng. Nhìn sắc mặt nàng ngày qua ngày càng thêm nhợt nhạt, tâm tình của hắn cũng theo đó mà ngày qua ngày thêm nặng nề. Hắn hận Thái y vô dụng, hận Hoàng Triều rộng lớn của hắn lại không có một người nào có thể chữa hết bệnh cho Hoàng hậu của hắn!
“Hoàng thượng đáp ứng mong muốn của Thần thiếp đi.” Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, giọng điệu bình thản buông xuôi: “Thần thiếp vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc Thần thiếp mới được gả đến Hoàng Triều, Thần thiếp vô cùng ghét tòa cung điện này. Bởi vì ở tại chỗ này, Hoàng thượng đã ra oai, đánh đòn phủ đầu với Thần thiếp.” Nàng cười cười, nói tiếp: “Thực ra chuyện đó cách đây cũng không lâu lắm, nhưng bây giờ nhớ lại thấy như đã trải qua cả nửa đời người. Thần thiếp từng muốn phân tranh cao thấp với Hoàng thượng, nhưng thân là nữ tử không thể chen vào chuyện triều chính, cũng không thể lĩnh quân chinh chiến mở rộng bờ cõi. Nữ tử muốn phân tranh với nam tử, nói thì dễ làm mới khó. Bây giờ lại mất đi lý do tranh đấu. Đã như vậy, việc gì phải làm bẩn tẩm cung của Hoàng thượng, tốn công làm người đến sau lòng mang khúc mắc.”
Hoàng đế không nói gì chỉ nhìn nàng, lòng hắn hiển nhiên thấy không đành lòng, khẽ gật đầu đồng ý.
Lộ Ánh Tịch đối mặt với hắn, nụ cười vẫn trên môi, ánh mắt cũng vô cùng bình thản. Ngày hôm trước Ô Quốc đã tìm đến nàng, là thư do đích thân Phụ hoàng ngự bút. Người muốn nàng giao quyền cầm quân Tây Quan của Hoàng Triều ra. Mặt khác cũng đồng ý với nàng, đợi đến khi tiêu diệt được Long Triêu và Hoàng Triều, người sẽ truyền ngôi vị Hoàng đế Ô Quốc cho nàng. Nàng không cho rằng ông đã bao giờ thật lòng thật dạ xem nàng như con gái, nhưng nàng sẽ không quên ân dưỡng dục mười tám năm qua. Thế nhưng nàng sẽ không giao binh phù, bởi vì nàng cũng không muốn bán đứng Mộ Dung Thần Duệ. Đó là lí do nàng quyết định rời khỏi mà không giúp đỡ cũng không hãm hại ai.
“Đợi sau khi Thần thiếp ‘mất đi’, Hoàng thượng có thể lập Hoàng hậu mới, nhưng mong Hoàng thượng cũng đối xử tử tế với các phi tần khác.” Nàng đưa mắt nhìn hắn, lời nói cứ như là di ngôn cuối cùng: “Hạ Như Sương tội không thể tha thứ, nhưng nàng ta cũng đã bị tống vào lãnh cung. Hoàng thượng cũng tạm tha cho nàng ta một mạng đi, huống hồ tổ tiên Hạ thị cũng đã trung thành với Hoàng Triều, vì quốc gia mà tranh giành thiên hạ. Tính tình Hàn Thục phi ương bướng, nhưng bản tính không xấu, lúc rảnh Hoàng thượng hãy đến thăm nàng ta nhiều hơn. Còn Diêu Lăng, Thần thiếp đã sai tỳ nữ Tình Thấm vào Hoán Y Uyển, âm thầm cho thuốc vào thức ăn của Diêu Lăng, để làm vết sẹo trên mặt nàng ta mờ dần. Thần thiếp sẽ kê đơn thuốc thêm, Hoàng thượng nhớ nhắc Diêu Lăng tiếp tục uống thuốc.”
Hoàng đế xúc động sâu sắc, tiến lên cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhỏ giọng nói: “Ánh Tịch, nàng không trách Trẫm chứ?” Ban đầu hắn do dự có nên nói thẳng cho nàng biết hay không, sợ làm nàng tổn thương, không ngờ nàng lại thẳng thắn và công bằng như thế.
“Người ch.ết như ngọn đèn đã tắt, sao có thể oán trách đây?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt bình ổn. Nàng phải đi, sao có thể yêu cầu hắn phải làm những gì?
“Không được nói gở!” Hoàng đế kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng: “Nếu như nàng không muốn Trẫm lại lập Hoàng hậu, thì hãy sống thật tốt cho Trẫm.”
Nàng dịu hiền tựa cằm lên vai hắn, mỉm cười nói: “Nếu Thần thiếp vẫn sống, lại muốn đối nghịch với Hoàng thượng, chi bằng kết thúc tại thời khắc tốt đẹp này.”
Bàn tay Hoàng đế đang vòng eo thon của nàng bỗng siết chặt lại, “Trẫm thà rằng nàng đối đầu với Trẫm, cho dù gặp nàng trên sa trường, còn tốt hơn là âm dương… cách biệt.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi cười tươi hơn, trả lời hắn: “Lẽ nào Hoàng thượng muốn tự tay giết ch.ết Thần thiếp trên sa trường sao?” Nếu hắn biết nàng vẫn lừa hắn lâu nay, chắc chắn hắn hận không thể một phát đánh ch.ết nàng. Nếu nàng thật sự đối nghịch với hắn, đương nhiên sẽ muốn lợi dụng binh quyền Tây Quan, thế thì hắn sẽ không ngầm muốn giết nàng một lần nữa sao?
“Trẫm phải làm sao mới có thể giữ nàng lại?” Hoàng đế ôm chặt nàng, hai tay đặc biệt dùng sức, gương mặt không giấu nổi nét đau thương. Mỗi ngày hắn đều cố thuyết phục bản thân, nàng sẽ rời đi là sự thật, hắn không cần phải vì chuyện không cách nào xoay chuyển mà đau lòng. Thế nhưng cuối cùng lý trí không thể thắng cảm nhận chân thật của trái tim. Hắn rất đau, mỗi một lần nghĩ đến trái tim hắn đều đau như bị dao cắt.
Lộ Ánh Tịch không nói, để mặc hắn siết chặt vòng tay. Qua một lúc, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi má lúm đồng tiền: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Thần thiếp, Hoàng thượng định tặng gì làm quà sinh nhật cho Thần thiếp?”
Hàng lông mày cau chặt của Hoàng đế hơi thả lỏng, thu lại nét đau thương trong mắt, vui cười nói: “Nàng muốn cái gì, Trẫm sẽ tặng nàng cái đó.”
“Có thật không ạ?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu dò xét hắn, bỗng dưng nổi hứng trêu đùa: “Nếu Thần thiếp muốn ngồi trên long ỷ của Hoàng thượng thì sao?”
Hoàng đế ngẩn người, thấy bộ dạng tươi cười xán lạn của nàng, định thần nói: “Nàng có hứng thú với long ỷ lạnh như băng kia? Trẫm ngồi đó bảy năm, chỉ cảm thấy cả người lạnh theo, rét lạnh không chịu thấu.”
“Nhưng nó cũng là chỗ cao quý nhất. Chiếc ghế ngồi trên đài cao kia, chỉ cần ngồi trên đó là có thể ngạo nghễ nhìn các hạ thần, trông về biên cương vạn dặm.” Lộ Ánh Tịch thôi cười, thấp giọng nói: “Để vĩnh viễn ngồi trên đó, mỗi một vị Đế vương đều hao tổn tâm tư, dùng mọi thủ đoạn.”
Hoàng đế không lên tiếng, ánh mắt u tối nhưng không phủ nhận điều đó. Hắn có dã tâm rất lớn, không chỉ muốn củng cố ngôi vị Hoàng đế, lại càng muốn mở rộng lãnh thổ. Đó là cảm giác thành tựu mà nữ nhân không cách nào hiểu nổi.
Lộ Ánh Tịch nhìn chằm chằm hắn giây lát, lại tươi cười nói: “Vừa rồi Thần thiếp chỉ nói đùa thôi. Hoàng thượng tặng Thần thiếp món ăn hàng ngày được không? Nhưng mà Hoàng thượng phải tự tay nấu ăn cơ.”
“Cái gì?” Hoàng đế ngạc nhiên, “Trẫm không rành mấy việc nấu nướng.”
“Không rành có thể học mà.” Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn, rắp tâm hoạnh họe hắn, “Hoàng thượng vừa mới nói, Thần thiếp muốn cái gì thì Hoàng thượng sẽ cho cái đó mà. Vua không nói chơi, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn nuốt lời?”
“Học? Nàng muốn Trẫm đến Ngự thiện phòng[1] học nấu ăn?” Sắc mặt Hoàng đế nhất thời tối sầm đi, phát cáu nói: “Chỉ sợ Trẫm sẽ bị bách tính thiên hạ chê cười.”
[1] Ngự thiện phòng: là phòng bếp lớn nhất hoàng cung, dùng để nấu nướng cho riêng Hoàng đế. Các đầu bếp làm việc trong cung gọi là ngự trù.
“Nếu Hoàng thượng có lòng học, đại khái có thể lén học, chỉ cần Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, thì mấy vị ngự trù đó nào dám hó hé ra ngoài?” Thấy mặt hắn đã đen thui, khó coi, Lộ Ánh Tịch càng thêm vui vẻ, cười rạng rỡ.
Hoàng đế cắn răng, bộ dạng lẫm liệt như tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại, gật đầu nói: “Được thôi! Trẫm nhận lời với nàng, nhưng mà Trẫm chỉ học một món thôi đó, không cho phép nàng cò kè mặc cả nữa.”
Lộ Ánh Tịch cười khanh khách, cúi người thi lễ: “Thần thiếp tại ơn trước long ân của Hoàng thượng.”
Hoàng đế hậm hực, lòng không cam chịu, không muốn, nhưng nhanh đỡ nàng đứng thẳng: “Đã được lợi lại còn khoe mẽ.”
Lộ Ánh Tịch chỉ cười không đáp. Xem như để đôi bên đều lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất đi. Kinh hồng vũ nàng còn thiếu hắn, e rằng kiếp này không có cơ hội hoàn thành rồi.
Khí hậu đầu đông không xem là quá lạnh, nhưng Lộ Ánh Tịch đã mặc áo lông chồn trắng. Mấy ngày này bệnh của nàng lại tái phát, mặt trắng bợt không còn chút máu như sắp biến thành lớp da trong suốt. Trong lòng nàng tự biết thời gian đã đến.
Nàng dựa người vào song cửa sổ, ánh mắt phiêu dạt đến các cung điện gác mái ở xa xa. Nàng vô ý thức thở dài một hơi. Thế là cũng đến sinh nhật của nàng, sư phụ cũng đã tìm được cà độc dược, hy vọng là sẽ không có chuyện xấu xảy ra nữa.
Trên bầu trời, những cánh hoa nhỏ trắng muốt rơi lả tả, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó là hoa tuyết trong suốt. Những bông tuyết trắng xóa của một góc trời khoan thai lượn lờ, bám trên những cành cây khẳng khiu, mềm nhẹ đậu xuống mặt thềm. Không lâu sau, những bông tuyết sau đè lên những bông tuyết trước, mặt đất đã được bao phủ bởi một lớp mỏng tuyết trắng như ngọc.
Lộ Ánh Tịch vươn tay đón một bông tuyết. Hoa tuyết không tan chỉ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của nàng.
“Ánh Tịch.” Tiếng nói trầm thấp vang lên sau lưng, một cánh tay duỗi thẳng vượt qua đầu nàng, không nói không rằng đóng cửa sổ lại.
“Hoàng thượng hạ triều rồi ạ?” Nàng xoay người lại, mỉm cười nhìn hắn. Bàn tay nàng dần hạ xuống, nắm chặt bông tuyết trong lòng bàn tay.
“Ừ.” Hoàng đế thuận miệng trả lời, chỉnh lại vạt áo choàng cho nàng, cau mày không vui nói: “Tuyết đang rơi, nàng lại đứng trước cửa sổ, bị trúng gió thì sao hả?”
“Trận tuyết đầu mùa năm nay, sao lại không ngắm nghía được chứ?” Lộ Ánh Tịch cười đáp. Nàng dừng lại một chút, mới nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt láu lỉnh, “Hoàng thượng không quên mất hôm nay là ngày gì chứ? Chẳng hay Hoàng thượng có học được món ăn nào không đây?”
Hoàng đế không nói, khuôn mặt cau có mà có thêm vài nếp nhăn. Hắn nắm hai tay của nàng, bao bọc trong lòng bàn tay của hắn, dịu dàng ma sát.
Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn để mặc hành động của hắn, cụp mi mắt xuống nhất thời im lặng. Tay nàng lạnh đến mức bông tuyết cũng không tan được, đông cứng không còn chút cảm giác nào như bị tê liệt hoàn toàn. Cái này không phải vì khí hậu ngày hôm nay, mà do hàn khí trong cơ thể của nàng.
“Trẫm thật hối hận.” Hoàng đế đột nhiên cảm khái một câu, rồi im lặng nhìn nàng.
“Hoàng thượng hối hận chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch ngờ vực hỏi.
“Trẫm không nên để nàng thay Trẫm chịu hàn độc.” Ánh mắt Hoàng đế u trầm ẩn chứa nỗi đau âm ỉ.
Lộ Ánh Tịch cười khổ, nhưng không phát biểu. Khi đó nàng và hắn đều có suy tính riêng, nàng muốn lấy được vài phần tín nhiệm của hắn để lưu lại cho bản thân một con đường lui, nhưng hiện tại dường như điều đó không còn ý nghĩa nữa rồi.
Trầm mặc giây lát, nàng mỉm cười nói với hắn, “Hoàng thượng càng lúc càng đa sầu đa cảm. Trái lại Thần thiếp rất muốn biết, Hoàng thượng đã học nấu được món nào rồi?”
Hoàng đế hứ một cái rõ kêu, vứt luôn vẻ u buồn, ra vẻ tức giận nói: “Nàng, tiểu nữ nhân xảo quyệt này! Vì món quà sinh nhật tặng nàng, hại Trẫm mấy ngày nay phải lén la lén lút như đi ăn trộm…”
“Học được thêm một kỹ năng mới, cũng không phải chuyện xấu.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu cười trộm. Nàng có nghe phong phanh một ít việc. Hắn đến Ngự thiện phòng rồi hạ lệnh tất cả mọi người không được phép đến gần, chỉ giữ lại một lão ngự trù. Hắn hại các ngự trù khác sợ hết hồn, bọn họ sợ ngự thiện thường ngày xảy ra vấn đề gì.
“Trẫm học được kỹ năng này thì có tác dụng gì? Lẽ nào tương lai Trẫm không làm Hoàng đế chuyển sang làm đầu bếp?” Hoàng đế không chịu liền cãi lại.
Lộ Ánh Tịch nhịn cười không được liền phì cười thành tiếng, vì hiếm khi thấy được bộ mặt dí dỏm của hắn thế này.
“Đợi khi sức khỏe của nàng tốt hơn, Trẫm cũng cho nàng học kỹ năng này nhé.” Hoàng đế ngượng ngùng nói, vươn tay véo má nàng một cái, “Bây giờ nàng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt cho Trẫm. Trẫm đi ‘làm’ quà sinh nhật cho nàng.”
“Làm phiền Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhún thân một cái, tươi cười nhìn hắn.
Hoàng đế lại sưởi ấm tay nàng một lúc, mới từ từ rời đi.
Chờ hắn đi khá xa, Lộ Ánh Tịch mới đóng cửa tẩm cung, lặng lẽ vào mật đạo.
Trong mật thất, mười Hi vệ đang nghiêm nghị đứng thẳng lưng, thấy nàng xuất hiện, lập tức quỳ một gối xuống, đồng loạt cung kính nói: “Công chúa điện hạ, xin hãy suy nghĩ lại!”
Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch bình tĩnh, lướt mắt qua từng người một, nói lớn: “Mười người các ngươi là tâm phúc mà Bản điện hạ tín nhiệm nhất.” Lộ Ánh Tịch cau mày, sửa lại cách xưng hô, “Nếu như các ngươi bằng lòng đi theo ta, thì từ nay về sau sẽ sống những ngày bình lặng thanh nhàn. Nếu như các ngươi muốn làm một việc gì đó, thì hãy tự dẫn thủ hạ của các ngươi quay về Ô Quốc. Ta tuyệt đối không miễn cưỡng!”
Tất cả Hi vệ đều trầm mặc không nói, qua một lúc sau mới có một người lên tiếng: “Công chúa, xin thứ lỗi cho thuộc hạ bạo gan. Thời thế hiện nay hỗn loạn, cho dù công chúa tránh đến thôn quê núi rừng, cũng không chắc có thể được bình an, chi bằng…”
Lộ Ánh Tịch giương tay lên cao chặn lời của nàng ta: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ, không cần khuyên nữa.”
Hi vệ cúi đầu, thạch thất u tối chìm trong im lặng.
Một lúc sâu, lại có một người khác cúi đầu nói: “Chúng thần là tử sĩ của công chúa điện hạ, đương nhiên sẽ sống ch.ết đi theo và bảo vệ công chúa dù thế nào đi nữa.”
Những người khác cũng đồng thanh nói theo: “Thề sống ch.ết đi theo, bảo vệ công chúa.”
Lộ Ánh Tịch cho các nàng ta đứng dậy, khẽ mỉm cười, mới nói: “Nếu các ngươi muốn đi theo ta, thì trên đời này sẽ mất đi mười nữ tử tinh anh. Tất cả hãy quay về Ô Quốc đi thôi. Trước đây, ta bí mật huấn luyện quân đoàn áo giáp đen tinh nhuệ là để phòng bị kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Bây giờ để cho các ngươi tiếp quản, ta cũng yên tâm hơn.” Nàng không phải người Ô Quốc, nhưng nàng đã sống mười tám năm ở nơi đó, Ô Quốc cũng được coi là quê hương của nàng. Dù thế nào nàng cũng mong muốn con dân Ô Quốc có thể an cư lạc nghiệp, không bị nước hắn xâm lược.
Một tiếng cười châm biếm rất nhỏ khó có thể nghe thấy xuất hiện ở góc phòng. Lộ Ánh Tịch nheo mắt liếc qua, sắc mặt nặng nề; “Tiểu Thấm, ngươi có chuyện muốn nói?”
“Công chúa đã đồng ý cho nô tỳ trở về Ô Quốc, bây giờ lại lật lọng.” Giọng Tình Thấm lạnh lùng, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào nàng.
“Ngươi không cam chịu đi ẩn cư cùng với ta?” Giọng Lộ Ánh Tịch lạnh tanh, đều đều nói: “Cho tới bây giờ ta không có lừa ngươi. Ngươi đã biết quá nhiều chuyện, ta giữ mạng ngươi lại đã là quá lắm rồi.”
Tiểu Thấm hừ lạnh, dĩ nhiên nàng ta không cam tâm. Nhưng nàng ta tự biết không có khả năng phản kháng, nên cũng không nhiều lời nữa.
Lộ Ánh Tịch quay lại dặn dò đôi lời với Hi vệ, sau đó xoay người đi khỏi mà không liếc mắt nhìn Tình Thấm một lần nào. Nàng cũng không muốn mang Tình Thấm theo cùng, nhưng đây là biện pháp duy nhất. Lúc này nàng không ngờ rằng, một quãng thời gian rất dài sau này, nàng và Tình Thấm sống nương tựa vào nhau.
***
Tuyết trắng tung bay như những cánh hoa mai lại như bông liễu, phiêu diêu phất phơ trong gió rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Trên những dãy mái ngói cung điện san sát nhau đều phủ một lớp tuyết mỏng trắng xóa, nhìn từ xa giống như được mặc lớp áo lông cừu trắng tinh.
Do Lộ Ánh Tịch cứ khăng khăng lại nũng nịu yêu cầu, nên Hoàng đế đành dẫn nàng đến ngắm cảnh tuyết rơi trong Ngự hoa viên.
“Nàng uống chén trà nóng, để làm ấm cơ thể đi nào.” Trong đình ngắm cảnh, Hoàng đế tự tay pha trà, đưa chén trà tận tay nàng.
“Một ngày đẹp trời thế này, hẳn là nên uống rượu.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài trời, trong lòng bỗng nhiên xúc động bùi ngùi tự nói một mình: “Tuyết đầu mùa trắng phau phau giống như đem hết thảy nhơ bẩn vùi lấp dưới lớp tuyết.” Có lẽ vì nàng sắp phải đi khỏi đây, cho nên không còn cảm thấy khó chịu với sự phức tạp ở đây nữa. Lúc mới vào cung, nàng nghĩ trăm phương nghìn kế để tranh đấu với hắn, bây giờ ngồi nhớ lại, chỉ còn lại một tiếng thở dài mà thôi.
Hoàng đế nhíu mày, quay đầu lại nói với thái giám đang đứng hầu bên cạnh: “Mang thêm hai lò sưởi đến đây.”
Thái giám kia tuân mệnh đi lấy, chỉ chốc lát sau đã mang về. Bốn góc của đình ngắm cảnh đều đặt lò sưởi hơi nóng ngun ngút. Ngay sau đó, từng món ăn được bày lên bàn.
Đợi cho những người xung quanh đã lui hết, Hoàng đế mới quở trách: “Trời lạnh như vậy mà cứ đòi dùng bữa ở Ngự hoa viên.”
Lộ Ánh Tịch làm lơ để ngoài tai, gương mặt tươi cười đánh trống lảng sang chuyện khác nói: “Một bàn đầy cao lương mỹ vị này, chẳng hay cái nào là kiệt tác của Hoàng thượng? Vây cá phượng hoàng? Chả phượng hấp? Hay là quả phật thủ cuốn?”
Gương mặt Hoàng đế hơi cứng đờ, không được thoải mái mà ho khù khụ vài tiếng.
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng thượng vừa rồi đã làm hỏng nó rồi sao?”
“Không phải.” Hoàng đế kiệm lời như vàng, chỉ thốt ra hai chữ.
“Vậy thì, là bát cháo đậu đỏ này sao?” Lộ Ánh Tịch suy đoán, đưa ngón tay chỉ món này đến món khác. Nấu cháo đậu đỏ tương đối đơn giản, hẳn là đúng rồi?
Hoàng đế lại ho khan một cái nữa, sắc mặt càng thêm thiếu tự nhiên.
“Tất cả đều không phải sao?” Lộ Ánh Tịch dò xét nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Không phải món đó còn chưa mang lên chứ ạ?”
Hoàng đế vô cùng cứng ngắc gật đầu.
Trùng hợp thay, đúng lúc này có một tên thái giám tay bưng một chén sứ nhỏ được tráng men xanh đang đi về phía này. Hắn ta khom người hành lễ, rồi cẩn thận từng chút một đem chén sứ kia đặt ở trước mặt nàng.
“Lui xuống đi.” Hoàng đế mặt đanh cả lại, phất tay cho thái giám lui ra ngoài.
Lòng Lộ Ánh Tịch dạt dào chờ mong mở nắp chén. Nàng nhìn nó chằm chặp một lúc, khóe môi không nhịn được khẽ run run.
“Nếu nàng dám cười…” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với nàng.
“Hoàng, Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch cố gắng bậm môi nén nhịn. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu lên, trông thấy bộ dạng nghiêm túc, gương mặt đen sì của hắn, nàng quả thực không thể nhịn cười, liền cúi người bật ra tiếng cười giòn tan.
“Lộ Ánh Tịch!” Hoàng đế tức giận quát khẽ, “Trẫm học mất mấy ngày, nàng còn cười Trẫm nữa thử xem!”
“Không cười!” Lộ Ánh Tịch vội bịt miệng lại, vẫn buồn cười nên cúi đầu xuống.
“Thôi đi, có lẽ nàng đừng uống chén canh này thì hơn!” Hoàng đế bực bội vươn tay nhấc chén canh trước mặt nàng lên.
“Đừng mà! Hoàng thượng! Thần thiếp muốn uống.” Lộ Ánh Tịch vội vàng đoạt lại, cầm chiếc thìa vàng lên, nhưng cả buổi cũng không hạ xuống múc canh được. Khóe miệng nàng vẫn run run từng cơn, không thể nén cười nổi. Nàng làm sao mà uống chén canh này đây? Cháy khét đến nửa giọt nước canh cũng không có, nhân sâm cũng cháy thành than…
Thật không dễ dàng gì nàng mới gắp từ trong đó ra một miếng còn phân biệt được hình thù, bỏ vào miệng chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Thịt nấu quá nhừ, lại cộng thêm mùi khét, nhưng mà không ngờ nàng lại nuốt xuống bụng.
Sắc mặt Hoàng đế có hơi tươi tỉnh hơn, miệng vẫn hậm hực nói: “Lúc đó Trẫm có một bản tấu chương cần phê duyệt khẩn cấp, mới quên chú ý độ lửa.”
“Sao Hoàng thượng không gọi ngự trù đứng canh giùm?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch vô tình lướt qua chỗ tấy đỏ trên mu bàn tay của hắn, lòng rung động không giải thích nổi.
“Đã là quà sinh nhật Trẫm tặng cho nàng, đương nhiên phải tự mình làm rồi.” Hoàng đế thấy tầm nhìn của nàng, thản nhiên giải thích: “Lúc nhóm lửa không cẩn thận nên bị phỏng. Không sao đâu.”
Lộ Ánh Tịch ngắm nhìn hắn, nhất thời không thốt nên lời. Khi đó nàng chỉ là nổi hứng bất chợt, không ngờ hắn lại có thành ý như thế.
Hoàng đế nhìn nàng, bốn mắt giao nhau. Ánh mắt hắn hiện lên tia ôn nhu: “Hôm nay là sinh nhật của nàng, Trẫm đặc biệt cho phép nàng uống vài chén rượu, nhưng uống hết bình thì không được đòi nữa.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, nụ cười nở trên môi kéo theo hai má lúm đồng tiền. Nàng sẽ ghi nhớ thời khắc hắn đã đối xử chân thành với nàng, bất luận có phải vì lí do nàng sắp ‘ch.ết’ hay không.
“Thần thiếp kính Hoàng thượng một chén.” Nàng nhận chén rượu hắn đưa qua, ngửa đầu uống hết, cạn trước vì tôn trọng.
“Nàng đừng uống nhanh như thế.” Hoàng đế căn dặn một câu, rồi mới nâng chén uống.
Bên ngoài đình, tuyết dần dần ngừng rơi, gió cũng ngừng thổi. Bên trong đình lại ngập tràn tình cảm ấm nồng. Hữu thanh với vô thanh.
Chén thứ hai, hai người cùng nâng chén, im lặng đối mặt, ánh mắt đều dịu dàng nồng thắm.
Một bình rượu nhỏ được đun ấm dần thấy đáy, mặt Lộ Ánh Tịch đã ửng hồng, nhưng lòng vẫn rất tỉnh táo. Đây là lần đầu tiên hai người họ vừa hâm rượu vừa ngắm tuyết rơi, nhưng cũng là lần cuối cùng. Mà trước khi đi, nàng vẫn còn một chuyện chưa làm.
“Thần thiếp lại kính Hoàng thượng một chén nữa.” Nàng khom người xách bình rượu đang được hâm nóng trên bếp lò nhỏ đặt bên hông. Ngay khi vừa xách chiếc bình lên, nàng liền mở hé chiếc nắp ra, và ra tay trong chớp nhoáng, không để lại vết tích nào.
Lộ Ánh Tịch rót ra hai chén rượu, nàng cầm một chén đưa tới trước mặt hắn, khẽ nở nụ cười xinh đẹp. Nàng không có quên chuyện nàng đã hạ độc hắn. Trước khi đi, nàng phải lặng lẽ giải độc thay hắn.
Sóng mắt Hoàng đế dần tối mờ đi, nhưng nét mặt làm như không có chuyện gì mà cười nhạt, tiếp lời nói: “Không được mê uống rượu. Sức khỏe của nàng không nên uống nhiều, đây là chén cuối cùng của nàng.”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn đáp, mi mắt cụp xuống. Đúng là một chén cuối cùng, sau này mỗi người một nơi, khó gặp lại nữa.
Chỉ trong chớp mắt lúc nàng rủ mi mắt xuống, Hoàng đế bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, nhưng rượu trong chén lại chảy hết vào trong ống tay áo của hắn.
Vì không để cho nàng có cơ hội phát hiện ra, Hoàng đế đặt chén rượu xuống bàn, rồi nhanh chóng đứng lên, cao giọng nói: “Ánh Tịch, múa một điệu vì Trẫm đi!”
Lộ Ánh Tịch không bắt bẻ suy nghĩ của hắn, lẳng lặng gật đầu đáp ứng.
Nàng chầm chậm ra khỏi đình ngắm cảnh, đứng trên mặt đất phủ tuyết trắng, hướng về phía hắn nhoẻn miệng cười.
Hoàng đế cũng cười với nàng, nhưng ánh mắt nhuộm màu xanh đen, lạnh lẽo thấu xương còn hơn băng tuyết.