Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch

Gió dần dần nổi lên càng lúc càng mạnh, những bông tuyết trắng từ trời cao rớt xuống mái tóc dài đen nhánh của Lộ Ánh Tịch, giống như đóa mai xinh đẹp, thuần khiết nở rộ giữa trời đông.


Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, miệng hơi hé mở. Tiếng ca trong trẻo, cao vút phiêu du trong gió lạnh, êm tai như âm thanh của tự nhiên, lại hàm chứa một chút biến ảo khôn lường, du dương động lòng người. Giọng ca như có tình cảm bất tận khiến người ta không thể nắm bắt.


Sóng mắt đong đưa, đôi cánh tay trắng mịn xòe ra, những hạt tuyết trên áo lông chồn trắng của nàng đều bong xuống. Đầu ngón chân của nàng khẽ xoay chuyển, hai tay áo rộng phất nhẹ. Điệu múa uyển chuyển, tươi sáng cười quyến rũ.


Hoàng đế đứng trong đình ngắm cảnh, thần thái lãnh đạm, trong đôi mắt u tối cũng bắt đầu gợn sóng. Hắn ngắm cảnh tượng trước mắt phía xa, chỉ thấy xung quanh nàng như được bao phủ làn khói trắng, cảnh sắc tuyệt đẹp tựa như không phải người trong cõi trần mà là thần tiên hạ phàm. Nếu ngắm kỹ lại thấy dáng người quyến rũ, xinh đẹp vô hạn đến nỗi không thể không đến gần để nhìn rõ hơn.


Lộ Ánh Tịch ca một điệu hát dân gian tươi mát, khoan thai nhắm hai mắt lại, cơ thể vẫn linh hoạt mềm mại như cũ. Nàng ngầm tụ khí, mũi chân nhún một cái, nàng liền tung người trong không trung, giống như đang nhảy múa cùng những bông tuyết, nhẹ nhàng xoay tròn, xoay tròn mãi. Tà váy tung bay cũng xòe rộng xoay cùng, mái tóc đen dài phất phới. Nàng như đang bước đi trên mây, lại như lướt theo làn gió.


Hoàng đế trầm mặc nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mắt xẹt qua nét vừa kinh ngạc vừa mê đắm, lại pha chút phức tạp.
Hắn bất giác vươn một tay, muốn bắt được tiểu mỹ nhân đang bay lượn trong tuyết kia, nhưng rồi bỗng dưng thu tay về. Hai bàn tay nắm chặt lại, ngón tay đâm cả vào lòng bàn tay.


available on google playdownload on app store


“Dừng lại!” Hắn bỗng phát ra tiếng hét chói tai mà không hề báo trước.


Lộ Ánh Tịch mở mắt, miệng nhoẻn cười. Nàng không bị hắn làm ảnh hưởng chút nào, thân mình múa càng nhanh hơn. Vòng eo mềm dẻo như nhành hoa, lại như chim én bay vút lên trời cao. Phong thái thuần mỹ như hoa mộc lan. Ánh mắt xinh đẹp cũng đong đưa qua lại, phát sáng lung linh. Gương mặt nhẹ cười khiến tâm hồn người ta bay xa.


“Đủ rồi!” Hoàng đế bỗng dưng tức giận, bay người lên cao đến nắm cổ tay của nàng, kéo thẳng từ không trung xuống mặt đất.


“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch má lúm đồng tiền cười tươi như hoa. Nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt tái mét của hắn, làm như không có chuyện gì, hơi khuỵu gối thi lễ, mỉm cười nói: “Thần thiếp xin chúc mừng sinh nhật Hoàng thượng sớm. Chúc Hoàng thượng vạn sự như ý, mong ước sớm thành.”


Ngón tay Hoàng đế đặt trên mạch tượng cổ tay của nàng, nét mặt xám xịt. Hắn như đang bắt mạch cho nàng, lại giống như đang nắm chặt tính mạng của nàng.
Sau một lúc hắn mới nới lỏng tay, thản nhiên nói: “Quay về tẩm cung với ta, nàng bị nhiễm lạnh rồi.”


Nụ cười trên môi Lộ Ánh Tịch vẫn không giảm, vâng lời gật đầu một cái. Nàng cũng không muốn phân tích thái độ quái dị của hắn. Dù sao nàng cũng sắp đi rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích.


Hoàng đế nắm chặt tay nàng, lực đạo tương đối lớn. Bước chân cũng có chút cấp bách, nhưng hắn không mở miệng nói một lời. Môi nhếch lên thành nụ cười lạnh. Hiện tại sức khỏe của nàng vô cùng yếu, nhưng vẫn còn có suy nghĩ không an phận sao? Lúc nãy nàng cho thuốc vào bình rượu là muốn thừa dịp hắn không phòng bị mà lấy mạng của hắn sao?


Bất chấp gió lạnh tuyết rơi như thế, hai người một mạch về thẳng Thần cung. Hoàng đế như là đang tự đấu tranh tư tưởng, tự cho phép bản thân không quan tâm đến nàng.


Mà bên ngoài cửa hông của Ngự hoa viên, có hai bóng hình đều anh tuấn đĩnh đạc đang đứng lặng ở đó, trong đôi mắt của họ vẫn còn lưu lại sự chấn động không thôi.


“Nam Cung huynh, nàng…” Đoàn Đình Thiên chăm chú nhìn theo hướng bóng dáng giai nhân biến mất, giọng nói run run, “Sao lại đẹp như vậy…”
“Nàng vẫn luôn đẹp như thế.” Tiếng nói trầm thấp vang lên, giống như đang tự nói với bản thân, trong đó ẩn chứa một nỗi buồn vô tận.


“Không đúng. Lúc bình thường nàng chỉ là có tướng mạo xinh đẹp, nhưng lúc múa, bay nhảy trên không trung thì mới hiện hết vẻ đẹp quyến rũ lại kiên cường.” Đoàn Đình Thiên nhẹ giọng tán thưởng. Đôi mắt đen như mực nheo lại, xẹt qua một tia sáng sắc bén và kiên định: “Tài hoa của nàng bị mai một trong tay Mộ Dung Thần Duệ. Đáng tiếc! Thật quá đáng tiếc!”


Nam Cung Uyên liếc mắt nhìn hắn ta một cái, vẫn không tiếp lời. Hai chữ “tài hoa” mà hắn ta đề cập đến, e rằng không chỉ đơn giản là ám chỉ đến tài múa như vậy. Dã tâm của Đoàn Đình Thiên hơn xa Mộ Dung Thần Duệ. May là, tối nay y đã sắp xếp để đưa Ánh Tịch đi, rời xa thế giới loạn lạc và hiểm nguy này.


Trong Thần cung, trên long sàng to lớn được chạm trổ chín con rồng bay lên, Lộ Ánh Tịch mặt mày tái nhợt đang im lặng nằm đó. Hàng mi dài đen nhánh khẽ rung động, nhưng đôi mắt vẫn ngậm ý cười.


“Không được cười!” Hoàng đế khẽ quát, lại tự tay đắp thêm cho nàng một chiếc chăn nữa. Hắn căm ghét hành động theo cảm tính mới vừa rồi của hắn, nhưng hối hận cũng đã muộn. Hắn biết rõ thân thể của nàng suy yếu, lại còn bảo nàng múa giữa trời đông gió rét. Từ thuở nào hắn trở nên không lý trí như vậy?


“Hoàng thượng có phần quá độc đoán.” Giọng Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ, yếu ớt, nhưng vẫn cố sức trêu chọc hắn. Sáng nay nàng mới uống cà độc dược, lại còn vận công khiêu vũ trong tuyết lạnh, e là sắp phát bệnh nặng rồi!


Ánh mắt Hoàng đế u ám khó hiểu. Hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe tiếng bẩm báo vang lên ở bên ngoài.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái y đã đến!”
Hắn nheo mắt, nhìn lướt qua thân người nằm trên giường, không lên tiếng mà đứng dậy rời đi.


Khoảng nửa khắc sau, hắn mới quay lại, vẻ mặt càng thêm u ám hơn nữa.
“Hoàng thượng, Thái y đâu ạ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhìn sau lưng hắn một chút, phát hiện không có người nào theo vào đây.
“Ánh Tịch.” Giọng nói Hoàng đế vô cùng trầm khàn, ánh mắt lạnh lẽo cùng uy nghiêm.
“Dạ?”


“Nàng hạ độc với Trẫm?”
Một câu hỏi bình bình thản nhiên lại giống như sấm sét nặng ngàn cân, khiến cho Lộ Ánh Tịch đang nằm cũng bất ngờ bật dậy.
Hoàng đế cười lạnh, đưa tay áo đến trước mũi của nàng: “Chén rượu kia, Trẫm đã không uống.”


Hương rượu rất nhẹ bay vào chóp mũi của nàng, trong nháy mắt nàng chợt hiểu hết. Hóa ra hắn tuyên Thái y không phải để bắt mạch cho nàng, mà là để khám nghiệm chén rượu lúc đó!


“Nàng đã hạ độc khi nào?” Hoàng đế bộc lộ sự phẫn nộ, âm thanh rét lạnh đáng sợ: “Nếu đã ra tay thì cần gì phải hối hận? Nếu nàng đi thì để Trẫm cùng xuống hoàng tuyền với nàng. Chẳng phải như vậy rất tốt đẹp sao?”


“…” Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn, không thể thốt nên lời.


“Trẫm đã từng nói, nàng cứ nhân từ nương tay, không phải là người làm đại sự.” Hoàng đế bình tĩnh, thẳng tắp nói: “Chất độc nàng đã hạ vô cùng tuyệt diệu, Trẫm vẫn không phát hiện. Nếu nàng không cho thuốc giải, thì qua nửa năm nữa, Trẫm sẽ ch.ết bất đắc kỳ tử. Chiếu theo thời gian, khi đó Long Triêu đã bị tiêu diệt. Đến lúc đó Trẫm vừa ch.ết, Ô Quốc và Lâm Quốc cùng nhau phân tranh thiên hạ. Suy tính của nàng vô cùng chu đáo, quả không làm Ô Quốc đã dưỡng dục nàng thất vọng, lại không phụ lòng cố hương đã sinh nàng ra nhỉ.” Hắn dừng lại một chút, không nhanh không chậm nói tiếp: “Trẫm sai rồi. Nàng không phải thiếu nữ thiện lương nhân từ, mà là một người làm đại sự.”


“Không phải như vậy! Thần thiếp…” Lộ Ánh Tịch muốn giải thích, vừa mới mở miệng đã bị hắn đột nhiên cắt ngang.


“Có phải bởi vì nàng sắp ch.ết nên mới sinh ra chút thiện tâm hay không?” Hoàng đế nhếch môi cười khẩy, đôi mắt lạnh lẽo đóng băng, “Phải chăng bây giờ Trẫm nên van xin nàng cho thuốc giải? Hay là nàng đã thay đổi chủ ý, muốn Trẫm chôn cùng hả?”


Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn hắn, muốn nhìn sâu vào đáy mắt u tối, lạnh giá đó, trái tim co lại dần phát đau.


“Chỉ có một liều thuốc giải.” Nàng cúi đầu nói nhỏ. Trong chăn, một tay nàng cố gắng đè ngực trái, “Để nghiên cứu và điều chế loại thuốc giải này cần tới ba tháng, Thần thiếp không chịu được đến khi đó. Cho nên, Thần thiếp sẽ xin sư phụ làm hộ.”


“À!” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như gươm, đảo qua khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt của nàng, “Nàng ngay cả đường lui cũng tính giùm y luôn rồi. Mạng của Trẫm nằm trên tay y, Trẫm đương nhiên sẽ không dám động y. Lộ Ánh Tịch, nàng quả thực quá thông minh. Thật khiến Trẫm bái phục!”


“Thần thiếp định giải độc cho Hoàng thượng, nhưng chính Hoàng thượng lại…” Lộ Ánh Tịch đau khổ mím môi, nuốt xuống nửa câu còn lại. Hắn đang tức giận lại căm hận, nàng có nói gì cũng vô dụng thôi.


“Trái lại là do Trẫm không đúng.” Hoàng đế lạnh giọng tiếp lời, mặt hầm hầm, đôi mắt bắn ra các tia sáng hung ác, nguy hiểm, “Trẫm không nên tinh mắt thấy nàng động tay động chân với bình rượu. Trẫm cũng không nên không nhận phần tình cảm nhất thời mềm lòng của nàng, phải không?”


Lộ Ánh Tịch cau chặt mày, bàn tay dưới chăn dùng sức dằn ngực trái. Nhưng nàng không kiềm được trái tim co thắt, đau đớn kéo đến từng cơn, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.


Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu mỉa mai: “Phát bệnh sao? Còn kịp báo Nam Cung Uyên chế thuốc giải cho Trẫm không?”
Lời nói trào phúng hết mức có thể, nhưng đáy mắt hắn vẫn hiện lên vẻ đau xót kín đáo. Hắn lạnh lùng quay mặt đi, xoay người đi triệu Thái y vào.


Lộ Ánh Tịch cười khổ nhắm mắt lại. Nàng vốn tưởng rằng có thể ly biệt trong yên lặng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.


Chốc lát sau, bốn Thái y nối đuôi nhau tiến vào, cách một lớp màn hoàng kim mà bắt mạch cho nàng. Nàng im lặng nhắm mắt lại, để mặc bọn họ hội chẩn, trong lòng nàng biết rõ bọn họ không có cách nào trị khỏi bệnh của nàng.


Nhưng lần bắt mạch này vô cùng kỳ lạ. Mọi khi bọn họ bắt mạch chỉ phút chốc đã nghe thấy tiếng thở dài nườm nượp của bọn họ. Nhưng hôm nay bọn họ lại lặng ngắt như tờ.


Đại khái thời gian một chum trà nhỏ trôi qua, các Thái y còn chưa mở miệng nói, Lộ Ánh Tịch nhịn đau gặng hỏi: “Có dị trạng gì?”
Tất cả nhất thời im lặng, nàng ho khan một tiếng, mới có một tên Thái y ấp a ấp úng trả lời: “Khởi bẩm Hoàng hậu, chúc mừng Hoàng hậu…”


Lộ Ánh Tịch ngẩn người, trong đầu nhất loạt xuất hiện một ý niệm duy nhất, cả người lập tức chấn động.


Một Thái y khác cũng lúng túng tiếp lời: “Bẩm Hoàng hậu, hỉ mạch mặc dù vẫn chưa rõ lắm, nhưng chắc chắn là có… Nhưng mà cơ thể Hoàng hậu suy nhược, lại mang sẵn bệnh trong người, chỉ sợ rằng, chỉ sợ…”
“Hỉ mạch?!”


Một giọng nam khiếp đảm từ bên ngoài tấm bình phong truyền tới, nghe không rõ là đang vui hay đang giận, nhưng tâm tình phức tạp lại nhận thấy rõ ràng.


“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu có hỉ mạch.” Một lão Thái y lớn tuổi nhất tương đối điềm tĩnh lên tiếng trả lời: “Nhưng mạch tượng của Hoàng hậu hỗn loạn, nguyên khí lại cực yếu. Hoàng hậu phải vượt qua được lần phát bệnh này mới là điều quan trọng.”


Hoàng đế không rảnh hỏi tiếp, xông tới trước long sàng, giọng nói trầm thấp, quả quyết nói: “Ánh Tịch, Trẫm sẽ truyền chân khí cho nàng.”


Không đợi Lộ Ánh Tịch phản ứng lại, hắn đã trèo lên giường. Một tay đỡ nàng ngồi dậy, tay còn lại ịn lên đóa hoa thược dược đã mờ trên gáy của nàng. Hắn nhất quyết trút toàn bộ chân khí dồn vào người nàng.


Mồ hôi lạnh thấm ướt áo Lộ Ánh Tịch. Nàng cắn chặt môi dưới, cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn. Nàng không khỏi rơi vào mâu thuẫn, xung đột chính trong lòng mình. Chính nàng cũng không để ý, nàng lại có thể mang thai. Dược tính của cà độc dược có ảnh hưởng thai nhi trong bụng không? Phải chăng nàng nên tự cởi bỏ phong bế huyệt đạo của mình, tiếp nhận chân khí của hắn? Thế nhưng làm như vậy, nàng sẽ không có cách nào giả ch.ết, không thể rời đi.


“Vì sao?!” Hoàng đế đau lòng gầm lên, chán nản thu tay lại. Hắn không cứu được nàng! Càng không cứu được con của hai người họ!


Lộ Ánh Tịch hai tay ôm chặt ngực, đau đớn khó ngăn. Vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, cuộn người lại lăn lộn trên giường. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Đứa con này, nàng có nên giữ lại hay không?
“Ánh Tịch! Tịch! Tịch ơi!”


Nàng nghe tiếng lo lắng, hoảng loạn thấp thoáng bên tai, nhưng dần dần nghe không rõ nữa. Nàng chịu không thấu trái tim đau dữ dội, liền rơi vào hôn mê.






Truyện liên quan