Chương 16: Lần quay tháng Năm
Mà mấy hòa thượng Thiếu Lâm tự lại vô cùng kinh hãi, bọn Nhất Không hô to phương trượng mau tránh, Nhất Tịnh lại chạy thật nhanh tới cứu viện, chỉ có Hoàng Phi Hồng không lo lắng chút nào. Trong lòng y Hoắc Nguyên Chân là cao thủ võ lâm võ công cao cường, hơn nữa đầu rất cứng rắn, một đạo này của đại hán kia ngàn vạn lần không thể nào đả thương được hắn.
Một tiếng keng chát chúa vang lên, cương đao chém vào đầu Hoắc Nguyên Chân bất ngờ phát ra thanh âm như kim loại chạm nhau, cương đạo bị bắn ra, suýt nữa tuột ra khỏi tay đại hán.
Trên đầu Hoắc Nguyên Chân không để lại chút dấu vết gì cả.
Võ công trong Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân vừa học đã đạt tới cảnh giới đại thành, Thiết Đầu công này đã sớm đao thương bất nhập, nào sợ một đao này, chỉ lo là tên đại hán kia chém trật mà thôi.
May quá, chém trúng rồi…
Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, miệng niệm Phật hiệu:
- Thí chủ, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, nếu không bận tăng sẽ phải xuất thủ.
Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh hãi, kể cả Nhất Tịnh đang chạy tới cứu viện cũng dừng bước, sững sờ nhìn phương trượng sư huynh của mình.
Đại hán kia càng trợn mắt há mồm, hồi lâu mới thu cương đao trở về liếc mắt nhìn, chỉ thấy cương đạo bị mẻ một miếng không nhỏ.
Phải biết rằng mình không sử ra bao nhiêu lực đạo đã làm hư hỏng đạo này, chẳng lẽ là đầu hòa thượng kia bằng sắt hay sao?
Bản lãnh bậc này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y.
Trong lúc còn đang sững sờ, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên chợt mở mắt ra, nhìn đại hán trừng trừng, tức giận nói:
- Còn không bỏ đồ đao xuống, chẳng lẽ muốn bần tăng xuất thủ siêu độ ngươi hay sao?!
Tay đại hán run lên một cái, cương đao rơi xuống đất.
Hỏng rồi, chọc phải cao thủ.
Trong lúc y còn đang suy tính xem nên làm thế nào, Hoắc Nguyên Chấn đột nhiên giơ tay lên, bày ra tư thế hết sức uy mãnh, giống như muốn vỗ ra một chưởng đánh bẹp đại hán.
Rốt cục đại hán không chịu đựng được nữa, hú lên một tiếng quái dị, xoay người bỏ chạy.
Những tên vô lại kia cũng bị bản lãnh Hoắc Nguyên Chân làm cho kinh hãi, bây giờ nhìn thấy đầu lãnh đã chạy, mạnh ai nấy cũng vắt giò lên cổ chạy theo, còn nhanh hơn thỏ.
Hoắc Nguyên Chân khoát tay ngăn bọn Nhất Tịnh đang định đuổi theo. Giặc cùng chớ đuổi, nếu như đuổi theo bọn chúng quẫn bách quá sẽ liều mạng chống cự, lúc ấy e rằng sẽ có người bị thương.
Đại hán chạy một mạch đến sơn đạo, thấy Hoắc Nguyên Chân không đuổi theo mới hét lớn:
- Hòa thượng ngươi chớ đắc ý, chờ ngày mai Ngưu gia tới đây, sẽ cho các người biết lợi hại!
Thấy những tên vô lại này chạy xa, dân chúng chung quanh không biết là người nào dẫn đầu phát ra một tiếng hoan hô, ngay sau đó cơ hồ tất cả mọi người đều phát ra tiếng hoan hô theo.
Những tên này hoành hành Đăng Phong huyện, nhiều thôn làng xung quanh cũng bị bọn chúng ức hϊế͙p͙ không ít, hôm nay bất ngờ ngã một vố đau ở Thiếu Lâm, thật đúng là khiến cho người ta thích chí.
Bất quá cũng có người hảo tâm nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng ngài cũng phải cẩn thận, Ngưu Nhị kia võ công không tệ, hơn nữa sau lưng còn có Trần Đình làm chỗ dựa, cũng không phải là dễ chọc.
Hoắc Nguyên Chấn khoát tay áo một cái:
- Không sao, bất kể sau lưng y có người nào, sau lưng ta đều có Phật tổ phù hộ.
Mọi người nghe lời Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm để ý, Phật tử thì đã sao, ngày thường cũng chỉ vái lạy cho có lệ, chẳng lẽ cho rằng tồn tại thật sự sao?
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Có lẽ các vị không tin, vậy thì mời trở về, sáng mai tới Thiếu Lâm tự xem thử Phật tổ có thể hiển linh hay không.
Xảy ra chuyện này, hôm nay cũng không thể tiếp tục kể chuyện được nữa, mọi người cũng dần dần tản đi, bất quá trước khi tản đi, cho tiền hương hoa nhiều gấp mấy lần so với ngày thường.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân kiểm tr.a lại, hôm nay kiếm được hơn ba mươi lượng bạc.
Nhưng bây giờ kiếm ngân lượng đã không phải là nhiệm vụ thiết yếu nữa, nhiệm vụ thiết yếu là an toàn của Thiếu Lâm. Chỉ bằng vào vài người của mình hiện tại, bên trong giang hồ, Thiếu Lâm cũng không được tính là môn phái mạt lựu.
Bất kỳ một thế giới nào cũng là như vậy, quả đấm của người nào lớn, người đó chính là vua.
Ngày mai nhất định là tên Ngưu Nhị kia sẽ tới, dù sao cũng là đầu lãnh côn đồ Đăng Phong huyện, bất kể cổ đại hay hiện đại, nếu đã là côn đồ vậy phải chú trọng thể diện. Người của y đã mất mặt ở Thiếu Lâm tự, vậy nhất định phải lấy lại thể diện, cho nên nhất định y sẽ tới.
Có lẽ theo người ngoài thấy, hôm nay Hoắc Nguyên Chân dùng đầu đón đỡ một đạo của đại hán kia, dường như bản lãnh không tệ. Nhưng mình có bao nhiêu cân lượng, bản thân hắn biết rất rõ ràng, nếu như cửa ải ngày mai không có kỳ tích phát sinh, chắc chắn sẽ không qua được.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, Hoắc Nguyên Chân không thể để lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, vạn nhất làm cho bọn Nhất Tịnh cũng mất đi lòng tin, đó mới là hỏng bét.
Hy vọng hiện tại chỉ có thể gởi gắm vào giữa đêm nay, bước qua ngày mới được quay Hệ Thống một lần. Nếu như có thể quay trúng một quyển bí tịch vẽ công, có lẽ sẽ có khả năng đối kháng Ngưu Nhị.
Tất cả tản đi, rốt cục trời đã tối.
Hoắc Nguyên Chân ở trong phòng chờ đợi, chờ đợi nửa đêm mười hai giờ.
Thế giới này dùng đồng hồ cát tính toán thời gian, tính giờ cũng không phải là chuẩn xác, thường là mọi người dùng thói quen để suy đoán đang là giờ nào.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân lại khác, bên trong Hệ Thống của hắn có thời gian, cho nên hắn có thể biết được thời gian chuẩn xác.
Hiện tại là Hai Mươi Lăm tháng Năm, mình xuyên qua tới thế giới này là Hai Mươi Lăm tháng Tư, vừa đúng qua một tháng. May là mồng Năm tháng Năm tăng thêm một lần cơ hội quay Hệ Thống, lần sau quay nữa phải chờ tới Hai Mươi Lăm tháng Sáu.
Lần quay này vô cùng hệ trọng, nếu như không thể lấy được bí tịch võ công, Hoắc Nguyên Chân sẽ phải nghĩ biện pháp tránh né một chút, tối thiểu cũng phải mượn cớ rời khỏi Thiếu Lâm. Nhưng nếu làm như vậy, những thứ mà mình đang khổ cực xây dựng sẽ bị hủy trong chốc lát, đến lúc đó còn phải trả nợ cho tiền trang, hơn nữa có lẽ cũng không còn ai bằng lòng cho mình mượn nữa.
Hắn không muốn cố gắng của mình trôi theo dòng nước, như vậy, chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào thời điểm mấu chốt hiện tại.
Lấy được bí tịch võ công, ngày mai đánh bại Ngưu Nhị, như vậy hết thảy chuyện sẽ tạm thời qua, nguy cơ lần sau hắn sẽ đến từ hai tên thôn hán bị mình đánh dưới chân núi lúc chúng trêu chọc Lâm Nhu trước đây.
Tên thôn hán kia đã từng nói, ca ca y là đệ tử Trung Nhạc phái gì đó, tháng Tám sẽ về thăm nhà, có lẽ tới lúc đó sẽ tới tìm mình gây phiền phức.
Chắc chắn là đệ tử Trung Nhạc phái lợi hại hơn Ngưu Nhị nhiều, nhưng Hoắc Nguyên Chân còn có thời gian, nhưng lần này thời gian đã không còn kịp nữa.
Rốt cục chờ đến nửa đêm mười hai giờ.
Knông sai một giây phát ra thanh âm nhắc nhở:
- Cơ hội quay thưởng mỗi tháng một lần, có sử dụng lập tức hay không?