Chương 17: Kẻ thần bí ở hậu sơn
- Sử dụng.
Ba mươi sáu hình vẽ xuất hiện lần nữa.
Trước khi Hoắc Nguyên Chân quay, theo thói quen nhìn kỹ một chút sẽ xuất hiện thứ gì, xác định mình muốn thế nào, sau đó mới chuyển động Hệ Thống, dường như làm như vậy là có thể thực hiện được nguyện vọng.
Nhìn kỹ một lần, vẫn là sáu bản bí tịch, sáu lệnh bài xây dựng, sáu bản kinh thư, sáu hạng mục thương bạc, sáu món pháp khí nhà Phật, còn có sáu món tạp vật.
Sáu bản bí tịch bao gồm Thiết Tảo Bả Công, Nhị Chỉ Thiện Công, Tiểu Vô Tướng Công, Đại Từ Đại Bi Chưởng, Niệm Hoa Chỉ và Sư Tử Hống.
Sáu lệnh bài xây dựng là lệnh bài xây dựng sơn môn, lệnh bài xây dựng Thiên Phật động, lệnh bài xây dựng lầu trống, lệnh bài xây dựng Bát Nhã đường, lệnh bài xây dựng Trưởng Lão viện cùng lệnh bài xây dựng Tàng Kinh các.
Kinh thư cùng ngân lượng, Hoắc Nguyên Chân không có chú ý quá mức.
Pháp khí có chuông, trống, lư hương, đỉnh vuông, đài sen cùng niệm châu.
Tạp vật có một con ngựa trắng, một con chó, một cái đòn gánh, một lu nước, một Nguyệt Nha sạn, còn có điểm sáng hình chữ phẩm Thưởng Lớn.
Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu nửa ngày, lần này chất lượng vật phẩm xuất hiện cũng không tệ lắm. Tối thiểu trong hạng mục võ công, Tiểu Vô Tướng Công là nội công tâm pháp khá cao, Đại Từ Đại Bi chưởng cũng khá lợi hại, chưởng pháp tinh diệu, khuyết điểm duy nhất là lực sát thương không phải là rất mạnh, cho nên mới gọi là Đại Từ Đại Bi.
Niêm Hoa Chỉ là chỉ pháp thượng thừa, thậm chí còn trên cả Nhất Chỉ Thiền.
Mà Sư Tử Hống càng là võ học tiêu ký của nhà Phật, coi như thuộc loại âm công, không những có lực sát thương rất tốt đối với người có võ công thấp, hơn nữa còn có thể phá giải những âm công khác.
Thật ra thì Thiết Tảo Bả Công, Nhị Chí Thiện Công cũng được, tối thiểu cũng có thể đối phó được với bọn Ngưu Nhị. Nhưng Hoắc Nguyên Chân có tật xấu rất hay lo xa, cộng thêm trước đó quay được Thiết Đầu công, lần này hắn hy vọng có thể quay trúng một môn võ học cao cấp.
Những cơ hội quay trúng bí tịch võ công, cũng chỉ là một phần sáu mà thôi.
Cho đến hiện tại, coi như Hoắc Nguyên Chấn khá may mắn. Bất quá không biết chuyện lần này liên quan tới đại nghiệp phát triển Thiếu Lâm, hắn còn giữ được may mắn như trước nữa không.
Đương nhiên quay được vào điểm sáng hình chữ phẩm Thưởng Lớn là hay nhất, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không dám ôm hy vọng. Một phần ba mươi sáu cơ hội, mình không thể nào quay trúng liên tục như vậy. .
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Nguyên Chân chuyển động điểm sáng.
Điểm sáng xoay tròn thật nhanh, Hoắc Nguyên Chân cố gắng nhìn chằm chằm, hy vọng có thể nhìn ra quy luật xoay của điểm sáng. Nhưng đáng tiếc là hắn không phát hiện được chút quy luật nào, thậm chí ngay cả điểm sáng quay bao nhiêu vòng cũng không thấy được rõ ràng.
Hắn vẫn luôn hy vọng mình có thể biết rõ quy luật điểm sáng xoay tròn, nếu như có thể tính ra điểm sáng chuyển động mấy vòng mấy hình vẽ, như vậy ngày sau mình sẽ có thể căn cứ vào con số này quay được đúng thứ mà mình cần.
Bởi vì vị trí xuất phát từ đầu hắn có thể tùy ý lựa chọn ở bất kỳ ô nào, lần này hắn đã lựa chọn bắt đầu quay ở ô điểm sáng hình chữ phẩm Thưởng Lớn.
Nhưng tốc độ điểm sáng chuyển động quá nhanh, khiến cho Hoắc Nguyên Chân không thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Dần dần, điểm sáng chậm lại.
Vừa thấy điểm sáng chậm lại, Hoắc Nguyên Chân cũng rất thất vọng, bởi vì điểm sáng chậm lại ở phân nửa khu vực đối diện ở Thưởng Lớn. Suy đoán chỉ chạy được chừng bốn năm ô nữa sẽ dừng lại, chắc chắn không thể nào chạy tới ô Thưởng Lớn được.
Nếu như điểm sáng quay là có quy luật, như vậy hiện tại tối thiểu Hoắc Nguyên Chân cũng đã có thể xác định, bắt đầu quay từ ô nào, cuối cùng chắc chắn sẽ không lấy được thứ trong ô đó.
Mặc dù không dám quá hy vọng xa vời đối với Thưởng Lớn, nhưng mắt thấy không lấy được, Hoắc Nguyên Chân vẫn có hơi thất vọng, chỉ có thể gắng gượng tinh thần tiếp tục quan sát.
Chẳng lẽ vận may của mình đã kết thúc rồi sao?
Nhưng đột nhiên Hoắc Nguyên Chân phát hiện, mặc dù điểm sáng không thể nào tới được vị trí Thưởng Lớn, nhưng trong mấy phần thưởng trước mặt lại có một quyển bí tịch Sư Tử Hống.
Phía trước Sư Tử Hống là bạch mã, phía sau là lư hương.
Mà chắc chắn là điểm sáng sẽ dừng lại ở một trong ba ô này.
Trái tim Hoắc Nguyên Chân vốn đang thất vọng lúc này lại nhảy lên kịch liệt.
Sư Tử Hống đó…
Một trong những bản lãnh giữ nhà mà phương trượng Thiếu Lâm nhất định phải học được.
Hoắc Nguyên Chấn trải qua hơn hai mươi ngày liên tục tu luyện, khí cảm Đồng Tử Công trong cơ thể đã mạnh hơn một ít, sau khi vận dụng nội lực, uy lực lấy đầu húc vào tường cũng gia tăng không ít.
Có nội lực điều động, uy lực Sư Tử Hống cũng sẽ gia tăng không ít, đủ để trở thành một đòn sát thủ vô cùng đáng sợ.
Không có Thưởng Lớn cũng không quan trọng, cho dù quay được Thưởng Lớn cũng chưa chắc có thể quay được Sư Tử Hống trong ba lần cơ hội, mà trước mắt rất có hy vọng quay trúng Sư Tử Hống.
Hoắc Nguyên Chân kích động nắm chặt hai tay, nhìn Hệ Thống chằm chằm, chờ đợi điểm sáng dừng lại.
Dần dần, điểm sáng đã tới ô bạch mã.
Hoắc Nguyên Chân cũng không dám xem thường những tạp vật này, con ngựa trắng này không thể nghi ngờ là một con bảo mã, Hoắc Nguyên Chấn rất muốn, nhưng trước mắt bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Chẳng lẽ mình quay trúng bạch mã, rồi lại phải cởi bạch mã chạy trốn thật nhanh?
Dường như điểm sáng muốn dừng lại ở vị trí bạch mã, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ nín thở, song quyền siết chặt nghe răng rắc.
Thêm một bước tiến thêm một bước nữa!
Trong lòng hắn có cảm giác như mình đang kêu gào khàn cả giọng.
- Động rồi..
Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, kêu to một tiếng.
Rốt cục điểm sáng đã chạy sang vị trí Sư Tử Hống, sau đó đứng yên lại, không hề chuyển động nữa.
- Quay thưởng kết thúc!
Thanh âm máy móc không chút tình cảm của Hệ Thống vang lên, rốt cục Hoắc Nguyên Chân như vừa trút được gánh nặng trong lòng.
Nhận lấy phần thưởng, một quyển bí tịch Sư Tử Hống xuất hiện trong tay Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi lấy được bí tịch, Hoắc Nguyên Chân cũng không có vội vàng tu luyện, bây giờ là nửa đêm tu luyện rống lên như ma quỷ trong miếu quả thật có vẻ phô trương, hay là ra hậu sơn đi.
Hắn không báo cho bất kỳ ai biết, tự mình đốt một cây đuốc sau đó tiến về phía hậu sơn.
Trong phạm vi mười mấy dặm trên đỉnh Ngự Trại sơn, phần tiền sơn tương đối bằng phẳng, hôm nay đã bị Hoắc Nguyên Chấn xây tường rào bao lại vòng quanh. Phần hậu sơn vô cùng hiểm trở, có Ấm Mã hồ, quái thạch lởm chởm, chim bay khó lọt, Hoắc Nguyên Chân cũng không thèm ngó tới nơi này. Dù rằng không xây tường rào ở đây cũng không ai có thể leo vào được, trừ phi là cao thủ có được khinh công tuyệt đỉnh.
Hoắc Nguyên Chân đi thẳng đến bên Âm Mã hồ.
Tối nay trăng sáng sao thưa, sau khi Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này dứt khoát dập tắt đuốc, nhờ vào ánh trăng cũng có thể thấy rõ ràng chữ trên bí tịch.
Mở sách ra chậm rãi đọc, kiến thức trong đó trào vào đầu Hoắc Nguyên Chân thật nhanh.
Ước chừng qua nửa canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tinh túy công phu Sư Tử Hống.
Sư Tử Hống chính là tuyệt kỹ chí cương chí cường trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, có rất ít người có thể hoàn toàn nắm giữ chân chính. Công pháp này do khí trong Đan Điền bên trong thân thể con người phát ra, sau khi sử dụng tiếng quát như sấm sét, thanh âm có thể truyền xa mấy chục dặm. Những người xung quanh nghe thấy lập tức cảm thấy rét lạnh trong lòng, nếu như không có nội lực ngăn cản, thậm chí có thể bị sóng âm cực mạnh đánh ngã.
Kẻ bị nặng ngũ quan ứa máu tử vong tại chỗ, người bị nhẹ tay chân mềm nhũn, trong thời gian ngắn tiêu mất sức chiến đấu.
Có thể nói Sư Tử Hống là một môn công phu công kích tầm xa, chỉ cần người sử dụng đủ nội lực còn có thể biến thành vũ khí sát thương trên quy mô lớn, lúc dùng để công kích địch nhân số đông có thể tạo ra hiệu quả thần kỳ bất ngờ.
Khuyết điểm duy nhất chính là sử dụng võ công này cực kỳ hao tổn nội lực.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn nắm giữ Sư Tử Hống tinh túy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể phát ra Sư Tử Hống mạnh nhất, nguyên nhân chính là nội lực của hắn quá yếu.
Nội lực là căn bản của người tập võ, người nội lực thấp tuyệt đối không phải là cao thủ.
Mà mặc dù Hoắc Nguyên Chân tu luyện Đồng Tử Công là nội công rất mạnh, nhưng không biết sao thành tựu quá thấp, hiện nội lực trong Đan Điền cũng là trống rỗng, chỉ có một chút nội lực lưa thưa ít ỏi.
Bất quá nếu đã nắm giữ môn công phu này, bất kể thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng muốn thử một chút.
Hắn chợt xoay người, mặt ngó về phía hậu sơn.
Phát công về hướng này, sóng khí của Sư Tử Hống sẽ lan tràn về phía đó, như vậy rất có thể không gây phiền tới người bên trong Thiếu Lâm tự.
Dù sao phía sau núi phỏng đoán nhiều lắm là có một ít phi điều xà trùng, cũng không sợ quấy rối đến người nào.
Sau khi vận khí một hồi, Hoắc Nguyên Chân chợt há miệng ra rống to một tiếng.
Gầm rống có thể chia làm hai loại, một loại là kêu một chữ hoặc là mấy chữ, tỷ như hét lớn một tiếng:
“Này!” Hoặc là gọi: “Dừng tay!”, loại còn lại là hiệu quả vốn có của Sư Tử Hống, phát ra tiếng rống giống như sư tử.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân phát ra tiếng rống như sư tử, hơn nữa còn là tiếng rống không chừa lại chút đường lui nào.
Một cỗ sóng khí thình lình phát ra, nháy mắt Hoắc Nguyên Chân phát hiện ra Đan Điền trống rỗng, trước mắt trở nên tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê.
Hắn miễn cưỡng đứng vững trở lại, mơ mơ màng màng dường như thấy được cỏ trước mặt mình đều ngã rạp về phía sau hết sức đều đặn chỉnh tề theo tiếng rống của mình.
Sóng khí cực mạnh chấn động khiến cho cây cối cũng hơi lay chuyển, trong rừng náo loạn một trận. Nhiều bẫy chim dại bay lên không xào xạc, thậm chí có con bay lảo đảo lắc lư, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Phải biết Hoắc Nguyên Chân ở cách rừng cây phía sau một khoảng cách chừng hơn một dặm.
Đầu óc hôn mê nửa ngày, Hoắc Nguyên Chân mới khôi phục như cũ.
Thân thể khôi phục lại, bên trong Đan Điền lại trống trơn, chút nội lực nhỏ yếu tới mức đáng thương của hắn sau tiếng rồng vừa rồi đã cạn sạch.
Không ngờ rằng thi triển Sư Tử Hống này tiêu hao kinh khủng như vậy.
Bất quá mới vừa rồi là Hoắc Nguyên Chân dốc hết toàn lực mà rống, nếu như khống chế lực đạo ở một mức độ nào đó, có lẽ cũng sẽ không tới nỗi đạt “hiệu quả” hôn mê.
Nhưng cho dù khống chế lực đạo, với chút nội lực ít ỏi đáng thương của Hoắc Nguyên Chân hiện tại, phỏng đoán cho dù là hắn rống nhỏ lại tối đa cũng chỉ có rống được hai tiếng. Hơn nữa Sư Tử Hống hiện tại của hắn vì nội lực làm ảnh hưởng, cũng không phải là cảnh giới tối cao.
Trên phương diện lý thuyết, nếu như có được nội lực vô hạn, tiếng rống của Sư Tử Hống cũng có thể phóng đại vô hạn. Nhưng trên thực tế lại không phải là có thể phóng đại vô hạn, bởi vì thanh âm của con người cho dù là trải qua nội lực thúc giục, cũng không thể nào phát ra thanh âm to lớn vô hạn được.
Nếu như nội lực Hoắc Nguyên Chân cao hơn gấp ba lần hiện tại, vậy bầy chim bay tứ tán khi nãy dưới tiếng rống Sư Tử Hống của hắn, tuyệt đối không thể nào bay lên được.
Bất quá cho dù như vậy, cũng đã đủ rồi.
Hoắc Nguyên Chân rất thỏa mãn, mình không biết công phu gì cả, nhưng trước mắt nắm giữ tuyệt học nhà Phật Sư Tử Hống. Nếu như ngày sau có thể quay trúng một môn nội công luyện tập, như vậy bằng vào một chiều âm công này, những kẻ không biết nội công bất kể tới bao nhiêu cũng không phải là đối thủ của mình.
Nhắm về phía trước rống to là có thể làm ngã rạp một đám, Hoắc Nguyên Chân tưởng tượng tới công phu bậc này, cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Dĩ nhiên đối với cao thủ nội gia, uy lực Sư Tử Hống sẽ phải giảm đi nhiều.
Theo như hiện tại, nếu như Hoắc Nguyên Chân thi triển Sư Tử Hống xuất kỳ bất ý, hoàn toàn có thể chấp ngất những kẻ có thân thể yếu ớt. Cho dù là kẻ thân ráng, dưới tình huống không kịp chuẩn bị cũng đủ làm cho váng đầu hoa mắt.
Hắn trấn tĩnh tinh thần lại, đang chuẩn bị quay trở về chùa, đột nhiên phía sau núi loáng thoáng truyền tới một thanh âm.
Thanh âm không lớn, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể xác định chắc chắn, đây là thanh âm của một người.
Dường như thanh âm đang nói:
- Tiểu nhân ở xó nào... dám quấy nhiễu lão phu... ch.ết…
Tiếng nói không rõ, như từ trong lòng đất truyền ra, khiến cho người ta có cảm giác nghe văng vẳng.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân nghe được quả thật là một người đang nói, dường như có ý trách cứ hắn vừa rống Sư Tử Hống, còn có ý muốn giết ch.ết hắn vậy.
Hoắc Nguyên Chân sợ tới mức toát mồ hôi lạnh toàn thân, không ngờ rằng hậu sơn còn có sự tồn tại của người khác...
Từ trước tới nay mình chưa từng biết chuyện này. Hậu sơn nói lớn không lớn, hơn nữa khắp nơi toàn là quái thạch hiểm trở, cực kỳ nguy hiểm. Từ trước tới nay hắn chỉ đi tới Mã hồ múc nước, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi ra xa hơn, vì sao nơi đó lại có người?
Hơn nữa trong một thời gian dài như vậy, mình và mấy vị sư huynh đệ cũng chưa từng thấy qua người nào ở hậu sơn, người kia ở đó làm thế nào có thể sinh tồn?
Có một chuyện không thể nghi ngờ, người kia nhất định là cao thủ.
Bằng không thanh âm từ xa xôi như vậy làm sao có thể truyền tới tai mình?
Về phần tại sao cao thủ kia chỉ nói mấy câu nhưng không xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết.
Hắn cũng không muốn biết, hiện tại bản lãnh mình còn thấp kém, hết thảy lấy bảo vệ tánh mạng làm trọng, hậu sơn có thứ gì cứ kệ nó, không có liên quan gì với mình.
Hắn vội vội vàng vàng đi trở về Thiếu Lâm tự, phía sau cũng không có thanh âm truyền tới nữa.
Thôi bỏ đi, bất kể phía sau núi có cái gì, tạm thời không để ý tới là được, chờ làm xong chuyện trước mắt rồi hãy tính.
Hoắc Nguyên Chân cưỡng ép mình quên đi kẻ thần bí ở hậu sơn, chuyên tâm chuẩn bị đối phó bọn Ngưu Nhị sắp đến.