Chương 69: Ngư ông đắc lợi
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Nghe mọi người nghị luận, Lâm Di cũng có chút lo lắng, nhưng nàng chỉ có thể nhìn sư phụ đi theo phía sau phương trượng trẻ tuổi kia, càng ngày càng bị bỏ xa.
Hoắc Nguyên Chân thi triển Nhất Vĩ Độ Giang nhanh chóng phi hành phía trước, rất nhanh đã bỏ rơi lão ni cô phía sau mất dạng.
Lúc thấy lão ni cô muốn động thủ, lại nhìn thấy Đoạn Thiên bảo kiếm, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lập tức nảy sinh một ý tưởng.
Trước mắt Thiếu Lâm không ai có thể đối phó lão ni cô, vô luận là người nào xuất thủ đều chỉ có khả năng thất bại. Người duy nhất có thể đối phó lão ni cô đang ở hậu sơn.
Lão nhân thần bí bên trong địa động, chỉ có người này mới có thể đánh bại lão ni cô.
Nhưng làm thế nào để cho lão nhân địa động giao thủ cùng lão ni cô cũng là một vấn đề, cần vận động đầu óc mới được.
Cho nên hắn dốc hết tốc lực phi hành bỏ rơi lão ni cô thật xa trước, sau đó mới chạy tới địa động kia bố trí một phen.
Không bao lâu sau, Hoắc Nguyên Chân đã đi tới địa động, trực tiếp đáp xuống lối vào địa động, vừa đáp xuống đất liền nói:
- Tiền bối có ở đó không?
- Ngươi lại tới làm gì? Phải chăng là bọn sư phụ của ngươi muốn ngươi chuyển lời?
Lão nhân bên trong địa động hỏi.
- Tiền bối, cũng không phải, hôm nay là Thiếu Lâm ta có chuyện, cố ý cầu tiền bối giúp.
- Hừ, các ngươi có chuyện thì có liên quan gì tới lão phu? Huống chi lão phu bị xích sắt khóa nhốt trong địa động tối tăm không ánh mặt trời này, căn bản không cách nào rời đi, dù có muốn giúp các ngươi cũng không thể ra sức.
- Tiền bối, không biết cần phải có phương pháp nào mới có thể mở ra xích sắt này?
Hoắc Nguyên Chân cũng không có cơ hội xem xích sắt kia cẩn thận, cho nên mới có câu hỏi này.
- Mở ra, ha ha, nói dễ vậy sao, năm đó lão lừa trọc Không Phàm nhốt ta ở chỗ này, còn làm hư cơ quan bên trong ổ khóa. Hiện tại ổ khóa này đã là khóa ch.ết, không có chìa nào có thể mở ra.
Trong giọng lão nhân lộ vẻ bị thương pha lẫn tức giận, hiển nhiên là hết sức tức hận Không Phàm lão hòa thượng kia.
- Vậy có thể sử dụng đao kiếm chém đứt hay không?
- Ha ha, tiểu hòa thượng, đây là xích sắt bằng huyền thiết, đao kiếm bình thường căn bản không cách nào làm thương tổn. Nếu không lấy công lực của lão phu đã sớm bẻ khóa mà ra, cần gì phải ở đây ba mươi năm?
Hoắc Nguyên Chân còn chưa từ bỏ ý định nói:
- Chẳng lẽ cũng không có bảo đao bảo kiếm nào có thể chém đứt xích sắt này sao?
- Có, nhưng cả trên giang hồ tính ra tuyệt đối không vượt qua năm món.
- Bần tăng nguyện nghe chi tiết.
- Trên giang hồ có tam kiếm nhị đao, được đặt tên là Ngũ Thần Binh, kiếm gồm có Thu Thủy, Thái Mang, Đoạn Thiên, đạo là Trảm Long, Liệt Phong. Chỉ có năm món thần binh này mới có thể chặt đứt khóa sắt giam cầm lão phu, nhưng thần binh đều có chủ, huống chi thiên hạ to lớn, bất quá chỉ có năm ba người biết lão phu ở chỗ này thôi, người nào có thể tới cứu lão phu đây?
- Đoạn Thiên!
Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, lão ni cô quả nhiên có bảo bối, thanh kiếm kia lại chính là Đoạn Thiên bảo kiếm một trong Ngũ Thần Binh.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn bất động thanh sắc hỏi:
- Không biết tiền bối có từng thấy qua mấy món thần binh này chưa?
- Thái Mang là bảo kiếm trấn sơn của Võ Đang sơn, năm đó lão phu đã từng thấy qua, Liệt Phong là trấn sơn chi bảo phái Thiên Sơn, cũng đã từng thấy qua, về phần ba món còn lại, lão phu không biết ở trong tay người nào.
Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ chỉ sợ lão biết, nếu là như vậy, đã có biện pháp.
- Tiền bối, chúng ta thương lượng có được chăng?
- Muốn lấy thuốc ở chỗ lão phu ư, ngươi đừng mơ nữa, lão phu còn trông cậy vào những thuốc này giao nộp thoát khốn, chắc là sẽ không cho ngươi.
- Không, không phải bần tăng muốn lấy thuốc, mà là có một lão ni cô ý đồ tới Thiếu Lâm giết người, bây giờ bà ta khí thế đang thịnh, ta không thể địch. Chỉ cần tiền bối chịu giúp bần tăng một tay, như vậy bần tăng bảo đảm nhất định tìm được Đoạn Thiên bảo kiếm cho tiền bối, cứu tiền bối khỏi nguy nan.
- Tiểu hòa thượng, ngươi nói có thật không, người biết Đoạn Thiên bảo kiếm sao?
Thanh âm của lão nhân bên trong động lập tức lộ vẻ kích động. Ba mươi năm qua, không có lúc nào là lão không hy vọng rời đi địa phương quỷ quái này, chờ thời gian quá lâu, thậm chí chính lão cũng có chút tuyệt vọng, ba mươi năm vật đổi sao dời, ai biết bên ngoài hình dáng ra sao? Không Phàm lão hòa thượng có còn sống hay không cũng còn chưa biết, rất có thể mình sẽ vĩnh viễn bị khốn ch.ết ở chỗ này.
Chỉ có thể không ngừng chế thuốc luyện đan, duy trì một chút hy vọng cuối cùng trong lòng, để cho mình không đến nỗi nổi điên.
Bây giờ đột nhiên nghe được này tiểu hòa thượng biết tung tích Đoạn Thiên bảo kiếm, tự nhiên lão nhân mừng rỡ như điên.
- Tiểu hòa thượng, nếu ngươi có thể cứu ta thoát khốn, sẽ có thể lấy tùy ý đan dược trong sơn động này.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, lão nhân kia cũng có chút nóng nảy:
- Tiểu hòa thượng, tại sao ngươi không nói chuyện? Mau vào động đi, chúng ta thương lượng một chút, ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói.
- Tiền bối, lão ni cô kia tới, yêu cầu của ta chính là đánh bà ta một chưởng trước.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức vào động, mà là nhìn xuống chân núi, rốt cục Tuyệt Diệt lão ni cô xuất hiện, đang nhanh chóng chạy lên trên núi.
Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời của lão nhân địa động, cho nên hắn không lập tức tiến vào địa động, hắn còn đang đợi.
Chờ đợi Tuyệt Diệt lão ni cô đến, chỉ có vào thời điểm lão ni cô đến, mình hãy tiến vào địa động, sau đó để cho lão ni cô cũng đi theo vào động, như vậy đối với mình mới là an toàn nhất.
Sau khi thấy thân ảnh của lão ni cô, Hoắc Nguyên Chân quyết định tách ra xa địa động một chút.
Bởi vì hắn ở trên núi cho nên nhìn thấy lão ni cô, nhưng lão ni cô cũng không nhìn thấy hắn, cho nên hắn muốn cho bà thấy, sau đó tới truy kích mình.
Quả nhiên sau khi Tuyệt Diệt thấy Hoắc Nguyên Chân di chuyển ở trên núi, lập tức tức giận gào to một tiếng, nhanh chóng chạy về phía Hoắc Nguyên Chân.
Lúc này trong lòng bà, Hoắc Nguyên Chân là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ đến cực độ, không ngờ rằng dám làm nhục mình trước mặt mọi người. Kể từ sau khi đảm nhiệm chức chưởng môn Nga Mi, kể từ sau khi lấy được Đoạn Thiên bảo kiểm, lão ni cô chưa từng bị uất ức như vậy.
“Hòa thượng này thật là đáng ch.ết, làm hại dân chúng, cho dù là bần ni giết ch.ết hắn, hắn là Phật tổ cũng sẽ không trách tôi.”
Tuyệt Diệt kiếm cớ cho mình, trong tay nắm thật chặt Đoạn Thiên thần kiếm, trong lòng đã động sát cơ.
Sở dĩ người khác gọi bà là Tuyệt Diệt cũng là bởi vì bản thân bà chính là người lòng dạ độc ác, từ trước tới nay đều hạ thủ vô tình đối với người dám đối nghịch cùng mình. Cho tới bây giờ bà từng giết rất nhiều người, mới có danh hiệu này.
Chỉ bất quá Tuyệt Diệt cho là người ch.ết dưới tay mình đều là đáng ch.ết, bà cũng không quá sai.
Càng ngày bà càng tới gần Hoắc Nguyên Chân, dường như Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thấy bà, chẳng những không có dừng lại, ngược lại kinh hoàng thất thố chạy trốn.
- Tặc hòa thượng, chớ chạy, xem kiếm!
Lúc còn cách chừng hai mươi trượng, Tuyệt Diệt đột nhiên vung Đoạn Thiên kiếm lên, một đạo kiếm khí bén nhọn mang theo tiếng rít gió chói tai chém về phía Hoắc Nguyên Chân.
- Trời ơi không xong...
Hoắc Nguyên Chân quát to một tiếng, thình lình tăng tốc, kiếm khí chém trúng vào một thân cây, chém gãy lìa thân cây to bằng miệng chén.
Một kiếm không thể lập công, sát cơ trong lòng Tuyệt Diệt càng sâu:
- Tặc hòa thượng, ngươi không chạy được, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Hoắc Nguyên Chân vừa chạy vừa nói:
- Lão ni cô, bần tăng cùng bà không thì không oán, bà đuổi giết bần tăng làm chi?
- Im miệng, còn dám nói chữ lão này, bần nỉ bắt được người sẽ xé nát miệng người trước.
Ánh mắt Tuyệt Diệt đỏ ngầu, năm lần bảy lượt bị Hoắc Nguyên Chân nói mình lão, chuyện này đối với bà vốn hết sức chú trọng tuổi tác rõ ràng là vũ nhục lớn lao.
Chân bà liều mạng phát lực đuổi theo, nhưng luôn luôn còn cách một chút mới có thể đuổi kịp Hoắc Nguyên Chân. Bởi vì khoảng cách hơi xa, kiếm khí của Tuyệt Diệt cũng không thể mang tới uy hϊế͙p͙ thực sự cho Hoắc Nguyên Chân.
Bất đắc dĩ, Tuyệt Diệt chỉ có thể liều mạng kiếm khí phóng ra ngoài, hy vọng có thể trì hoãn cước bộ của hòa thượng này, để cho mình có thể tới gần hắn hơn một ít.
Hai người một đuổi một chạy, kiếm khí không ngừng bay lượn, không tới thời gian một nén nhang, cơ hồ chạy khắp hơn nửa hậu sơn.
Tuyệt Diệt cảm thấy nội lực có hơi suy giảm. Mặc dù lão ni cô đã tiến vào Tiên Thiên, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nội lực tự động tuần hoàn, nhưng cũng không cách nào chịu đựng được tiêu hao kịch liệt như vậy.
Chuyện duy nhất làm cho bà cảm thấy may mắn chính là, rốt cục kiếm khí của bà công kích đã có được chút hiệu quả.
- Mỗi một lần kiếm khí phát ra, hòa thượng kia bởi vì tránh né kiếm khí đều không thể không dừng lại một chút, có thể giúp cho bà thu ngắn khoảng cách được một chút. Mặc dù vì vậy nội lực của bà tiêu hao rất lớn, nhưng rốt cục cũng đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong vòng mười trượng.
- Tiểu hòa thượng, bó tay chịu trói đi thôi!
Trên mặt Tuyệt Diệt lộ ra một nụ cười dữ tợn, truy đuổi đối phương trong thời gian dài như vậy đã làm cho sự kiên nhẫn của bà lên tới cực hạn. Hiện tại bà không còn dáng vẻ gì của người xuất gia, chỉ hận không thể lập tức bằm thây Hoắc Nguyên Chân thành muôn mảnh.
Hoắc Nguyên Chân thỉnh thoảng kinh hoảng quay đầu lại quan sát, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Khoảng cách giữa hai người vẫn đang không ngừng thu ngắn lại.
Tám trượng, sáu trượng, năm trượng...
Từ từ, rốt cục Tuyệt Diệt nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân trong vòng ba trượng.
Mắt thấy hòa thượng đáng ghét gần ngay trước mắt, Tuyệt Diệt không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to.
- Tới không dễ, tới không dễ!
- Tiểu hòa thượng, xem người còn chạy trốn đi đâu?
Tuyệt Diệt giơ Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay lên lần nữa, chuẩn bị cho Hoắc Nguyên Chân một đòn chí mạng. Bà tin rằng trong khoảng cách này, hòa thượng này chắc chắn sẽ không kịp né tránh, chỉ cần có thể đánh cho hắn bị thương một chút, hết thảy những gì mình bỏ ra đều xứng đáng.
Đột nhiên, Hoắc Nguyên Chân thình lình đổi hướng, phóng về phía một khối đá lớn.
- Con lừa trọc, người đừng mơ tưởng!
Tuyệt Diệt ở phía sau giận dữ, hay cho một hòa thượng giảo hoạt, lại nghĩ đến chuyên dùng đá để che chở, chạy trốn vòng tròn với mình, đây là chuyện ngàn vạn lần bà không thể chấp nhận.
Bởi vì không ngừng tiêu hao nội lực, nội lực của bà cũng còn dư lại không nhiều lắm, mà hòa thượng kia lộ ra vẻ còn dư lực rất nhiều. Nếu như để cho hắn tới được khối đá kia chạy cút bắt vòng tròn với mình, chẳng phải là bao nhiêu công lao từ nãy tới giờ đổ sông đổ biển sao?
Tuyệt Diệt múa may Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay, lần nữa phát ra kiếm khí chém ngang eo lưng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân tựa hồ cũng đã mệt mỏi, thấy kiếm khí đánh tới cũng không còn kịp chạy vòng quanh khối đá nữa, thân thể chợt lăn tròn xuống đất, vừa khéo tránh thoát đạo kiếm khí này.
Kiếm khí chém trúng vào tảng đá, đá vụn tung bay.
Hoắc Nguyên Chân chợt nhắm mắt, dường như bị đá vụn bắn trúng.
Thừa cơ hội này Tuyệt Diệt chợt tăng tốc, từ giữa không trung nhào tới Hoắc Nguyên Chân, hai tay cầm kiếm, tựa hồ muốn chém hắn một kiếm làm hai đoạn.
Mắt thấy Hoắc Nguyên Chân tránh né không kịp, dường như chỉ là nhanh trí lăn một vòng, đột nhiên kêu ai da, cả người bất ngờ biến mất trên mặt đất.
Đột nhiên mất đi mục tiêu, Tuyệt Diệt không tin được, vội vàng trợn to hai mắt quan sát, mới phát hiện nơi này có một địa động.
Hoắc Nguyên Chân mới vừa tiến vào địa động, liền phát ra hai tiếng cười.
Ra sức truy kích nửa canh giờ, thiếu chút nữa Tuyệt Diệt hộc máu tại chỗ, không hiểu vì sao hòa thượng này mạng lớn như vậy, tình huống này vẫn có thể trốn được sao?
Bà tuyệt đối không cho phép.
Tuyệt Diệt đã bị cơn giận làm cho đầu óc mê muội, cũng bất chấp võ lâm đại kỵ thấy động chờ vào, vung bảo kiếm lên theo Hoắc Nguyên Chân tiến vào trong địa động.
Vào trong chợt tối sầm lại, chỉ thấy hoa mắt.
Tuyệt Diệt nheo mắt nhìn kỹ, đột nhiên cảm giác không tốt.
Địa động này lại không phải là một sơn động hoang vu, mà là có động thiên khác.
Bên trong động rộng rãi, chu vi có hơn ba mươi trượng, là một huyệt động hình tròn.
Trong địa động có một lò luyện đan to lớn, xung quanh trải rộng các loại dược liệu, mà một lão nhân áo đen y phục rách nát giờ phút này đang đứng ở trong động, nhìn chằm chằm nhìn của động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ xông tới.
Hòa thượng kia cũng mới vừa từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía lão nhân kia nói:
- Tiền bối, chính là yêu ni cô này, lão mau mau động thủ làm thịt bà ta đi.
Trong phút chốc Tuyệt Diệt như bừng tỉnh ngộ, thì ra trong địa động này có cứu binh, tiểu hòa thượng căn bản không phải là chạy lung tung không có mục đích, mà là cố ý dân dụ mình vào trong địa động này.
Tâm cơ thật giỏi, tính toán thật giỏi!
Nếu như hắn vào động ngay từ đầu, nói gì bà cũng sẽ không tiến vào theo. Nhưng bị hắn dẫn đi xung quanh núi một vòng thật lớn, lý trí của bà đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây, bất chấp là địa động hay không địa động.
Chẳng trách nào bà cảm thấy khinh công của tiểu hòa thượng này không nhanh như lúc ban đầu, thì ra hết thảy là kế hoạch đã sắp đặt trước của hắn.
Bất quá thân là chưởng môn Nga Mi, cho tới bây giờ Tuyệt Diệt cũng chưa từng biết sợ người nào. Bà có Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay, cho dù là đối phương có viện binh cũng vậy.
Tuyệt Diệt nhìn hai người trong động một lượt, hẳn là tiểu hòa thượng này có khinh công rất khá, muốn bắt hắn e rằng phải tốn chút sức lực. Mà lão nhân kia đã bị xích sắt khóa vào lò luyện đan, chỉ cần mình đánh ch.ết lão nhân này, tiểu hòa thượng kia cũng sẽ là ba ba trong rọ.
Không cần biết hắn có viện binh gì, ta cũng lấy Đoạn Thiên bảo kiếm chém ch.ết.