Chương 70: Giải thích không rõ
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Lão ni cô quyết định chủ ý trong nháy mắt, thân thể nhảy lên một cái, cầm Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay chém về phía lão nhân kia.
Vốn lão nhân còn đang do dự không biết có nên tin lời tiểu hòa thượng kia không, nhưng không ngờ rằng lão ni cô kia vừa vào động đã vung kiếm tấn công mình.
Lão nhân nhiều năm chưa từng động thủ, hơn ba mươi năm không xuất hiện giang hồ, mọi người đều không xem mình ra gì nữa.
Mới vừa định phản kích, lão nhân cảm thấy kiếm khí của lão ni cô sắc bén vô cùng.
Trong một sát na, thân thể lão nhân khẽ nhích sang bên một chút, kiếm khí lướt sát qua thân thể.
- Tiểu ni cô, bản lãnh không tệ, nhưng ở trước mặt lão phu vẫn còn kém xa.
Thân thể lão nhân thấp thoáng một cái, nhanh như quỷ mị, chợt đi tới trước mặt của Tuyệt Diệt sư thái.
Tuyệt Diệt trong lòng chợt lạnh: “Hỏng rồi, công phu lão quỷ này cực cao.”
Không đợi bà ngẫm nghĩ, lão nhân bổ tới một chưởng, chưởng phong gào thét mơ hồ có tiếng sấm gió vang dội.
Kiếm khí mới vừa phát ra, muốn vung kiếm phản kích đã không còn kịp nữa, Tuyệt Diệt không thể làm gì khác hơn là dựng đơn chưởng lên, lấy cứng đối cứng giao phong một chưởng cùng lão nhân.
Lần này không có gì cần suy nghĩ, thân thể lão ni cô giống như diều đứt dây bay ngược ra sau. Bà chỉ cảm thấy một cỗ đại lực hùng mạnh không gì sánh kịp ập tới, trong phút chốc ngũ tạng lục phủ tựa hồ điên đảo, một vài máu tươi không nhịn được phun ra thật cao. Toàn thân bà bay ra sau thật xa, cách chỗ cũ chừng mười trượng.
Mặc dù mới vừa rồi bà truy sát tiểu hòa thượng hao phí không ít nội lực, nhưng công lực lão nhân này cũng không khỏi quá biến thái.
Một chưởng đánh bay Tuyệt Diệt, bảo kiếm rơi xuống đất, lão nhân đang chuẩn bị cất bước đi tới. Đột nhiên bóng người thấp thoáng một cái, chỉ thấy Hoắc Nguyên Chân ở trong góc nhanh chóng vọt ra, cầm bảo kiếm trên lên đất, vọt ra khỏi địa động thật nhanh.
- Này, con lừa trọc kia, đứng lại cho lão phu.
Lão nhân không còn kịp đuổi theo, chợt xuất ra một chiêu phách không chương, một chưởng bay ra không chạm tới Hoắc Nguyên Chân lại đánh trúng vào vách núi, toàn bộ sơn động tựa hồ cũng lắc lư.
Tuyệt Diệt đã bị thương thấy vậy lạnh toát trong lòng, võ công lão nhân này đạt tới trình độ nào, vì sao lại đáng sợ như vậy?
Thấy lão nhân đang đứng đó xuất chưởng, lão ni cô cũng học thông minh, cố nén đau đớn bò dậy, thi triển toàn thân công lực phóng ra cửa động thật nhanh.
Lão nhân mải lo chú ý tiểu hòa thượng cầm kiếm chạy, không nghĩ tới tiểu ni cô này cũng đột nhiên chạy. Lại thêm lão bị xích sắt khóa lại, hành động bất tiện, trong lúc nhất thời chỉ có thể trơ mắt nhìn ni cô cũng chạy ra khỏi ngoài động.
Tuyệt Diệt lao ra địa động, mới vừa cho là mình đã thoát thân, đột nhiên bên ngoài quát to một tiếng:
- Yêu ni cô, mới vừa rồi đuổi giết bần tăng khoái chí lắm phải không? Xem chưởng!
Thì ra Tuyệt Diệt lão ni cô mới vừa từ trong địa động trốn ra, Hoắc Nguyên Chân cũng đã chờ sẵn bên ngoài, sau khi mắng một cậu bèn đánh tới một chưởng vỗ mặt.
Mặc dù là vì dẫn dụ lão ni cô vào trong động, nhưng rốt cuộc bị đuổi theo hơn nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân cũng mệt mỏi không ít. Hiện tại lão ni cô bị thương, chính là thời điểm đánh chó rớt xuống nước tuyệt hảo, làm sao hắn có thể bỏ qua cho.
Thấy Hoắc Nguyên Chân, trong mắt Tuyệt Diệt lộ ra vẻ oán hận dày đặc.
Cũng là do hắn, là do hòa thượng giảo hoạt này dẫn dụ mình vào trong địa động, làm cho mình bị lão nhân đánh bị thương, sau đó lại đoạt lấy Đoạn Thiên bảo kiếm của mình.
Không có hắn, mình cũng sẽ không bị kết cục như vậy. Từ trước tới nay Tuyệt Diệt sư thái chưa từng bị thiệt thòi như vậy, hiện tại trong lòng oán hận ngập trời, hận không thể lập tức xé xác Hoắc Nguyên Chân ăn sống.
- Con lừa trọc xấu xí kia, ngươi cũng dám khi hϊế͙p͙ ta?!
Tuyệt Diệt giận quát một tiếng, cũng bất chấp mình có thương tích trong người, ra sức xuất ra một chưởng.
Mặc dù là xuất chương, nhưng so với lúc trước không có bị thương khác nhau như trời với vực, hoàn toàn không thể sánh bằng.
Nhưng bà tin rằng dù là như vậy, cũng đủ để đánh bại tên phương trượng đáng ghét này.
Chỉ cần có thể đoạt lại Đoạn Thiên bảo kiếm, lão ni cô thề rằng sau khi dưỡng thương xong chẳng những sẽ tiêu diệt Thiếu Lâm, còn dẫn nước ra hậu sơn này, nhận chìm ch.ết tươi lão nhân kia.
Nhưng lão ni cô ngàn vạn lần không ngờ tới, bà vừa đánh ra một chưởng, chỉ thấy cổ tay hòa thượng kia run lên, cánh tay giống như linh xà quấn quanh, bà còn chưa phản ứng kịp liền bị hắn lôi sang bên.
Lão ni cô lảo đảo bước chéo về phía trước hai bước, Hoắc Nguyên Chân thuận thế xuất chưởng, quyết chữ Thôi (đẩy) trong Đại Từ Đại Bi Chưởng.
- Đi!
Theo Hoắc Nguyên Chân rống to một tiếng, lão ni cô chỉ cảm thấy một cổ đại lực truyền tới, thân thể bất ngờ không thể khống chế bay ngược ra sau.
Bà bay đi còn xa hơn lúc bị lão nhân xuất chưởng đánh bay bên trong địa động. Từ trước tới nay bà thi triển khinh công chưa từng bay một cái đi xa như vậy.
Cái đẩy này xa hơn mười thước, lão ni cô rơi xuống trên sườn núi, đứng không vững, từ trên núi lăn dài xuống dưới.
Trong lúc đang lăn xuống, lão ni cô cất tiếng kêu to:
- Hòa thượng kia, ngươi chờ đó, nhất định bần ni sẽ trở lại.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Có trở lại bà cũng không bắt dê ăn thịt được.
Lão ni cô lại lăn ra ngoài thật là xa, mới miễn cưỡng dừng lại. Lúc này bà không dám tiếp tục ở lại chỗ này, lại lựa chọn bất ngờ xuống núi từ địa phương hiểm trở nhất ở hậu sơn núi Thiếu Thất.
- Ta lại không muốn giết bà, chính bà hết lần này tới lần khác muốn nếm mùi đau khổ, ta cũng không có cách nào khác.
Hoắc Nguyên Chân vốn chỉ là tính toán dạy dỗ lão ni cô một chút, nhưng căn bản không muốn giết bà. Đương nhiên là lão ni cô đáng ghét, nhưng Hoắc Nguyên Chân không có lý do gì để giết bà, thậm chí từ phương diện nào đó, lão ni cô làm như vậy là đúng.
Có giết lão ni cô hay không không có vấn đề gì, quan trọng là mình đã lấy được vào tay thanh Đoạn Thiên bảo kiếm này.
Mặc dù giá trị bản thân bảo kiếm rất cao, nhưng đó cũng không phải là điểm Hoắc Nguyên Chân coi trọng nhất, quan trọng là mình đã có vốn liếng để mặc cả cùng lão nhân trong địa động ở hậu sơn.
Có Đoạn Thiên bảo kiếm trong tay, bất cứ lúc nào mình cũng có thể thả lão nhận ra.
Bất quá người này quả thật quá mức nguy hiểm, Hoắc Nguyên Chân sẽ không khinh suất để cho lão ra ngoài, chỉ có thể từ từ tính toán. Chỉ cần mình nắm được phương pháp thả lão ra ngoài, như vậy mới có thể bàn tới điều kiện.
Tối thiểu có được mối uy hϊế͙p͙ này, có lẽ cũng lấy được hai viên Đại Hoàn Đan.
Thấy lão ni cô chạy mất, Hoắc Nguyên Chân trở lại địa cửa động lần nữa, nhìn về phía bên trong nói:
- Tiền bối, cảm tạ hỗ trợ.
Trong động vang lên thanh âm tức giận của lão nhân:
- Tiểu hòa thượng, người cầm thanh kiếm kia chính là Đoạn Thiên phải không? Mau tới đây chém đứt xích sắt cho lão phu, lão phu có thể cho ngươi hết tất cả đan dược.
- Thật là xin lỗi tiền bối, bây giờ ta có chuyện rất quan trọng phải làm, tạm thời không thể chặt đứt xích sắt cho tiền bối được.
- Chuyện quan trọng gì chứ, chặt đứt xích sắt bất quá chỉ trong chốc lát, chuyện này cũng không thể làm được sao?
Thanh âm lão nhân càng ngày càng tức giận, nhưng lại không dám nói ra lời khó nghe, sợ Hoắc Nguyên Chân sẽ quay đầu đi liền.
- Là như vậy, Thiếu Lâm ta sắp khai cơm, gạo Giang Nam thơm dẻo, nếu như bần tăng tới chậm e rằng sẽ không còn một hạt.
Hoắc Nguyên Chân nói bừa vài câu cho qua, sau đó xoay người rời đi, mặc cho lão nhân bên trong địa động rống giận.
Nếu như không làm tiêu ma nhuệ khí của lão nhân này sạch sẽ, không nắm chắc mười phần, Hoắc Nguyên Chân sẽ không dám khinh cử vọng động. Mặc dù Đại Hoàn Đan hết sức mê người, nhưng cũng phải còn mạng mới có thể hưởng được.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân trở về Thiếu Lâm, cũng không gây ra cho mọi người ngạc nhiên bao nhiêu. Trong lòng những người này, Hoắc Nguyên Chân chính là vô địch, chiến thắng lão ni cô kia là chuyện đương nhiên.
Người ngạc nhiên nhất chính là tiểu ni cô Lâm Di.
Nàng biết rõ ràng thực lực của sự phụ, đại cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, trong tay còn có thần binh lợi khí Đoạn Thiên bảo kiếm bực này, ngay cả cao thủ Tiên Thiên trung kỳ cũng từng chiến thắng qua. Có thể nói trừ cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ, không có bao nhiêu người dám nói có thể vững vàng áp chế sư phụ.
Nhưng tiểu phương trượng Thiếu Lâm trước mắt này, thế nào cũng không thể nào là Tiên Thiên hậu kỳ mới phải...
Khi Hoắc Nguyên Chân đi tới, trong lòng Lâm Di lập tức có cảm giác bất ổn.
Hiện tại ở Thiếu Lâm, nàng không quen biết ai cả, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể khép nép đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng lấm lét nhìn về phía sau chờ sư phụ mình trở lại.
Nhưng đột nhiên nàng thấy sau lưng lại Hoắc Nguyên Chân đeo một thanh kiếm.
Đó là Đoạn Thiên bảo kiếm của sư phụ, mình cầm cho sự phụ ngày ngày, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Chỉ bất quá bây giờ Đoạn Thiên bảo kiếm ở trong tay của Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa không có vỏ kiếm, chuyện này có nghĩa là gì?
Nói rõ thanh thần kiếm này đã đổi chủ nhân, kiếm sư phụ mình đã bị hòa thượng này đoạt đi.
Nếu như chẳng qua là một thanh kiếm, dù là nó là thiên hạ đệ nhất kiếm, chắc Lâm Di cũng sẽ không quan tâm. Nhưng vấn đề là kiếm bị hòa thượng đoạt đi, sự phụ của mình lại chưa có trở về.
Đôi mắt xinh to của nàng trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, Lâm Di nhỏ giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, ngươi có thấy sư phụ ta không?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- E rằng trong khoảng thời gian ngắn, sư phụ nàng sẽ không trở lại,
Quả thật Tuyệt Diệt lão ni cô thân bị thương nặng, lại leo xuống từ hậu sơn, suy đoán thời gian này vẫn còn đang vừa hộc máu vừa tìm kiếm đường xuống núi ở vách đá cheo leo. Cho dù đi xuống, không tu dưỡng năm ba tháng đừng mơ tưởng phục hồi như cũ.
Một chưởng của lão nhân trong địa động uy mãnh vô cùng, đã tổn thương tới căn bản của lão ni cô.
Hơn nữa cho dù thương thế lão ni cô lành lại, chỉ sợ cũng sẽ không dám khinh suất tới núi Thiếu Thất, không có nắm chắc đầy đủ, bà sẽ không dám tới tìm Hoắc Nguyên Chân trả thù. Sau khi mất đi Đoạn Thiên bảo kiếm, lão ni cô chính là một cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ bình thường thôi.
Nếu như Quan Sơn Nguyệt đột phá, cũng đủ để đánh một trận cùng Tuyệt Diệt ni cô không có Đoạn Thiên bảo kiếm.
Nhưng Lâm Di lại hiểu lầm chuyện này, cái miệng nhỏ nhắn chu cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, nhỏ giọng nói:
- Ngươi... ngươi đã giết sư phụ ta rồi sao?
- Không, bần tăng không có giết bà ấy.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng không muốn gánh lên vai tội giết người.
- Nhất định người đã giết bà, kiếm của bà nằm trong tay ngươi, lại không thấy sự phụ trở về, hu hu sư phụ ơi...
Lâm Di thình lình ngồi phệt xuống đất, hai tay ôm đầu gối khóc rống lên.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không xong, mình đường đường là phương trượng Thiếu Lâm, bị người nhìn thấy một tiểu ni cô khóc trước mặt của mình sẽ thế nào. Nếu như chuyện này truyền đi, chắc chắn còn tệ hơn cả ảnh hưởng ở Pháp Vương tự.
Dù sao ở Pháp Vương tự cũng chỉ là tượng ni cô, còn ở chỗ mình chính là ni cô thật.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp nhớ tới thân phận, vội vàng nói khẽ với tiểu ni cô:
- Tiểu sư phụ, nàng đứng lên đi, sư phụ nàng vẫn chưa ch.ết.
- Ta không tin, vì sao sư phụ chưa trở lại?
- Chuyện này... là vì sư phụ nàng đã xuống núi.
- Người khác đều nói Thiếu Lâm các ngươi chỉ có một đường lên núi, đang ở dưới chân ta, vì sao ta không thấy sư phụ đi qua?
- Bần tăng nói là, sư phụ nàng đã xuống núi từ hậu sơn.
- Hậu sơn? Hậu sơn không phải là vách đá sao? Trời ơi, người đánh sư phụ rơi xuống vách núi rồi, hu hu, sự phụ thật là đáng thương, ngàn dặm xa xôi chạy tới, không ngờ rằng ch.ết tại nơi này, hơn nữa còn là ch.ết không toàn thây. Phương trượng, lòng dạ ngươi thật là độc ác.
- Cái gì vậy, sư phụ nàng chẳng qua là đi xuống núi mà thôi.
- Ta biết sự phụ đi xuống, chẳng những xuống núi, hơn nữa còn đi xuống xa hơn, không về được nữa. Phương trượng, người nói cho ta biết địa điểm sư phụ rơi xuống núi, ta đi thu liễm di cốt sư phụ.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân không nhịn được dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trán, từ khi làm phương trượng tới nay hắn chưa từng khó khăn chật vật như vậy. Hắn cho rằng mình đầy bụng kinh luân, tài cao tám đấu, vì sao không thể giải thích rõ ràng cho nha đầu này...
Mắt thấy tiểu ni cô có khuynh hướng càng khóc càng lớn tiếng, đã đưa tới một số người chú ý, rốt cục Hoắc Nguyên Chân không có biện pháp, bèn đổi lại vẻ mặt dữ tợn:
- Tiểu ni cô, đừng khóc nữa, nếu như còn khóc, bần tăng sẽ không cho nàng biết địa điểm sư phụ nàng rơi xuống núi, để cho chó hoang dưới chân núi ăn sạch hài cốt bà ta.
Hoắc Nguyên Chân vừa xuất ra độc chiêu này, quả nhiên tiểu ni cô ngây thơ bị dọa cho sợ hãi, lập tức ngừng bặt tiếng khóc, ngước gương mặt đầm lệ lên nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Ta van xin người, phương trượng, Lâm Di dập đầu trước mặt người, không nên làm như vậy, để cho Lâm Di mang thi thể sư phụ về Nga Mi được không?
- Đi thôi.
- Vậy ngươi nói cho ta biết sư phụ rơi xuống ở địa phương nào?
- Ở đây nói không thuận tiện, nàng vào đây, bần tăng sẽ về cho nàng một bức họa đồ, sau đó nàng tự đi tìm.
- Tại sao phải cần họa đồ, ngươi chỉ cần dẫn ta tới hậu sơn là được.
Lâm Di nói một câu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lại nói:
- Ngươi không cần lo lắng ta sẽ tìm người báo thù, võ công của ta rất kém cỏi. Ta chỉ hy vọng có thể đem hài cốt sư phụ về Nga Mi, giao cho các sư tỷ, có tìm ngươi báo thù hay không là chuyện của các nàng.
- Không phải như vậy, tiểu sư phụ, nàng hãy mau theo bần tăng đến đây đi, nếu còn chậm trễ, rất có thể sẽ không tìm được sự phụ nàng.
Bất đắc dĩ, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là sử xuất quyết chữ Tha (kéo), ổn định trước rồi hãy nói.
Quả nhiên biện pháp này hữu hiệu, tiểu ni cô tỏ vẻ uất ức đứng lên, đi theo Hoắc Nguyên Chân vào phòng của hắn.