Chương 78: Khách tới

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com


Giống như Thiếu Lâm, Ma giáo lập ra các đường khẩu, còn thiết lập phân đà ở các tỉnh, toàn bộ Đường chủ đều là cao thủ Tiên Thiên, mà toàn bộ Đà chủ là đều là Hậu Thiên viên mãn, một khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cũng sẽ được điều đến tổng đàn.


Đường chủ Đà chủ tổng cộng gần sáu mươi người, tạo thành lực lượng trung kiên Ma giáo.
Ở các tỉnh Ma giáo đều thiết lập phân đà, mỗi phân đà đều có một vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đảm nhiệm Đà chủ.


Trong đó Đà chủ nhân đà tỉnh Hà Nam gọi là Chu Hoàn, có tước hiệu gọi là Bát Tý Yêu, là một cao thủ ám khí.
Thủ hạ của y có bốn Chấp Sự, toàn bộ đều là Hậu Thiên hậu kỳ, đệ tử Ma giáo còn lại cũng có trăm người.


Phân đà ở Lạc Dương cách địa phận Đăng Phong huyện chừng trăm dặm, khoái mã chạy một ngày đủ để chạy đi chạy về.
Khi người của Trung Nhạc phải chạy tới Thánh Huyết giáo phân đà Hà Nam nhờ giúp đỡ, Chu Hoàn cũng không có lập tức đồng ý yêu cầu của đối phương.


Cho dù đối phương mang theo năm vạn lượng ngân phiếu, hơn nữa cam kết sau khi chuyện thành công còn có năm vạn lượng nữa.
Sau khi an bài cho sứ giả Trung Nhạc phái, Chu Hoàn tìm Chấp Sự trong môn tới.
- Bên phía Đăng Phong huyện có tin gì không?


available on google playdownload on app store


- Đà chủ, không có thay đổi gì, Thánh Nữ vẫn ở tại Lục Dã trấn, mỗi ngày đều đi Thiếu Lâm tự thắp hương bái Phật. Hơn nữa người của chúng ta âm thầm quan sát, tựa hồ Thánh Nữ có quan hệ rất tốt cùng phương trượng Thiếu Lâm tự kia.
Chu Hoàn thở dài một tiếng:


- Thánh Nữ tin Phật, Thiếu Lâm tự nhiều lần xuất hiện thần tích, dĩ nhiên nàng bằng lòng sống ở đó, chỉ là như vậy chúng ta sẽ không thể tấn công Thiếu Lâm tự nữa. Làm cho Thánh Nữ không vui, ta đây chỉ là một Đà chủ không thể nào gánh nổi.


- Nếu là như vậy, chúng ta đáp với sứ giả Trung Nhạc phái kia, nói chúng ta không làm vụ này.
- Mười vạn lượng đó, nói không làm là không làm sao?!
- Vậy ý của Đà chủ là...


- Đi tìm Mặc Phượng Hoàng, bảo nàng đi Thiếu Lâm. Không phải là Thánh Nữ quan hệ tốt cùng hòa thượng kia sao, không cần biết nàng dùng thủ đoạn gì, cần phải làm cho hòa thượng kia mất hết uy nghiêm ở trước mặt Thánh Nữ. Như thế chắc chắn Thánh Nữ sẽ không tín nhiệm Thiếu Lâm tự nữa, chỉ cần Thánh Nữ rời đi Thiếu Lâm tự, chúng ta động thủ sẽ không cố kỵ gì nữa.


- Mặc Phượng Hoàng, nữ nhân kia ư?!
Tên Chấp Sự kia nuốt nuốt nước miếng một cái:


- Nghe nói phương trượng Thiếu Lâm tự là một hòa thượng trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, hòa thượng như vậy có thể có được bao nhiêu đạo hạnh. Chỉ sợ Mặc Phượng Hoàng vừa ra tay, hắn lập tức sẽ ngoan ngoãn xưng thần dưới váy người ta, mỗi ngày đều mong đợi ơn mưa móc, ngay cả Phật tổ cũng quên mất hình dạng gì.


- Hắc hắc, đúng vậy, đừng nói hắn chỉ là một hòa thượng trẻ tuổi, cho dù là bản tọa thấy Mặc Phượng Hoàng cũng có chút cầm lòng không được, nữ nhân này thật lợi hại.
- Đúng là lợi hại, bất quá cũng không nghe nói Mặc Phượng Hoàng thật sự qua lại cùng nam nhân nào...


- Người của Thiên Nhai Hải Các đều giữ quy củ này, một khi bị phá thân, Mị công vĩnh viễn sẽ không cách nào tinh tiến. Nghe nói nàng ở Thiên Nhai Hải Các vẫn chưa phải là lợi hại nhất, Thiếu Các chủ Mộ Dung Thu Vũ Thiên Nhai Hải Các của các nàng trời sinh mị cốt, hiện tại đã luyện Mị thuật đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, ngay cả thái giám nhìn cũng có thể mọc ra.


Chấp Sự nghe tới nỗi nước dãi chảy ròng ròng.
Chu Hoàn cười khổ lắc đầu:


- Đáng tiếc, loại người như Mặc Phượng Hoàng không phải chúng ta có thể dây vào, đừng nói là Mộ Dung Thu Vũ. Được rồi, nghĩ nhiều vô ích, người mau đi đi, cẩn thận một chút, đừng để cho Mặc Phượng Hoàng bắt hồn người mất.
-------------


Tháng Chín, lá cây trở nên đo đỏ, vàng vàng, có những chiếc lá vẫn giữ nguyên màu xanh biếc, nhuộm cả núi rừng thành một bức họa nhiều màu sắc.


Sáng sớm Thiếu Lâm luôn là tràn đầy sinh cơ, tiếng chuông du dương, thanh âm tụng kinh xa xa nghe như tiếng trời, hấp dẫn bước chân mọi người trong lúc không hay không biết tiến dần lên núi.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân quan sát võ tăng tập võ ở La Hán đường bèn từ trong sân đi ra, từ từ tản bộ bên trong chùa.


Bây giờ đám hương khách tới Thiếu Lâm dâng hương từ từ hiểu ra nên làm như thế nào, thấy Hoắc Nguyên Chân cũng không điên cuồng giống như trước nữa, mà là cung kính thi lễ, biểu đạt tôn kính đối với cao tăng.


Đây mới là hiệu quả mà Hoắc Nguyên Chân yêu cầu, tối thiểu cũng có thể được yên ổn.
Vài bóng người xinh đẹp yêu kiều đang lên núi, sau khi nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng cất bước nhanh hơn
Người tới chính là Ninh Uyển Quân, Lâm Di, còn có thị nữ Tiểu Thúy của Ninh Uyển Quân.


- Phương trượng.
Mấy nữ tử rối rít chắp tay làm lễ, Hoắc Nguyên Chân cũng hoàn lễ.
- Hôm nay ba vị nữ thí chủ tới rất sớm.


- Đúng vậy, chúng ta ở khách sạn dưới chân núi thật nhàm chán, chỉ có thể đánh cờ, nhưng ta cũng không biết chơi, chỉ có thể xem hai người tiểu thư cùng Lâm Di tiểu sư phụ chơi. Nhưng chơi cờ trong thời gian dài, hai người bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi.


Tiểu Thúy miệng lẹ lòng ngay, nói chuyện chẳng khác nào súng liên thanh bắn.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản, lát nữa bần tăng cho các vị một bộ bài xì phé, ba người các vị có thể đấu địa chủ.


(Đấu địa chủ: Loại bài Trung Quốc dành cho tối thiểu ba người chơi, một bộ bài 54 lá (gồm hai con Joker), một bên là địa chủ, một bên là hai người chơi còn lại. Hai bên đấu với nhau, bên nào ra hết bài trước thì chiến thắng.


Chia bài: một bộ bài (gồm Joker) để lại ba lá bài úp, còn lại chia cho ba nhà, bài úp sẽ giao cho địa chủ.


Kêu bài: sẽ được bắt đầu cho người nào ra một lá trước, kêu theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi người chỉ được kêu một lần, nếu ai cũng chọn không kêu bài thì sẽ chia bài lại, sau đó bắt đầu kêu bài lại từ đầu.)


- Đấu địa chủ ư? Chúng ta không có ruộng đất gì, tại sao phải đấu địa chủ? Huống chi địa chủ cũng là một ít dân chúng, đáng để chúng ta xuất thủ sao? Còn có bài xì phe là vật gì?


Ninh Uyển Quân cũng kỳ quái nhìn Hoắc Nguyên Chân, cũng muốn biết bài xì phé là vật gì, tại sao phải đấu địa chủ.
Hắc Nguyên Chân nhìn ba nữ tử, vốn hắn thuận miệng nói ra trò chơi đấu địa chủ này, bây giờ Tiểu Thúy đặt câu hỏi, không thể không nhắm mắt giải thích:


- Bài xì phe là thứ dùng để giải trí, đấu địa chỉ là một phương pháp chơi bài, rảnh rỗi giải buồn cũng rất hay.
- Là đồ chơi ư, phải cược tiền sao, nếu như có cược tiền, vậy ta không học.


Lần này là Lâm Di hỏi, tiểu ni cô này tinh khiết như nước, nhắc tới cược tiền đã cảm thấy rất là tội lỗi.
- Dĩ nhiên không phải cược tiền, người thua có thể vẽ con rùa đen, dán tờ giấy gì gì đó ở trên mặt đều được.


Hoắc Nguyên Chân dứt lời, nghĩ thầm tình cảnh trên mặt mấy nữ tử bị vẽ đầy con rùa đen. Hơn nữa vén lên lụa trắng che mặt của Ninh Uyển Quân, về mấy con rùa đen nhỏ trên gương mặt quốc sắc thiên hương của nàng, hắn là cảnh tượng thú vị dường nào.


Đang khi nói chuyện, đột nhiên một thanh âm truyền tới:
- Thân là phương trượng không lo tu hành, lại ở chỗ này nô đùa cùng nữ thí chủ, quả thật là làm nhục Phật môn, cũng không biết Minh Huyền dạy ngươi thế nào!


Thanh âm hùng hồn, rất có khí thế, nhưng lọt vào trong lỗ tai Hoắc Nguyên Chân trở nên hết sức khó nghe. Ở đầu xuất hiện một tên ra vẻ ghê gớm, dạy dỗ ai ở nơi này vậy? Còn người nữa, nói Minh Huyền là ai, bần tăng cũng chưa từng nghe qua...


Lời này vang lên không riêng gì Hoắc Nguyên Chân cảm thấy khó chịu, các nàng Ninh Uyển Quân cũng cảm thấy không thoải mái. Ai nấy đều là nữ nhi con nhà thanh bạch, làm sao chịu được những lời như vậy.


Mấy người quay đầu nhìn lại, phía sau có hai hòa thượng đứng, thân mặc tăng bào màu vàng đất, một người chừng hơn năm mươi tuổi, mặt mũi nung núc thịt, dáng dấp có hơi hung ác.


Một người khác hơn hai mươi tuổi, sắc mặt cũng lộ vẻ kiêu ngạo, đoán chừng là đệ tử của lão hòa thượng, lưng đeo túi vải, vóc dáng không cao nhưng dáng vẻ như cáo mượn oai hùm.


Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảnh giác, lão hòa thượng này nói Minh Huyền, dường như mình đã từng nghe nói qua, chẳng lẽ là...
Tiến lên một bước, Hoắc Nguyên Chân mở miệng nói:
- A Di Đà Phật, không biết hai vị Đại sư từ đầu tới?
- Thiếu Lâm!


Tiểu hòa thượng ở phía sau đáp, còn khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt coi rẻ nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Tiểu Thúy ở bên cạnh tiếp một câu:


- Hòa thượng này thật là ăn nói ba hoa, nơi này chính là Thiếu Lâm, vị này chính là phương trượng Thiếu Lâm, các ngươi còn nói từ Thiếu Lâm tới, đầu óc có bệnh rồi sao, thật là... Phương trượng, bắt bọn họ lên quan đi, hai tên này có vẻ như là loại người giả danh lừa bịp, cũng không phải là hạng tốt lành gì.


- Tiểu Thúy, không nên nói chuyện lung tung, chúng ta đi bái Phật đi.
Ninh Uyển Quân ngăn cản Tiểu Thúy, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng đã có khách nhân tới, bọn tiểu nữ sẽ không quấy rầy, hy vọng có một ngày phương trượng có thể dạy chúng ta phương pháp đấu địa chủ.


- A Di Đà Phật, Ninh cô nương cứ việc đi trước, đừng nói đấu địa chủ, đánh mạt chược bần tăng cũng biết.
Mấy người cũng không hiểu Hoắc Nguyên Chân nói đánh mạt chược là cái quái gì, nhất nhất cáo từ rời đi.


Lúc Tiểu Thúy đi ngang qua bên người hai hòa thượng còn hung hăng trợn mắt nhìn một cái, vung nắm tay nhỏ nhắn lên thị uy, sau đó mới nghênh ngang rời đi, suýt chút nữa làm cho hai hòa thượng tức tối tới nỗi nổ tung lỗ mũi.


- Sư phụ, người xem, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Một tên phương trượng có hành vi không minh bạch với những nữ tử này, còn dám uy hϊế͙p͙ chúng ta. Chuyện này không còn chút truyền thống vinh quang nào của Thiếu Lâm ta, quả thật là hết sức hoang đường. A Di Đà Phật, con còn cảm thấy mất mặt thay cho hắn.


Sắc mặt đại hòa thượng cũng hết sức khó coi, bất quá cũng không tiện phát tác cùng Tiểu Thúy, đợi đến khi mấy nữ tử đi xa, lão mới lạnh giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi là Nhất Giới ư?
- Đúng vậy, bần tăng Nhất Giới.


- Nghe cho rõ đây, bần tăng chính là Nam Thiếu Lâm Minh Tâm, thủ tọa Giới Luật viện, theo như bối phận là Đại sư bá của ngươi. Đây là Đại đồ đệ ta, gọi là Nhất Nhân, coi như là Đại sư huynh ngươi, còn không qua đây bái kiến sự bá?


Hoắc Nguyên Chân nhìn Minh Tâm hòa thượng này một chút, mở miệng nói:


- Thật là xấu hổ, bần tăng không biết lại lịch hai vị, cho tới bây giờ cũng không biết ta còn có sự bá gì cả, chuyện này... Tuệ Minh, tới đây, hai vị Đại sư này có thể là vì đói bụng, cho nên sau khi tới Thiếu Lâm có vẻ trở nên lẫn lộn. Người đi xem thử nhà bếp chúng ta còn cơm thừa thức ăn thừa gì không, mang ra đây hai mâm cho hai vị Đại sư này dùng đỡ đói.


- Dạ, phương trượng.
Tuệ Minh đáp ứng chuẩn bị đi tìm cơm thừa, bên kia hai hòa thượng đã nổi giận xung thiên.


- Nhất Giới! Ngươi thật là to gan, còn dám cho chúng ta ăn cơm thừa đồ ăn thừa, còn phải ăn ở chỗ này, nơi này có cái gì, ngay cả cái bàn cũng không có, làm sao ăn? Để xuống đất ăn sao, người cho chó ăn sao?
- Im miệng!


Minh Tâm hòa thượng nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn lại lời hồ đồ của đệ tử mình. Ai cũng có thể hiểu được ý trong lời nói Hoắc Nguyên Chân, đâu cần y giải thích rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn lo chưa đủ mất mặt hay sao?


Bị Minh Tâm quát tháo, Nhất Nhân không dám nhiều lời nữa, vội vàng ngậm miệng lại.
- Sư phụ ngươi Minh Huyền không nói với người tình huống của lão sao?
Minh Tâm hỏi Hoắc Nguyên Chân.


Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, quả thật chưa nói qua, nhưng mình cũng đã đoán được gần hết, bất quá là giả bộ hồ đồ mà thôi. Hiện tại không rõ thân phận những người này, tranh thủ thóa mạ các ngươi một phen, bằng không lát nữa e rằng không còn cơ hội.


- Tốt lắm, nếu ngươi không biết, chuyện mới vừa rồi bần tăng cũng không trách người, nhưng bây giờ phải nói cho ngươi, tại sao tự này của các ngươi lại gọi là Thiếu Lâm tự!


- Xin vị Đại sư này chớ nên nóng ruột, trước hết bần tăng sẽ nói cho lão nghe một chuyện. Từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua Minh Huyền mà lão nói lần nào, nhưng lão nhiều lần nói đó là sự phụ của ta. Cho nên ta cho rằng hai vị Đại sứ nếu không phải là đói tới mức đầu óc lú lẫn, vậy chỉ có thể là phường lừa đảo, chỉ có không biết tình huống rõ ràng cho nên mới nói nhăng nói càn như vậy. Nhưng bất kể là lừa đảo hay không, chỉ cần có thể tỉnh ngộ triệt để cũng có thể coi như công đức vô lượng. Ở đây bần tăng còn có hai đồng...


Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân lấy bên hông ra hai đồng tiền.


- Đồng này là năm xưa sư phụ ta ra ngoài làm pháp sự, kiếm được món thù lao đầu tiên. Khi đó bần tăng còn nhỏ, sư phụ đưa đồng tiền này cho bần tăng, nói rằng sau này bần tăng phải biết cần kiệm, bất kể Thiếu Lâm phát triển đến trình độ nào cũng không thể phô trương lãng phí.


Nghe Hoắc Nguyên Chân nói dài dòng như vậy, bên kia rốt cục Nhất Nhân không kiềm chế được, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đầu ngươi hỏng rồi sao, chuyện sư phụ ta muốn nói cho ngươi, vì sao người dám bỏ ngoài tai như vậy?
- Không được làm ồn!


Hoắc Nguyên Chân đột nhiên hét lớn một tiếng, chấn cho lỗ tai Nhất Nhân kêu lên lùng bùng, hồi lâu nói không ra lời.


Ngay cả Minh Tâm lão hòa thượng cũng phải sắc mặt đại biến, Nhất Giới này làm sao có thể luyện thành Sư Tử Hống chính tông Phật môn? Phải biết môn công phu này mình cũng chỉ mới vừa bắt đầu tiếp xúc, còn chưa có nắm giữ. Có chuyện gì vậy, là ai dạy hắn?


Xuất ra một chiêu làm đối phương kinh hãi, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:


- Đồng thứ hai này là sau khi bần tăng lên làm phương trượng, thu được món tiền hương hỏa đầu tiên, coi như là món tiền đầu tiên thu được của Thiếu Lâm ta trong khi ta làm phương trượng, cũng có ý nghĩa rất lớn. Hai đồng tiền này bần tăng đã gìn giữ rất lâu, không nỡ mang ra tiêu xài.


- Nhưng có câu bảo vật tặng người hữu duyên, hôm nay thấy hai vị Đại sư mặt mũi vàng vọt, thân thể héo gây, nghèo khổ vất vả đã đạt tới cảnh giới điên cuồng, bần tăng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau nhường lại hai đồng tiền này cho hai vị Đại sư.






Truyện liên quan