Chương 79: Sư bá ngang ngược
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
- Hy vọng hai vị nhận lấy xong mau mau rời đi, từ nay về sau hãy làm người mới.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân giả mù sa mưa đi tới trước mặt hai người, thừa dịp đối phương còn chưa hoàn toàn khôi phục sau chấn động vừa rồi, cầm tay hai người nhét hai đồng tiền vào.
- A Di Đà Phật, công đức vô lượng!
Theo tiếng Phật hiệu của Hoắc Nguyên Chân vang lên, Minh Tâm mới tỉnh lại.
Không phải là lão không có cách nào chống đỡ Sư Tử Hống của Hoắc Nguyên Chân, mà bị kinh hãi sững sờ. Bởi vì trong ký ức của lão, võ công Minh Huyền căn bản kém cỏi, làm sao biết được thần thông Phật môn này?
Nhưng chỉ trong nháy mắt sững sờ này, đối phương đã có thể nhét đồng tiền bẩn thỉu móp méo, thậm chí không còn xài được kia vào tay mình.
Hơn nữa Nhất Giới này còn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, tựa hồ hắn chính là Phật tổ cứu khổ cứu nạn, từ bi độ lượng, làm cho người ta trong nháy mắt trong lòng sinh ra cảm giác tin tưởng.
Mình nhận tiền rồi, rõ ràng là mình nhận con bà nó rồi!
Lão hòa thượng kích động run lên lẩy bẩy, sỉ nhục, quả thật là mối nhục lớn bằng trời!
Thứ rác rưởi mà ăn mày cũng không thèm, không ngờ rằng nhét vào tay mình... Con bà nó, tên Nhất Giới ch.ết tiệt này mang theo trên người những thứ rác rưởi này để làm gì vậy?
Lần này Minh Tâm và Nhất Nhân dường như tâm ý tưởng thông, làm ra động tác giống nhau, chính là vứt đồng tiền thật mạnh xuống đất.
Tay Minh Tâm run rẩy chỉ vào mũi Hoắc Nguyên Chân:
- Ta cho ngươi biết, Nhất Giới, đừng giả điên giả dại với ta. Ta là sự bá ngươi, sư phụ ngươi chính là Minh Huyền, lúc trước y tới đây lập nên Bắc Thiếu Lâm này, ta cũng biết. Khi đó ta cũng đã tới đây, chỉ bất quá lúc ấy quy mô còn chưa lớn như bây giờ mà thôi. Hơn nữa toàn bộ phía Bắc này chỉ có một mình Thiếu Lâm các ngươi, chẳng lẽ nơi này không phải là do Minh Huyền khai sáng?
- Đúng vậy, hơn nữa bối phận ngươi cũng đứng hàng chữ Nhất, Nam Thiếu Lâm chúng ta cũng vậy, ta là sư huynh ngươi, đây đều là chứng cớ xác thật, ngươi vẫn còn giả vờ hồ đồ không biết hay sao? Thân là đệ tử Phật môn, không chịu nhận tông môn, người có ý gì?
Nhất Nhân cũng giận điên lên, quá đáng, tên Nhất Giới này thật là quá đáng, không ngờ rằng dám cầm một đồng tiền cũ nát để đùa giỡn mình, rõ ràng là muốn làm phản.
- Bần tăng nói là lời thật, sư phụ bần tăng quả thật không phải là Minh Huyền.
- Vậy sư phụ ngươi tên gì?
- Sư phụ bần tăng gọi là Huyền Minh, đúng là phương trượng đời thứ nhất của bản tự, không biết có quan hệ gì với các vị?
- Huyền Minh?
Minh Tâm ngẩn người một chút, đột nhiên cười ha hả thật to:
- Hiểu rồi, hiểu rồi, lúc trước chúng ta cùng đi tới nơi này, y vẫn gọi là Minh Huyền, bất quá trước lúc đi, sư phụ nói cho y biết cố gắng không nên để cho người biết y là người của Nam Thiếu Lâm. Cho nên có thể y nghe lời của sư phụ sửa lại pháp danh, Minh Huyền đổi thành Huyền Minh, ha ha, sự điệt, nhất định là có chuyện như vậy.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm ta đã sớm đoán được, bất quá lào chỉ nói mấy câu đã muốn ta nhận lão làm sư bá hay sao, bèn lạnh lùng nói:
- Chuyện này vô bằng vô cớ, bần tăng cảm thấy lời của hai vị Đại sư cũng không thể tin được.
- Cũng được, nếu người có lòng hoài nghi, bần tăng sẽ cho người xem một ít chứng cớ.
Minh Tâm dứt lời, bảo Nhất Nhân lấy ra một cái bao.
- Xem thử đi, nơi đây còn có đồ vật của sự phụ ngươi năm xưa, còn có trà Long Tinh mà y rất thích. Ôi, cho người xem cũng vô dụng, người làm phương trượng, nói vậy sư phụ ngươi là Thái Thượng trưởng lão rồi, gọi sư phụ người ra đây, hết thảy sẽ rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân im lặng nhìn Minh Tâm trước mắt một chút, nghĩ thầm lão hòa thượng này thật sự là đầu óc kém cỏi, đến bây giờ vẫn còn cho là sư phụ của mình còn sống.
- Sư phụ lão nhân gia hơn bốn tháng trước đã đi gặp Phật tổ rồi.
- A Di Đà Phật!
Hai hòa thượng nhất tề tuyên một tiếng Phật hiệu, nhưng lại không có vẻ gì là đau khổ, làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại càng không thích.
Minh Tâm lão hòa thượng nói:
- Ôi, nhớ năm đó ba sư huynh đệ chúng ta, ta võ công cao nhất, Nhị sư đệ Minh Tính tu Phật pháp là tốt nhất, duy chỉ có Tam sư đệ Minh Huyền phương diện nào cũng kém cỏi, nhưng lại được sự phụ thương yêu. Chẳng qua là hôm nay không có sự phụ ở đây, không nghĩ tới Tam sư đệ cùng đi theo sự phụ tới thế giới Cực Lạc, thầy trò tình thâm như vậy làm cho lòng người phải vô cùng cảm động.
Tuy rằng tặc lưỡi than thở, nhưng Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy rõ ràng lão có vẻ vui mừng trước tại họa của kẻ khác.
- Thôi, cố nhân đã đi, tiếc thương cũng bằng vô dụng. Nhất Giới, bây giờ ngươi biết ta là sự bá ngươi rồi phải không?
Thấy Hoắc Nguyên Chân còn không trả lời ngay, Minh Tâm lại nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng không thể không tin, ta hỏi ngươi, hậu sơn các ngươi có một địa động, người thân là phương trượng, hắn biết chuyện này.
Thanh âm những lời này rất nhỏ, ngay cả Nhất Nhân bên cạnh cũng không nghe được, nhưng Hoắc Nguyên Chân nghe được.
Hòa thượng này quả thật là Đại sư bá của mình, trước đây lão nhân thần bí bên trong địa động đã từng nói tới Minh Tâm, Minh Tính, Minh Huyền, hỏi mình là đệ tử của ai, lại nói Không Phàm thần tăng. Hiện tại xem ra có lẽ Không Phàm thần tăng chính là sư phụ của sư phụ mình, cũng chính là sư gia (sư tổ).
Bất quá rất đáng tiếc, Hoắc Nguyên Chân không có cảm giác mình phụ thuộc Nam Thiếu Lâm. Lúc đầu nghe tới hiệp danh Nam Thiếu Lâm, hắn còn có chút mong đợi, nhưng lần này thấy được Minh Tâm hòa thượng, chút mong đợi kia cũng không cánh mà bay.
Nhưng rất hiển nhiên Minh Tâm hòa thượng không biết chuyện này, tiếp tục ở đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sư điệt, nếu người làm phương trượng, như vậy bần tăng sẽ nói với người vậy. Lần này ta tới Thiếu Lâm chủ yếu là vì lão nhân ở hậu sơn. Không giấu gì ngươi, các ngươi không ai có thể đối phó lão nhân kia, cho dù là bần tăng cũng không được.
- Nhưng lão bị khốn bên trong động không cách nào đi ra, không cách nào tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với chúng ta, chúng ta có thể dùng biện pháp thủ xảo, hoàn toàn trừ đi lão nhân kia. Hắn người cũng biết bên trong sơn động kia có đan dược lão nhân luyện chế hay không?
- Lão nhân kia là ai vậy?
- Tạm thời không nói tới vấn đề này, những đan dược kia là lão ta dùng để chuộc mạng của mình. Năm xưa sư phụ đã hứa với lão, sau khi luyện chế xong đan dược sẽ để cho lão rời đi. Nhưng bây giờ sư phụ ta đã ch.ết, chúng ta không còn ai có thể chế phục lão, nhất định phải trừ đi.
Vốn Hoắc Nguyên Chân không muốn qua lại cùng Minh Tâm này, nhưng lúc này giật mình nói với Minh Tâm:
- Vậy không biết sự bá có thủ đoạn gì có thể đối phó lão nhân địa động kia?
- Người này công lực cực cao, đơn độc đối chiến không ai là đối thủ của lão. Bất quá bần tăng tự có biện pháp đối phó lão, chỉ bất quá cần một ít thời gian, nhưng không thể nói cho ngươi biết phương pháp này được.
Suy nghĩ một chút, Minh Tâm tiếp tục nói:
- Lần này ta tới đây sẽ ở hậu sơn các ngươi. Sau này trong vòng một tháng, hậu sơn sẽ là cấm địa, ngươi được không cho phép bất cứ kẻ nào lên núi, sau một tháng ta sẽ tự rời đi, ngươi cứ làm phương trượng tiếp. Hơn nữa ta còn sẽ để lại cho ngươi một ít đan dược, nhưng nhất định người phải giữ kỹ bí mật.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn cự tuyệt, Minh Tâm lại nói:
- Ngươi muốn không đáp ứng cũng không được, nói cho ngươi biết bần tăng đã sắp đi vào Tiên Thiên trung kỳ, cũng không phải ngươi có thể từ chối. Ngươi cũng thuộc về Nam Thiếu Lâm nhất mạch chúng ta, nếu quả như thật dám không vâng lời bần tăng về chuyện này, như vậy bần tăng thanh lý môn hộ cũng không có gì là không thể.
Mấy câu nói của Minh Tâm hòa thượng làm cho Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn thất vọng đối với Nam Thiếu Lâm. Quả thật hiện tại hắn không thể nào đối phó Minh Tâm, nhưng Hoắc Nguyên Chân không vội. Nếu lão muốn ở lại vậy cứ để lão ở lại, trong vòng một tháng ngay cả hổ cũng phải có lúc buồn ngủ lim dim, chưa chắc mình đã không có cơ hội.
Hơn nữa lão sẽ đối phó với lão nhân trong địa động, về một góc độ nào đó, đây cũng là chuyện mà Hoắc Nguyên Chân rất vui mừng muốn thấy.
Có lẽ trong chuyện này sẽ ẩn chứa cơ hội của mình.
Trong lòng quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân thi lễ với Minh Tâm:
- Vậy bần tăng xin ra mắt Đại sư bá, ngài là sư bá, ngài muốn làm thế nào thì cứ làm, bần tăng cũng sẽ không xen vào. Các ngươi muốn ở hậu sơn thì cứ ở, dù sao ở đó không có phòng ốc gì, các ngươi tự làm tổ mà ở.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân cố ý tức giận vung tay áo, trở về gian phòng của mình.
Bên kia Minh Tâm cười ha hả, ngay cả Nhất Nhân cũng cười:
- Tiểu tử thối, thật là ngông cuồng, chúng ta ở lại xem ngươi có thể làm gì được.
Sau đó y thầm nói với Minh Tâm:
- Sư phụ, tên tiểu tử này mục vô tôn trưởng, sớm muộn cũng sẽ thu thập hắn.
Trong mắt Minh Tâm cũng chợt lóe hàn quang:
- Tên tiểu tử này thật là tùy tiện buông thả, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao hắn tức giận bất kể chúng ta, vừa hay thuận tiện cho chúng ta hành động. Đợi đến ngày chúng ta thành công, hừ hừ, Nhất Nhân, ngươi chính là phương trượng Bắc Thiếu Lâm
- Thật sao?! Đa tạ sư phụ!
Trong mắt của Nhất Nhân chợt lóe ra vẻ hưng phấn, đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống sau khi trở thành phương trượng của mình.
Minh Tâm dẫn theo Nhất Nhân đi thẳng tới hậu sơn, đi ngang qua cửa Hoắc Nguyên Chân lại cảnh cáo hắn nhất định phải ước thúc tăng chúng thủ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được ra hậu sơn, nếu không sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
Bọn họ đi ra hậu sơn rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng không có tính toán đi theo rình trộm, bởi vì hiện tại hắn đã không cần đích thân rình mò. Trên mây có một đôi mắt vô cùng sắc bén, quan sát hết thảy nhất cử nhất động của hai người này, mà bọn họ hoàn toàn không hay không biết.
Cũng phải nói tác dụng của Kim Nhãn Ưng quá lớn, bây giờ Hoắc Nguyên Chân cũng đã nắm giữ hành tung của bọn Quan Sơn Nguyệt. Hiện tại mấy người bọn họ đã tới vùng biên giới Đăng Phong huyện, nhưng đến đó rồi cũng không tiếp tục tiến về phía trước, mà là tìm một cái động sâu trong núi, mấy người bọn họ chui vào. Ngày ngày Quan Sơn Nguyệt đi tìm thức ăn trong núi sống qua ngày, kiên nhẫn ẩn mình trong núi chờ đợi thời cơ.
Nhạc Ưng cùng Triệu Nguyên Cơ cũng không xuất hiện, có lẽ thân thể Triệu Nguyên Cơ vẫn còn hơi suy yếu, Nhạc Ưng phải ở trong động chăm sóc.
Cửa địa động bị Quan Sơn Nguyệt phong ấn, mỗi lần đi ra ngoài đều cực kỳ cẩn thận, mặc cho quân binh cùng người của Thiên Đạo Minh tìm kiếm thế nào, cũng không thể phát hiện tung tích của bọn họ.
Hơn nữa Quan Sơn Nguyệt còn khéo léo bố trí một chút, cố ý lưu lại một ít dấu vết giả, hấp dẫn sự chú ý của bọn người truy lùng đi sang hướng ngược lại. Chẳng những không tìm kiếm ở gần xung quanh bọn họ, thậm chí cũng đi xa khỏi Thiếu Lâm.
Điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân hết sức hài lòng, quả thật là tâm ý Quan Sơn Nguyệt ở tại Thiếu Lâm. Chỉ riêng điểm này, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không thể ngồi yên không lý tới an nguy của lão.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân suy đoán, trong thời gian ngắn chắc là mấy người bọn họ sẽ không đi ra, mà cũng như vậy, trong thời gian ngắn đám người truy tìm cũng không tìm được bọn họ, cho nên tạm thời không cần quá lo lắng.
Nhưng ẩn núp như vậy cũng không thể nào kéo dài quá, một là bọn họ nhất định phải trở về Trường An, hai là một khi Quan Thiên Chiếu không tìm được bọn họ, khẳng định sẽ tiếp tục gia tăng tìm kiếm, cho dù là đào đất ba thước cũng muốn mọi bọn họ ra.
Bất quá suy đoán trong vòng mười ngày tám ngày, hắn không có vấn đề gì.
Cho nên bây giờ Hoắc Nguyên Chân để cho lực chú ý của Kim Nhãn Ưng chủ yếu tập trung ở hậu sơn, xem thử rốt cục hài hòa thượng kia muốn giở trò gì.
Dù sao chuyện này liên quan đến lão nhân trong địa động hậu sơn, bên trong chẳng những có cả một sơn động thuốc, còn rất có thể có Xá Lợi Tử trong truyền thuyết.
Không cần phải nói giá trị của Xá Lợi Tử, chân núi còn có một Ninh Uyển Quân một mực đang đợi tin tức của Hoắc Nguyên Chân. Nếu như Xá Lợi Tử tới tay mà Hoắc Nguyên Chân còn chưa có được Cửu Dương chân kinh, như vậy hắn sẽ cho Ninh Uyển Quân mượn tạm Xá Lợi Tử, để cho nàng kết thúc cuộc hôn nhân bị ép buộc điển hình của mình.
Hoắc Nguyên Chân không cho là mình có phàm tâm, mà là cảm thấy giúp người thật sự là nguồn gốc của niềm vui. Huống chi là trợ giúp một vị siêu cấp mỹ nữ, càng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
----------------------
Bốp!
Một cái bạt tai vang dội nện mạnh vào mặt Hoa Vô Kỵ.
Quan Thiên Chiếu đã nổi giận thật sự, từ trước tới nay y chưa từng đánh Hoa Vô Kỵ như vậy. Dù sao Hoa Vô Kỵ cũng là cao thủ Tiên Thiên, nếu như động thủ thật sự chỉ cần một chiêu là Hoa Vô Kỵ sẽ lấy tính mạng của y, nhưng lần này Quan Thiên Chiểu đã thật sự bị chọc tức.
- Hoa Vô Kỵ, ngươi cho là bản Tiết Độ Sứ ngu ngốc hay sao? Ngươi kém cỏi bất tài đã đành, còn dám dùng chuyện hoang đường như vậy lừa gạt ta? Có tin ta sẽ chém đầu người ngay tức khắc, hoàn toàn tiêu diệt Thiên Đạo Minh của người hay không?
Hoa Vô Kỵ oan ức ôm mặt, cất tiếng giải thích:
- Đại nhân, ta cũng không dám lừa gạt ngài, Công chúa thật sự đã được chim chở đi, bay trên đỉnh đầu của tất cả mọi người. Công chúa còn cười nhạo chúng ta trên trời, không riêng gì ta nhìn thấy, những người khác của Thiên Đạo Minh cũng nhìn thấy… À, còn có quan binh thủ hạ của ngài cũng thấy…
- Hồ đồ, rõ ràng là đặt điều nói bậy! Vì sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua chim còn có thể chở người bay trên không? Đó còn là chim hay sao, nói không chừng chính là rồng...
- Đại nhân!
Hoa Vô Kỵ ngã quỵ xuống đất, ai oán nói:
- Chuyện này ngàn lần là thật, con chim kia giang hai cánh ra đến gần hai trượng, toàn thân trắng như tuyết, mắt sáng như đèn, song trảo như móc câu, bay vút qua trên đầu chúng ta chừng ba mươi trượng. Công chúa ngồi trên lưng chim kia, chúng ta nhìn thấy kinh sợ ngây người.