Chương 5
"Phạm tiên sinh đến tột cùng là ai? Nhìn không ra đến em cũng sẽ mang nam nhân về nhà nha." Trong di động La Lãng phát ra tiếng cười nhẹ ha ha, nháy mắt giống như tam cô lục bà meo meo háo sắc.
Thích Lan tâm tình lộn xộn nhịn không được chửi nhỏ. "Anh đừng hủy hoại nhân cách của em, hắn là anh của bạn thân em gái em, đang sống ở tầng dưới, chỉ là hàng xóm!"
"Nguyên lai hắn là anh trai bạn thân của em gái em, đang sống ở tầng dưới, chỉ là hàng xóm." La Lãng dùng miệng lặp lại lời lý giải của nàng. "Vậy hiện tại em sẽ không ngủ cùng giường đi?" Hắn lại hỏi tiếp.
"La Lãng!" Nàng rống lớn tiếng hơn nữa.
Trong di động, La Lãng cười đến lại càng lớn. "Em đã an toàn thì anh sẽ không làm ầm ĩ đến em, bất quá ngày mai em nhất định phải thật sự thật thà, hảo hảo giới thiệu vị Phạm tiên sinh kia."
"Nói cái gì?" Nàng bĩu môi cái xem thường. "Không thèm nghe anh nói nữa, em còn có việc, tạm biệt!" Nói xong, nàng lập tức cất di động, nhặt chăn ở dưới sàn lên.
Nếu chăn không phải là nàng lấy, đáp án duy nhất chỉ có thể là Phạm Học Ôn.
Xem ra là hắn phát hiện nàng mệt nên đã ngủ, cho nên thay nàng tìm trong chăn ở trong các hộp giấy, cũng thuận tay lấy luôn cái đèn ngủ, miễn cho nàng nửa đêm tỉnh ngủ, bởi vì xung quanh toàn màu đen mà bị giật mình.
Chỉ là người kia đâu?
Thích Lan nguyên bản tính đi ra khỏi phòng ngủ, lại bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy được đặt ở dưới đèn ngủ.
Nàng cầm lấy tờ giấy thì thấy, phát hiện chữ viết mạnh mẽ lại trầm ổn, đoan chính hữu lực, đúng là Phạm Học Ôn viết để lại.
Thích Lan:
Máy giặt, cây phơi quần áo đã sắp xếp xong, trong tủ lạnh có cơm rang cùng sườn canh, hy vọng em có thể dùng nó cho bữa tối.
Phạm Học Ôn
Hắn không chỉ giúp nàng di chuyển máy giặt cùng sào phơi quần áo, còn giúp nàng chuẩn bị bữa tối?
Môi phấn cong lên như hình trăng khuyết, nàng không khỏi đưa tay vỗ về những dòng chữ ở trên tờ giấy, trong lòng ngọt ngào như vừa được uống một chén mật ong.
Nàng biết hắn là người tốt, lại không nghĩ rằng hắn cũng như thế chính trực săn sóc.
Nữ nhân ở thương trường, tránh không được đều phải có kinh nghiệm bị quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ, rất nhiều nam nhân mặt ngoài áo mũ chỉnh tề, trên thực tế lại là mặt người dạ thú, chỉ cần có cơ hội là động tay đông chân, mà hắn thế nhưng không có giậu đổ bìm leo, ngược lại chỉ hy vọng nàng có thể hưởng thụ bữa tối –
Nhìn bộ dạng chính mình hoàn hảo như lúc ban đầu, Thích Lan không khỏi cười đến càng ngọt, nàng đem tờ giấy thật cẩn thận gấp lại, cất vào bên trong bóp của chính mình.
______________o0o_____________
"Tiểu trần, cảm ơn."
Trước cửa chung cư, Thích Lan mang theo bao lớn bao nhỏ từ một chiếc xe hơi đi xuống, đóng cửa xe, lập tức xoay người cảm ơn người đồng sự đang ngồi ở bên trong xe.
"Gần đây chỗ nào có thể dừng xe, anh giúp em bê đồ lên nhà." Nam nhân ngồi sau tay lái nhìn nàng trong tay đầy các thứ.
"Không cần, vợ anh còn đang chờ cùng anh ăn bữa tối, hảo nam nhân như anh nên về hiếu kính với vợ đi thì là hơn." Thích Lan hé môi cười, miễn cưỡng đưa các lọai túi giấy từ cổ tay kéo lên khuỷu tay, nhanh chóng phất phất tay, rồi lại túi lớn túi nhỏ đi vào trong chung cư.
Tuy rằng khó có hôm nào được như hôm nay không phải tăng ca, nhưng nàng cũng không thể nhàn, chẳng những đi đến tiệm giặt quần áo lấy lại quần áo, còn đến hiệu sách mua sách chỉ dẫn sử dụng các đồ dùng, hơn nữa còn có bữa tiệc cuối năm, đồng sự cùng bạn đính hôn kết hôn như ong vỡ tổ, trừ bỏ mua quần áo, sách cùng công văn, tay nàng con hơn ba hộp bánh hỉ cao hơn đầu.
May mắn nửa đường gặp đồng sự đang đi mua đồ cho bữa tối, hảo tâm đi vòng lại đưa nàng về nhà.
"Thích tiểu thư, xin chào."
Thích Lan mới đi vào đại sảnh, bảo vệ ngồi phía sau bàn làm việc lập tức đứng dậy tiếp đón.
"Phương tiên sinh, xin chào." Thích Lan xoay người mỉm cười. "Lại trực ban ca muộn sao? Thật khổ cho tiên sinh." Nàng ở tại khi chung cư này gần một tháng, tuy rằng hàng xóm bên trong vẫn chỉ nhận thức Phạm Học Ôn, nhưng năm vị bảo vệ thì lại đều nhận thức.
"Không sao." Bảo vệ thấy nàng ôm nhiều thứ này nọ, lập tức lễ phép hỏi:"Xin hỏi cần hỗ trợ sao?"
"Không cần." Thích Lan lập tức khéo léo từ chối.
"Vậy để tôi đây ấn giùm nút thang máy đi." Bảo toàn mỉm cười, bước nhanh đi đến thang máy, thay nàng ấn nút.
Vị Thích tiểu thư này bộ dạng xinh đẹp, lại thiện lương có lễ phép, tuy rằng mới chuyển đến đây không lâu, nhưng bọn hắn đều rất thích phục vụ thay cho nàng.
"Cám ơn." Thích Lan lập tức nói lời cảm tạ, cũng đi tới thang máy.
"Việc nhỏ, không cần khách khí." Bảo vệ gật gật đầu, liền lập tức xoay người rời đi.
Mắt thấy thang máy đến tầng một còn có đoạn thời gian, Thích Lan nhịn không được đem gói to gói nhỏ đặt xuống dưới sàn, nhẹ nhàng lắc lắc hai tay, thuận đường sờ sờ trống bụng rỗng.
Sớm biết thế lúc nãy ở hiệu sách, nên tiện thể ra gần đấy mua đồ làm cho đầy bụng, hiện tại cũng đã quay lại nhà, thật đúng là lười ra ngoài để mua bữa tối, tuy rằng đối diện chung cư có cửa hàng tiện lợi, nhưng bên trong có gì nàng cũng đã sớm ăn chán.
Ai, như thế này rốt cuộc muốn ăn cái gì đây?
Ăn nhanh? Hay cơm? Vẫn là tiếp tục ăn mỳ ăn liền?
Trong ngăn tủ hẳn là vẫn còn mỳ ăn liền đi?
"Khó có hôm nào em không tăng ca như hôm nay."
Tiếng nói thấp thuần quen thuộc, nhẹ nhàng kéo nàng khỏi suy nghĩ.
Cơ hồ khi vừa nghe thấy tiếng nói kia, Thích Lan liền khẩn cấp xoay người.
"Phạm tiên sinh!" Trước mắt là nam nhân ôn hòa luôn mỉm cười kia, quả nhiên chỉ là Phạm Học Ôn. "Sao anh lại ở đây?" Nàng vui vẻ mỉm cười, nhưng vừa mới nói xong, nàng liền hối hận.
Ngốc, Phạm tiên sinh sống ở đây, nàng hỏi cái này nói không phải thực ngu ngốc sao?
"Anh đến cửa hàng tiện lợi ở đối diện mua sữa tươi, khi tính tiền, vừa vặn nhìn thấy em trở về." Hắn lại tuyệt không để ý, ngược lại còn cười sâu sắc. "Sau một thời gian không thấy, em tựa hồ gầy đi."
Nàng lập tức vỗ về chính mình hai má. "Có sao?"
"Đã ăn tối chưa?" Hắn tùy ý hỏi.
"Còn không có." Nhớ tới bữa tối, nàng lập tức hai mắt buồn khổ lắc lắc đầu.
Ô ô, nàng rất nhớ canh gà của Tiểu Anh, rất nhớ sushi của Tiểu Anh, rất nhớ cơm cà ri của Tiểu Anh, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn là không dám đem chuyện chuyển nhà nói ra.
Tuy rằng sau khi chuyển đến đây, cuối cùng là đá rớt tên biến thái kia bám theo, nhưng đối phương vẫn là thường xuyên gọi điện thoại quấy rầy nàng, nàng từng nghĩ tới muốn đổi số điện thoại, nhưng số điện thoại này là dùng để làm việc, không thể nói đổi là đổi.
Huống chi, nàng cũng không thể cam đoan cái tên biến thái kia có thể tìm được số mới của nàng hay không? Cho nên trước khi để tên biến thái kia sa lưới, nàng cũng không muốn làm cho Tiểu Anh thay nàng lo lắng.
Chỉ là, chỉ là đáng thương cho bụng của nàng a……
"Thật vừa vặn, anh vừa nấu xong bữa tối, cùng tới ăn đi." Hắn chủ động thay nàng cầm lấy túi giấy, căn bản không đợi nàng trả lời.
"Anh muốn mời em ăn tối?" Nàng nháy mắt mấy cái, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút động lòng.
Thời gian này nàng mỗi ngày đi sớm về trễ, cho dù ngẫu nhiên nghỉ, cũng cơ hồ ngủ ch.ết ở trên giường, tuy rằng từng ở trong thang máy cùng hắn gặp mặt qua vài lần, nhưng không cách nào nói chuyện nhiều, có thể có cơ hội cùng hắn ở chung, nàng cao hứng cũng còn không kịp.
Nói thực ra, nàng thực thích hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn liền cảm thấy thật vui vẻ.
Hắn chính trực lại biết săn sóc, cũng giúp nàng rất nhiều việc, tuy rằng kiến thức sống của nàng rất mơ hồ lại không biết cách chăm sóc bản thân, nhưng hắn thái độ lại thủy chung vẫn như trước.
Dĩ vãng nam nhân theo đuổi nàng luôn có thói quen trông mặt mà bắt hình dong, nhìn nàng bên ngoài đoan trang thanh lệ, liền cho rằng nàng là nữ nhân hiền lành ôn nhu, thẳng đến khi phát hiện ra nàng là cuồng làm việc, còn có cuộc sống ngu ngốc, không phải lắc đầu thở dài quay đầu rời đi, thì là vọng tưởng cải tạo lại nàng.
Đối với loại đại nam nhân chủ nghĩa này, nàng thật sự là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Nhưng với hắn thì lại là bất đồng, cùng hắn ở một chỗ, nàng luôn thoải mái tự tại.
"Đúng vậy." Hắn mỉm cười.
Nha, nàng cũng thích hắn cười.
Nhìn Phạm Học Ôn mê người tươi cười, Thích Lan biết chính mình hẳn là cự tuyệt, hẳn là rụt rè, dù sao bọn họ chỉ có mấy lần gặp mặt, ngay cả bạn đều còn không phải –
"Hảo a!"
Thật sự là bất hạnh mà, miệng của nàng lại hoàn toàn không chịu khống chế, chẳng những đáp ứng thật sự sảng khoái, liền ngay cả ngữ khí cũng không giấu được hưng phấn.
Ý thức được chính mình phạm chuyện tốt gì, nàng lập tức nhắm mắt than nhẹ, thiên, quá mất mặt, hắn nhất định cảm thấy nàng da mặt rất dầy……
"Vinh hạnh của anh." Con ngươi đen lập tức hiện lên nồng đậm ý cười, Phạm Học Ôn chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu, hắn chính là thích nàng ngay thẳng không giả tạo.
Đinh!
Ngay khi Thích Lan xấu hổ vô cùng, thì thang máy vừa vặn mở ra, hắn theo đem đồ đạc của nàng vào trong thang máy.
"Đến đây đi." Hắn ngoắc nàng.
Nàng cũng chỉ có thể cứng người bước vào thang máy, cùng hắn đang đi vào trong nhà hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào nhà của hắn, cũng là lần đầu tiên biết có nhà có thể xa hoa như vậy, sáng sủa sạch sẽ cứ như là nhà mẫu, nàng thậm chí không thể tìm được trên sàn nhà màu nâu ấy một chút bụi bẩn.
"Anh vừa mới chuyển đến?" Mới bước vào phòng khách, Thích Lan liền nhịn không được xoay người nhìn về phía sau Phạm Học Ôn, phản ứng như trực giác vậy.
Hắn câu cười, đem những thứ của nàng nhẹ nhàng đặt vào trong góc.
"Anh ở đây đã năm năm."
Năm năm?
Nàng trợn to mắt, nhịn không được lại quay đầu nhìn đồ dùng trong nhà cứ sáng lên.
"Anh dùng công ty vệ sinh nào?" Nàng lập tức hỏi: "Có thể giới thiệu cho em sao?" Thật tốt quá, nàng đang cần sự hỗ trợ này.
Cho dù đã đến gần một tháng, chỗ ở của nàng vẫn thật hỗn loạn, trừ bỏ một ít góc thường dùng đến, còn đâu đại bộ phận vẫn là các thùng giấy ở ngoài phòng khách, nàng ngay cả sửa sang lại cũng không thời gian, chứ đừng nói là quét dọn.
Nơi hỗn độn của nàng giống như là vừa có trộm đi qua!
"Anh đều là chính mình sửa sang lại." Hắn sâu sắc cười, thay nàng lấy ra một đôi dép lê đi xong nhà. "Chính mình sửa sang lại?" Nàng nháy mắt mấy cái, ngơ ngác mặc vào hắn đưa dép lê, trực giác lại hỏi: "Anh làm vệ sinh?"
Hắn mỉm cười nhíu mày. "Không, anh ở dạy học đại học."
"A? Anh là thầy giáo?" Nàng sửng sốt.
Con ngươi đen chợt lóe, sâu sắc phát hiện mày của nàng chỉ trong nháy máy đã nhíu lại một lát.
"Em không thích thầy giáo?" Hắn mặt không đổi sắc hỏi.
"Cũng không phải không thích, chỉ là ba mẹ em luôn bức em cùng giáo viên xem mắt–" Nàng thuận miệng oán giận, vừa mới nói được một nửa liền ngậm chặt miệng.
Ngốc, nàng cùng hắn nói cái này làm gì? Tuổi còn trẻ đã bị buộc đi xem mắt, giống như nàng đang bị ế.
"Thật ngại, mỗi lần đều như vậy làm phiền anh, lần sau đến lượt em mời anh ăn cơm, anh muốn ăn cái gì đều có thể."
Nàng lập tức thay đổi đề tài.
"Thật sự cái gì cũng đều có thể?" Hắn lặp lại lời của nàng, lại âm thầm đem này tin quan trọng ghi nhớ lại — nguyên lai cha mẹ nàng muốn nàng két hôn sớm, hơn nữa còn có ý hướng vào "thầy giáo" cái ngành này.
Tốt lắm!
"Đương nhiên, bất quá phải nói trước, em sẽ không nấu cơm, không có biện pháp cùng anh có qua có lại." Nàng vỗ về bụng đói kêu vang, bỗng nhiên ngửi một mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi. "Em giống như ngửi được hương vị của đậu hủ……" Nàng trừu tượng khụt khịt, nhịn không được muốn hấp thu càng nhiều càng nhiều mùi hương thức ăn.
"Chính xác đáp án." Thấy nàng vẻ mặt khát vọng, hắn lập tức đem nàng vào phòng bếp không xa nơi đang đứng. "Hy vọng em thích ăn cay."
Trên bàn có ba món ăn một canh, hơn nữa điều làm người ta kinh hỉ là, tất cả đều là món mà nàng thích ăn!
Nhìn trên bàn món gà, món đậu hủ, rau chân vịt cùng canh gà nấu cùng mướp đắng, Thích Lan cảm thấy nước miếng đều rất nhanh sẽ chảy ra.
"Trên thực tế, em thích nhất là ăn cay." Nàng nhìn chằm chằm đồ ăn mỹ vị ba món một canh kia, căn bản ánh mắt không di chuyển.
Hắn gợi khóe miệng, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
"Anh biết." Hắn nói nhỏ.
"Anh nói cái gì?" Nàng hoang mang trong nháy mắt, thật vất vả mới đem ánh mắt chuyển lên trên người hắn.
"Anh nói, như vậy thật tốt." Hắn bình thản ung dung thay nàng lấy ghế. "Mời ngồi."