Chương 12
"Ôn lôi đặc tiên sinh, cám ơn ngài đưa tôi trở về."
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa chung cư, Thích Lan lập tức quay đầu nhìn Ôn Lôi Đặc đang ngồi phía sau vô-lăng, mỉm cười dùng tiếng Anh nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí." Xuyên qua cửa thủy tinh chắn gió, Ôn Lôi Đặc ngửa đầu nhìn tòa chung cư. "Tôi nghe La phó tổng nói qua, căn phòng này là do hắn chuyển nhượng lại, trong phòng thiết kế tương đương thoải mái, cảnh đêm cũng tương đối xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được cô mời một chén trà, thuận đường thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp ở Đài Bắc?"
La Lãng đáng ch.ết, dám đem nàng ra châm ngòi? Nàng cũng biết hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Không dự đoán được đơn thuần là mang khách đi tham quan Đài Bắc, thế nhưng lại trở thành tiết mục theo đuổi, Thích Lan thầm mắng chửi người "bạn tốt" này ở trong lòng.
"Thật có lỗi, tôi không giỏi việc nhà, trong nhà luôn hỗn loạn, ban công cũng chất đầy đồ, chỉ sợ sẽ làm ngài thấy thất vọng." Nàng dùng tiếng Anh lưu loát từ chối sự theo đuổi của đối phương.
"Như vậy thật sự khiến cho người ta tiếc nuối." Tuy rằng nghe ra nàng nói ý cự tuyệt, Ôn Lôi Đặc vẫn như trước duy trì phong độ, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. "Một khi đã như vậy, để tôi đưa em đến đại sảnh đi."
"Này……"
"Hộ tống thục nữ về nhà, là nam nhân phải có trách nhiệm, xin em trăm ngàn lần đừng cự tuyệt tôi, nếu không tôi sẽ thực bất an."
Hắn cố ý làm biểu tình vô cùng khoa trương, khiến Thích Lan nhịn không được bật ra một tiếng cười.
Tuy rằng nàng đối với hắn không cảm giác, nhưng lại tuyệt không chán ghét hắn, trải qua cả một ngày ở chung, nàng thậm chí cảm thấy hai người kỳ thật còn rất hợp, có lẽ tựa như La Lãng nói, kết giao thêm bạn cũng không sai.
"Vậy làm phiền ngài." Nàng rốt cục gật đầu, coi hắn như bạn đưa mình vào đại sảnh.
Liếc mắt nhìn màn hình một cái, nàng lập tức đưa điện thoại di động lên tai.
"Mẹ, chuyện gì?" Nói chuyện đồng thời nàng cũng bước nhanh vào trong thang máy.
"Con tại tăng ca sao?" Đầu dây kia Trương Tuyết Hoa hỏi.
"Không a, com hôm nay nghỉ ngơi, cùng bạn đi dạo Đài Bắc một vài nơi, vừa mới về nhà." Nàng thuận tay đưa điện thoại di động kẹp ở vai, đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa.
"Nghỉ ngơi? Con hôm nay nghỉ ngơi? Ông trời, mẹ nghe lầm sao?" Trong di động lập tức truyền đến tiếng kinh hô, cứ như là trên trời đột nhiên đánh sét xuống.
Thích Lan nhịn không được mắt trợn trắng.
"Mẹ, mẹ rốt cuộc có chuyện gì?" Nàng tức giận hỏi, đem cái chìa khóa tr.a vào trong ổ.
Ai ngờ Trương Tuyết Hoa ở đầu dây kia cũng không để ý nàng, như trước không ngừng hô to gọi nhỏ, thậm chí còn cao hứng phấn chấn gọi chồng, chia xẻ tin tức tốt này.
Làm ơn, nàng chẳng qua là nghỉ ngơi đi chơi, có tất yếu là phải kinh hách đến như vậy không?
Thẳng đến khi mở cửa ra, bỏ đi giày cao gót, trong di động mới lại truyền đến tiếng mẫu thân.
"Nếu con đã về nhà, lập tức xuống dưới tầng gặp Học Ôn."
Chân nhỏ đang định bước vào trong phòng khách, nháy mắt ngừng lại.
"Vì sao?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là vì lễ thượng vãng lai a, Học Ôn bình thường chiếu cố như vậy con, thỉnh thoảng còn nấu cơm cho con ăn, con lại chỉ biết đến đi làm, tăng ca cùng với đi công tác, tuyệt nhiên không hề biết đến hồi đáp, khó có hôm nào như hôm nay con được rảnh, nên đi xuống gặp người ta đi." Trương Tuyết Hoa đương nhiên nói.
"Con làm sao không biết đến lễ thượng vãng lai, công ty mỗi lần đi xa, con đều có mua quà về cho hắn, vì sao hiện tại nhất định phải đi xuống chào hỏi, hơn nữa nói không chừng hắn căn bản là không ở nhà."
"Hắn ở nhà, mẹ vừa mới gọi điện thoại xác nhận qua."
Thích Lan nghe vậy nhíu mày. "Có việc gì sao?"
"Con xuống đi sẽ biết." Trương Tuyết Hoa cố ý thừa nước đục thả câu. "Mẹ đã cùng Học Ôn nói rõ ràng lắm rồi, còn cầu xin hắn mua một đống gì đó, con nhất định phải đi xuống."
"Mẹ, mẹ rốt cuộc –"
"Cứ như vậy, bye!" Trương Tuyết Hoa hoàn toàn không cho nữ nhi cơ hội nói chuyện lập tức chặt đứt điện thoại.
Trừng mắt nhìn di động không có tiếng trả lời, Thích Lan trừ bỏ khó hiểu vẫn là khó hiểu, cũng không muốn làm theo mệnh lệnh của mẫu thân.
Từ sau khi Tiểu Anh qua đời, nàng không muốn bước chân vào gian phòng kia lại vẫn cố ý duy trì khoảng cách với hắn, nay lại làm sao có thể……
Ngay khi nàng vẫn đang coi thường mệnh lệnh, di động lại bỗng nhiên truyền đến tin nhắn.
Ở trên chỉ có duy nhất một dòng chữ –
Hiện tại lập tức đi xuống, nếu không lập tức đi xem mắt!
Nàng cơ hồ là không yên lòng ấn chuông cửa, vốn đang kỳ vọng không có người đến mở cửa, ai ngờ cửa lại bị người ta mở ra rất nhanh.
Nhìn Phạm Học Ôn nửa tháng không thấy, trong nháy mắt, nàng cũng không biết nói nên mở miệng nói cái gì, ngược lại hắn là nhanh chóng tươi cười, xoay người lấy dép lê đưa đến chân nàng.
"Em rốt cuộc cũng đến." Hắn thật sâu dừng ở nàng, trong một câu có hai ý nghĩa.
"Ách…… Em vừa rồi nhận được điện thoại, nàng bảo em lại đây, cũng không nói lộ ra nguyên nhân." Bị hắn nhìn chăm chú, nàng ngay cả đi dép lê cũng có cảm giác ngốc.
"Bởi vì nàng sợ em chạy trốn." Hắn kéo cao khóe miệng.
"Có ý tứ gì?"
"Từ hôm nay trở đi, em nhất định phải học nấu ăn, anh sẽ dạy cho em." Hắn công bố đáp án.
"Cái gì?" Nàng trợn to mắt, quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì.
Ba mẹ thế nhưng lại muốn nàng học nấu ăn từ hắn?
Tuy rằng từ sau khi hắn giúp nàng giặt quần áo, nàng sớm không còn hy vọng xa vời chính mình có hình tượng gì trong mắt hắn, nhưng nàng vẫn là xấu hổ a, không nghĩ tới ba mẹ lại muốn nàng học nấu ăn từ hắn –
Ông trời!
"Nhạc phụ nhạc mẫu có ý là em tự do đã hơn hai mươi năm, cho nên hy vọng em ít nhất có thể biết nấu ăn, nếu tương lai vẫn muốn là nữ nhân độc thân. Ít nhất còn có thể tự chiếu cố chính mình." Hắn vừa cùng nàng nói chuyện phiếm, vừa xoay người đi vào phòng khách.
"Mới là lạ, ba mẹ em nói chuyện mới không có khả năng uyển chuyển như vậy." Nàng có một chút xấu hổ, nhịn không được trong đầu oán giận, tuy rằng do dự, lại vẫn đuổi kịp bước chân của hắn, đi vào phòng khách.
Cho dù đã một năm trôi qua, bài trí trong phòng không có chút thay đổi, đồ dùng trong nhà vẫn như trước không có một hạt bụi, duy nhất có thay đổi, là trong phòng khách có hơn vài cái khung ảnh.
Đây tất cả đều là ảnh chụp của Học Tiệp cùng Tiểu Anh, nàng nhớ rõ những tấm ảnh này được bày trí trong phòng của Học Tiệp, chỉ sợ là sau tai nạn trên không, hắn lấy được từ trong nhà Học Tiệp.
Nhìn ảnh chụp ở trong khung ảnh, nàng thật là cao hứng khi hắn vẫn yêu Tiểu Anh như trước, nhưng cũng cảm thấy chính mình đang bước vào nơi tội ác của bản thân.
"Bọn họ chỉ nói là hy vọng em có thể ăn điều độ giữ sức khỏe, bất quá nếu em không muốn học nấu ăn, anh cũng không miễn cưỡng, về sau em cứ tới đây, để ăn cơm." Hắn nhìn nàng. "Giống như trước đây."
Nàng quay đầu, nhìn luôn hắn hảo ôn nhu, nhưng lại nhịn không được lắc đầu phản bác.
"Không, đã không còn giống như trước đây." Trước kia bọn họ rõ ràng có bốn người.
"Đối với anh mà nói, là giống nhau."
Hắn như trước ôn nhu nhìn nàng, mặc kệ vẻ mặt khi nói chuyện hay là ngữ khí, đều làm cho nàng không khỏi nhớ tới thời điểm còn Tiểu Anh, Học Tiệp, thậm chí từ trước nữa.
Lúc ấy hắn luôn mời nàng đến ăn cơm chiều, mà nàng cũng sẽ ở nghỉ ngơi vào đúng thời điểm được hắn mời ăn, cùng hắn ở chung mỗi một phút mỗi một giây, đều là như vậy hạnh phúc……
"Mặc kệ giống hay không giống, đối với em mà nói, có một số việc vẫn là thay đổi." Nàng tươi cười, ngăn cản chính mình nhớ lại đoạn quá khứ tốt đẹp kia, thậm chí cố ý thay đổi đề tài.
"Quên đi, không nói chuyện này, nếu em đã đến đây, vẫn là nên nhận mệnh đi, nấu sao cũng mong được anh chỉ dạy, để ba mẹ em khỏi dông dài."
Nàng cũng không muốn lại bị bức đi xem mắt.
Nhăn mặt nhăn mũi, nàng bước chân đi vào phòng bếp, lại phát hiện hắn không nhúc nhích đứng tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Nàng lập tức dừng bước chân lại.
"Em hẳn là đã ăn tối, hiện tại lại học nấu ăn, em còn có thể nuốt trôi sao?" Hắn xoay người hỏi, ánh mắt u ám nhìn nàng.
Nàng nhịn không được sửng sốt. "Anh làm sao mà biết em đã ăn qua bữa tối?"
"Vừa rồi anh ở ngoài ban công, trùng hợp nhìn thấy em cùng bạn xuống xe, nhìn em không giống như là vừa mới tan tầm, có vẻ như là đi chơi." Hắn ngữ khí trầm ổn tự thuật chính mình nhìn được, biểu tình trên mặt làm cho người ta nhìn không ra hắn nghĩ gì. "Khó có hôm nào em lại được nghỉ ngơi."
Độ cao ở tầng 7 trước giờ không hề ảnh hưởng đến thị lực của hắn, mà bên ngoài khu chung cư luôn bật sáng đèn cùng với đèn đường xung quanh, luôn khiến cho hắn có thể thấy được động tĩnh trước cửa khu chung cư.
Từ khi nàng bắt đầu đến đây, ban công này chính là nơi khiến cho hắn quan sát nàng tốt nhất.
Bọn họ sở dĩ đều có thể gặp nhau ở trước cổng, cho tới bây giờ không phải là do trùng hợp, mà là hắn tỉ mỉ thống kê kết quả, chỉ là nàng cho tới bây giờ không phát hiện mà thôi.
"Ách…… Ôn Lôi Đặc tiên sinh là khách hàng của công ty, vì là chủ nhà, em mới đưa hắn đi dạo xung quanh, vài ngày sau hắn sẽ về Anh Quốc."
"Vài ngày sau?" Hắn đem hai tay bỏ vào trong túi quần, giống như bình tĩnh hỏi: "Cho nên, ngày mai em lại tiếp tục đưa hắn?"
"Trên thực tế, em đáp ứng hắn ba ngày." Nàng nhỏ giọng trả lời, cái nhìn chăm chú của hắn, không hiểu sao lại làm cho nàng có chút chột dạ. "Hắn là giống như là nhà tài trợ chủ chốt, tài chính hùng hậu, nếu quan hệ tốt, có thể giúp công ty mở rộng khách hàng, đây đều là vì lợi ích của công ty, vừa vặn em lại thật lâu không nghỉ ngơi, cho nên liền……" Nàng một mạch giải thích, cũng không hiểu được chính mình làm sao muốn giải thích.
"Thì ra là thế." Hắn gật đầu, biểu tình vẫn là bình tĩnh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Nhìn hắn trầm mặc làm cho nàng không biết phải làm sao, đầu tiên là nàng đứng một chỗ quan sát vẻ mặt của hắn, sau đó mới cố lấy dũng khí đi đến bên người hắn, lôi kéo góc áo của hắn.
"Vậy anh đã ăn bữa tối chưa? Nếu chưa ăn, anh dạy em nấu, em nấu cho anh ăn." Nàng đề nghị.
"Em muốn nấu cho anh ăn?" Hắn nhướng mày, khuôn mặt cương nghị rốt cuộc cũng hiện lên một chút ý cười.
"Đúng vậy." Nàng gật đầu, đã có chút do dự bổ sung: "Nếu anh nguyện ý làm chuột bạch."
"Đừng không tin tưởng chính mình, chỉ cần là em nấu, anh đều nguyện ý ăn." Hắn cười sâu sắc.
"Anh có dũng khí thì tốt, bất quá em hy vọng dạ dày của anh cũng kiên cường như cái miệng của anh." Nàng lại phi thường lo lắng, đối với chính mình thật sự cũng không có tự tin, dù sao nàng cũng đã hơn một năm không đụng đến đồ dùng trong bếp.
Hắn nhịn không được cười nhẹ.
"Nếu em đã muốn nấu, vậy bắt đầu từ cơm rang trứng đi."
Cơm rang trứng?
A, cái này nàng từng học qua, tuy rằng tay nghề chỉ sợ còn so ra còn kém xa hắn, nhưng hẳn là không độc ch.ết người.
"Vậy anh muốn uống canh gì?" Nàng lại hỏi.
"Canh rong biển."
"A? Nhưng loại canh này em còn không có học qua." Nàng theo bản năng phản ứng.
Con ngươi đen nháy mắt chợt lóe. "Không có học qua?"
"Ách! Không, không có gì." Nàng cúi đầu nhìn về phía trước mắt."Đều đã sắp chín giờ, anh nhất định rất đói bụng, chúng ta vẫn là chạy nhanh vào phòng bếp đi." Nàng vội vàng đi vào phòng bếp, trốn tránh chính mình nói lỡ.
Nhưng mà hắn không có lập tức đi vào phòng bếp, mà là nhìn bóng dáng nàng bối rối, có chút đăm chiêu lẳng lặng trầm tư.
"Thích Lan, dậy đi."
Tiếng nói thấp thuần như là gió nhẹ, nhẹ nhàng phất qua bên tai của nàng, nghe qua là rõ ràng như vậy, lại thoải mái như vậy, nghe tiếng nói quen thuộc kia, Thích Lan không khỏi cong lên một chút cười, lại càng ngọt ngào ngủ.
Nàng nằm ở trên sô pha, điều hòa liên tục thổi gió lạnh, lẳng lặng ngủ say, nàng ngủ thật kiều diễm, lại điềm tĩnh, người tựa như tên, một đóa hoa U Lan xinh đẹp.
Nhìn nàng xinh đẹp yên tĩnh ngủ, hắn nhịn không được đưa tay chạm vào hai má của nàng.
"Thích Lan?" Hắn lại gọi thêm một tiếng.
Không phản ứng.
Nàng giống như là mỹ nhân đang ngủ say, cứ như là chìm đắm trong mộng đẹp quyến luyến không muốn tỉnh dậy.
Mắt nhìn rượu hoa quả trên bàn, hắn đành phải đi đến trong phòng ngủ lấu một chiếc chăn, quay trở lại sô pha đắp lên cho nàng.
Nói thực ra, hắn hoàn toàn không dự đoán được nàng bởi vì hai chén rượu trái cây mà bây giờ lại mơ màng ngủ, nguyên bản hắn chỉ muốn nàng uống chút rượu, thả lỏng tâm tình, sẽ cùng nàng thoải mái nói chuyện phiếm, dù sao từ sau khi Tiểu Anh qua đời, nàng đã không bước chân với căn hộ này, thậm chí cẩn thận cùng hắn bảo trì khoảng cách.
Nàng cũng không lại cự tuyệt hắn tới gần, cũng không chủ động tới gần hắn.
Nàng luôn dùng tươi cười nhẹ nhàng mà chân thật, làm cho hắn cảm nhận được hắn với nàng có bao nhiêu xa xôi, cho dù hắn vài lần có ý muốn tiếp cận, rốt cuộc cũng không chạm đến lòng của nàng.
Hắn không thể nhìn thấu tâm tình của nàng, cũng vô pháp xác định nàng đối với hắn có cảm giác hay không.
Từ ngày nào đó tâm hắn đọng, hắn dùng hết tâm cơ kéo gần khoảng cách thậm chí còn bá đạo dùng ôn nhu từng giọt từng giọt thẩm thấu vào lòng của nàng, làm cho nàng có thói quen có hắn, tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, thậm chí yêu hắn.
Hắn không dấu vết chế ngự lòng của nàng, không nghĩ tới vào cái đêm em gái bị ngất xỉu, lại buộc phải buông tha cho nàng –
Đứng ở bên thân thể của nàng, hắn quay đầu nhìn ảnh chụp em gái cùng Tiểu Anh, như trước quên không được chuyện phát sinh vào đêm hôm đó.
Lúc ấy nàng mới thoát khỏi nạn kiếp, vô luận là cơ thể hay tinh thần đều cần có người chiếu cố, lại cố tình có tin Học Tiệp té xỉu hiện đang đi vào bệnh viện, làm cho hắn nhất thời khó có thể đưa ra lựa chọn, nhưng mà nàng cũng thiện lương cùng kiên cường, không để ý chính mình đang bị thương mà còn đuổi hắn đến bệnh viện, muốn hắn lo lắng cho Học Tiệp.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, hắn thủy chung không yên lòng về nàng, lòng tràn đầy hy vọng có thể về sớm để đến với nàng, lại không dự đoán được sau khi đi đến bệnh viện, lại nhận được tin động trời –
Ung thư giai đoạn cuối.
Học Tiệp luôn không rõ nguyên nhân luôn cảm thấy mệt mỏi cùng với sức khỏe đi xuống, nguyên lai không phải vì làm việc quá sức, mà là bị ung thư. Đài Loan mỗi 7 phút lại có một người mắc bệnh, hắn lại không bao giờ dự đoán được vào giờ khắc này, lại đến phiên em gái của mình.
Vô luận là đã kiểm tr.a lại kết quả báo cáo đến lần thứ hai, đáp án vẫn là giống nhau.
Ông trời khiến cho Học Tiệp không có đường lui, thậm chí còn tàn nhẫn tuyên án thời hạn một năm.
Không ai nguyện ý nhận đáp án như vậy, càng không ai có thể thừa nhận chuyện này là thật, nhưng hắn lại vô lực không tìm được hy vọng gì, càng không thể để cho ba mẹ biết được chuyện khiến người ta tan nát cõi lòng.
Em gái của hắn, tay chân duy nhất của hắn, bọn họ cùng nhau lớn lên,có những nơi cùng đi qua, cùng nhau chia xẻ, hắn xem qua ngoan cố của nàng, kiên cường, tự tin, dũng khí, nhưng chưa có xem qua bệnh tật của nàng.
Bây giờ là thời điểm rực sáng của cuộc đời, không nghĩ tới sinh mệnh lại lén lút đi tới cuối đường, cũng đồng thời tuyên cáo tình yêu của nàng cùng Tiểu Anh không thể tiếp tục đến vĩnh viễn, khiến cho nàng khóc van xin hắn làm theo ước nguyện của nàng, để cho hắn hoàn thành tâm nguyện của nàng, có thể cùng Tiểu Anh thường xuyên ở chung.
Đứng trước cái ch.ết, đối với việc Tiểu Anh cùng Học Tiệp không phải là bạn bè bình thường, hắn lại không thể cảm thấy khiếp sợ, cũng không muốn cảm thấy khiếp sợ, bởi vì không có còn việc gì có thể khiếp sợ hơn so với việc mất đi người thân.
Chuyện từ sau khi bị tai nạn, nàng cùng Tiểu Anh đều mất, mà hắn là người duy nhất không thể ngã xuống.
Chỉ là ở mọi người trước mặt, Học Tiệp cùng Tiểu Anh vẫn chỉ là bạn tốt, Tiểu Anh thậm chí vẫn là một giáo viên, bọn họ không có thời gian để thuyết phục người lớn về tình yêu đó, cũng không có tự tin là việc đó sẽ không làm tổn thương đến người lớn, càng không có tự tin có thể được thành toàn.
Huống chi, Học Tiệp thủy chung chỉ nghĩ đến có Tiểu Anh.
Vô luận sống hay ch.ết, nàng vĩnh viễn cũng không muốn Tiểu Anh bị người đời đàm tiếu, lại càng không muốn Tiểu Anh bị ánh mắt thế tục làm thương tổn, cho nên tình yêu của nàng cùng Tiểu Anh vẫn chỉ có thể là bí mật.
Mà để thành toàn cho tình yêu của nàng chỉ có duy nhất một biện pháp, hắn cùng Tiểu Anh kết hôn giả.
Chỉ có như vậy, Tiểu Anh mới có thể cùng Học Tiệp tối ngày ở chung, cùng ngày sống chung nốt giai đoạn cuối cùng.
Thân tình cùng tình yêu, hắn lựa chọn thân tình, buông tha cho tình yêu.
Hắn yêu Thích Lan, lại lựa chọn buông tha cho nàng.
Nhưng mà cho dù thời gian đảo lưu, hắn vẫn lại làm ra giống nhau lựa chọn.
Ai lại có thể ngờ được ông trời lại dở chứng thất thường, trước kì hạn, không ngờ lại an bài một lúc mang cả hai nàng đi.
Tìhn yêu của các nàng tuy rằng không thể vĩnh viễn, nhưng lại có thể tiếp tục kéo dài ở thế giới kia, hắn không thể xác định được điều này rốt cuộc có phải là một loại tàn nhẫn, hay lại là từ bi, chỉ biết là rốt cuộc cũng không làm sáng tỏ tình yêu của bọn họ, cũng không sợ xúc phạm tới bất luận kẻ nào hoặc là làm cho bất luận kẻ nào thất vọng, phân bí mật này lại vĩnh viễn chôn trong lòng ở hắn, đây là hứa hẹn của hắn.
Mà đồng thời, hắn còn phải một lần nữa vãn hồi tình yêu của hắn.
Nhưng mà thời gian một ngày đi qua, vô luận hắn tới gần như thế nào, hắn yêu đóa hoa lan kia cũng rốt cuộc không muốn vì hắn mà tỏa hương, thậm chí sắp vì người khác mà nở rộ……
Nhìn dung nhan trầm tĩnh trước mắt kia, tình cảm kịch liệt ở chỗ sâu nhất trong con ngươi đen mãnh liệt thể hiện, hắn quỳ một gối xuống ở bên người nàng, áp lực khiến cho giọng nói khàn khàn: "Không cần tiếp cận nam nhân khác, không cần mỉm cười với bọn họ." Bàn tay thô ráp vỗ về người con gái ôn nhu kia, rồi đến má hồng, cùng với đôi môi phấn.
Tai nạn trên không qua đi, bọn họ đều đau xót, cho nên hắn chỉ có thể thủy chung ôn nhu, cho dù hắn vẫn biết người xinh đẹp như nàng, bên người thủy chung đủ người theo đuổi, lại chỉ có thể kiên cường trấn định.
Cho nên mấy ngày này tới nay nàng không ngừng dùng công việc thành ma túy cho chính mình, không có chấp nhận bất luận kẻ nào, thẳng đến hôm nay.
Nàng là nữ nhân thành thực mà độc lập, cũng không tùy tiện ỷ lại người khác, lại càng không tùy tiện làm cho người ta hy vọng, đối với người theo đuổi luôn rõ ràng vạch ra giới hạn, nhưng mà hắn lại tận mắt nhìn thấy nàng đối với nam nhân kia tươi cười nở rộ, thậm chí tiếp nhận hắn ôn nhu cùng hộ tống.
Trừ bỏ hắn, còn có một nam nhân khác cũng dùng ý đồ ôn nhu xâm lược lòng của nàng, mà thân là "em rể", hắn không cách nào quang minh chính đại đoạt lại nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tới gần người kia –
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, vĩnh viễn đều không cần quan tâm đến những người khác." Hắn khàn khàn tiếp tục nói, trong đầu nhớ đến dáng vẻ của nàng khi ở cùng nam nhân khác, sau đó hắn rốt cục không thể nhẫn nại cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn khát vọng hồi lâu.
Hắn yêu nàng, ch.ết tiệt yêu thảm nàng! Nếu ôn nhu chậm rãi không thể đi vào lòng nàng, như vậy hắn không cần phải sử dụng thủ đoạn ti bỉ.