Chương 14
Nàng hai tay run run cầm lấy di động, bấm số điện thoại nhà, lại phát hiện di động căn bản là gọi không được, vô luận thử vài lần thì cũng là như vậy, xem tình huống nếu không phải mạng tắc nghẽn, thì là căn cứ mạng trục trặc.
"Điện thoại……" Nàng dồn dập thở, nhớ tới trong phòng ngủ có điện thoại.
Dựa vào trí nhớ, nàng bật đèn ở trên tường, lại phát hiện khu chung cư đã tắt nguồn điện từ lâu.
Nàng không có đèn pin, cũng không có ngọn nến nào cùng cái bật lửa, nếu trong phòng ngủ cũng có mảnh thủy tinh vỡ, thì chỉ dựa vào di động căn bản là không thể chiếu sáng rõ ràng.
Làm sao bây giờ? Nàng chưa từng biết qua động đất là như thế nào, ba mẹ cũng ở Đài Bắc, nhưng lại khu nhà cũng đã hơn ba mươi năm, bọn họ nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng, nàng –
Ngăn cách sợ hãi, khiến cho khi nàng kinh hãi đến tột đỉnh, ngay khi nàng cố lấy dũng khí, quyết định mạo hiểm trở lại phòng ngủ, ngòai cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cùng với tiếng khóa tr.a vào ổ, sau đó là tiếng nói mà nàng đã quá quen thuộc.
"Thích Lan, em ở nơi nào, em có sao không?" Tiếng gọi cứ như thế dồn dập ở ngoài cửa.
"Học Ôn?" Nàng sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được hắn lại đi lên tìm mình, cửa nhanh chóng bị mở ra, từ cửa phát ra ánh sáng, nàng mới có phản ứng.
"A, phòng khách đầy mảnh thủy tinh, ang cẩn thận!" Nàng trong bóng đêm hô lớn.
"Anh biết, em đừng cử động, tiếp tục cùng anh nói chuyện." Trong bóng đêm, ánh sáng đèn pin càng lúc càng gần.
"Em…… em ở trong này."
Nàng giơ cao tay, lay động trong bóng đêm, cho biết vị trí của bản thân, sau đó nàng rất nhanh liền thấy thân ảnh Phạm Học Ôn cao lớn, hắn cầm đèn pin cùng áo khoác, trên người chỉ mặc một cái áo khoác, trên đầu lại đội mũ bảo hiểm, trên lưng còn mang một ba lô lớn, nhanh chóng xuất hiện trước mắt ở của nàng.
Tuy rằng trông hắn rất là kỳ quái, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, nàng vẫn là cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, trái tim cứ mãi loạn nhịp không chịu dừng, cũng rốt cục dần dần khôi phục vững vàng.
"Có bị thương hay không?" Hắn không chút do dự bước trên mắt đất đầy thủy tinh cùng sách, cứ như không sợ hãi bị thương, cho đến hắn đi đến trước mặt nàng, nàng mới phát hiện hắn dưới chân hắn không phải dép lê, mà là một đôi giầy đi núi.
"Không có." Nàng nhanh chóng lắc đầu.
"Mặc áo khoác vào, chúng ta đi." Hắn nhanh chóng đem áo khóac phủ lên trên vai nàng, đem thân hình nóng bỏng của nàng vào trong tầm bảo hộ.
Nàng lập tức ngoan ngoãn đem áo khoác mặc. "Chúng ta phải đi đến chỗ nào?"
"Đến nhà của anh." Hắn cởi mũ bảo hiểm xuống, đương nhiên để lên trên đầu của nàng, thậm chí nhanh chóng giúp nàng điều chỉnh mũ.
"Có khả năng sau đó vẫn tiếp tục có động đất, anh lo lắng e chỉ có một mình." Sau đó hắn đưa đèn pin giao cho nàng, không báo động mà bế lấy nàng vào trong lòng.
"A!" Nàng nhịn không được phát ra kinh hô."Em, em có thể tự mình đi……"
"Trên sàn đều là mảnh thủy tinh, em không mang giầy sẽ bị thương mất, em chiếu sáng cho anh." Nói chuyện xong, hắn cũng ôm lấy nàng, nhờ đèn pin chiếu sáng nên hắn ôm nàng nhanh chóg ra đến cửa, mới nhẹ nhàng buông nàng xuống.
Hắn cũng không có đóng cửa lại hoàn toàn, chỉ là khép hờ nhẹ nhàng, cho dù đã không còn sợ hãi, thì nhìn nàng bây giờ, so với hắn thì nàng nhịn không được bội phục sự bình tĩnh của hắn.
Cho tới bây giờ, nàng trong đầu vẫn là một mảng hỗn loạn, hắn cũng đã để lại đường lui, nếu lại có động đất nữa, ít nhất sẽ không hoảng hốt mở cửa, bọn họ có thể lập tức chạy trốn.
Chỉ là động đất lần này đã tạo nên tai họa không nhỏ, trong phòng hắn có không ít đồ vật rơi vỡ, bình rượu cùng chén rượu cũng rơi nát, trong phòng nơi nơi đều là hương rượu, hắn lại cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, vừa vào cửa là ôm nàng đến thẳng vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của hắn không có những mảnh thủy tinh, chỉ có giấy tờ tán loạn.
Sau khi an toàn đặt nàng lên trên giường, hắn cũng dọn đi một số thứ không cần thiết, ngồi xuống ở bên người nàng, nàng mới đưa tay vỗ nhẹ lên ba lô ở sau lưng hắn.
"Anh vì sao lại đeo ba lô?"
"Đây là ba lô dành cho khi chạy nạn, bên trong có nước, lương khô, thuốc, quần áo giữ ấm, tiền mặt, đèn pin cùng những thứ dùng khi khẩn cấp." Hắn mỉm cười đem ba lô dỡ xuống, đặt vào trong lòng nàng. "Khi gặp phải nạn, những thứ này có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn."
Nhìn hắn đương nhiên đem ba lô chạy nạn đặt vào trong lòng, nàng không hiểu được cái gì đang đập mạnh vào trong lòng mình, chỉ biết là chính mình tựa hồ là muốn khóc.
Khi đại nạn đến, chạy trối ch.ết còn không còn kịp, ai còn có thể bận tâm đến những người khác?
Hàng xóm trên dưới các tầng của nàng, có lẽ sớm lao ra khỏi cửa chạy ra ngoài rồi, nhưng hắn trước tiên lại cầm theo đèn pin, lên tầng trên tìm nàng –
"Anh chuẩn bị thật chu toàn." Nàng nhanh chóng cúi đầu, nàng lo lắng cho mình thật sự sẽ khóc.
"Bởi vì sinh mạng rất yếu ớt." Hắn nói, ngữ khí tựa hồ có điều cảm khái, cứ như nhớ tới tai nạn trên không lần đó.
Thiên tai ngoài ý muốn,, nhân họa, nhân sinh thật sự tràn ngập nhiều cơ sự không để lường, ai cũng không thể nói trước sinh mệnh, chính nàng cũng từng bị sự sinh tử ngay trước mắt làm cho hoảng sợ, tự nhiên hiểu được cái loại hoảng sợ không xác định.
Hơn nữa nàng cùng hắn đều từng mất đi người thân, hắn thì đồng thời mất đi cả hai người, có lẽ giờ phút này hắn thoạt nhìn so với ai khác thì bình tĩnh, nhưng lại sợ hãi mất đi người thân so với người khác.
Một xúc động không diễn tả được, làm cho nàng nhịn không được xoay người dùng sức ôm lấy hắn.
"Cám ơn anh tìm đến em, thật sự cám ơn anh." Nàng thấp giọng nói cảm ơn, ngữ khí lộ ra một chút run run, cũng bởi vì sợ hãi, mà cũng là rất nhiều cảm xúc không thể nào diễn tả được.
Rõ ràng quen biết không đến hai năm, nàng cùng hắn đã trải qua rất nhiều sự việc, mỗi lần khi nàng đang bất lực, hắn luôn là người đầu tiên vươn ta ra, nàng sớm không đếm được hắn đến tột cùng giúp nàng bao nhiêu lần.
Đời này, nàng tuyệt đối không thể gặp được nam nhân nào tốt hơn hắn, mà trên đời này không ai có thể giống hắn, luôn coi an toàn của nàng là ưu tiên.
Không ai có thể thay thế được hắn, mọi điểm tốt của hắn, vĩnh viễn đều ở trong đấy lòng của nàng.
Đối mặt với cái ôm thình *** h của nàng, hắn cơ hồ là sửng sốt cực độ, cứ như là lo lắng nên làm gì cho tốt, do dự đã lâu, mới dám mở rộng vào tay kéo nàng vào trong lòng.
"Đừng nói cám ơn, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi." Thanh âm khàn khàn của hắn không giống như đang nói.
"Ừm, em không sao." Nàng nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói phát ra từ trong lồng ngực của hắn. "Vậy còn anh? Anh có khỏe không?" Nàng thấp giọng hỏi lại.
"Anh cũng không có việc gì." Hắn mỉm cười, nhịn không được đem nàng ôm thật lâu.
Đã lâu, thật sự đã lâu đã lâu, từ khi hắn tuyên bố sẽ buông tha cho nàng, nàng liền đề phòng hắn, không muốn lại gần hắn, nay hắn rốt cục lại có thể chạm vào người nàng một cách quang minh lỗi lạc.
Chỉ là đã qua rất lâu, chuyện xảy ra khiến cho hắn thật sự vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, hơn nữa thân thể của nàng mềm mại như vậy thật đáng tức giận, nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương mê người như vậy, mà nàng lại toàn tâm toàn ý tin cậy dựa vào, lại làm cho người ta không thể khống chế mà muốn hảo hảo yêu thương nàng –
Bàn tay thô ráp không nhịn được xoa lên làn da mềm mại kia, dọc theo đường cong gợi cảm, một đường trượt xuống dưới cái lưng mảnh khảnh, thắt lưng mềm mại, mùi hương mê người trên cơ thể nàng, hắn không khỏi chậm rãi cúi đầu.
Nàng có thể cảm giác được hắn đang hôn lên những sợi tóc của nàng, cũng lấy lòng bàn tay vuốt ve cơ thể của nàng, nàng nhịn không được hít không khí, cảm giác nháy mắt ở trong lòng đang xảy ra trận động đất.
"Thích Lan……" Hắn gọi tên của nàng, tiếng nói không hề thấp thuần, mà là thô ách làm cho người ta tim đập nhanh hơn.
Nàng không dám hưởng ứng, cũng không biết có nên hưởng ứng hay không, chỉ có thể bối rối nhắm mắt lại, để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn rõ ràng hôn lên môi của nàng, nhưng thân thể của nàng lại luôn phản ứng, cứ như là từ một nơi phát triển lên toàn bộ tứ chi rồi cả cơ thể, thậm chí toàn bộ trong cơ thể, làm cho cả người nhẹ nhàng sợ run lên.
Nhưng vào lúc này, dư chấn nho nhỏ không báo động mà xuất hiện, ánh sáng đèn pin chợt lập lòe không ổn định, đồng thời cũng khiến cho lí trí được đánh thức.
Nàng cùng hắn đồng thời buông lẫn nhau ra.
Bên trong một trận trầm mặc, sau đó dư chấn đi qua.
"Khu chung cư này móng được xây rất chắc chắn, kết cấu cũng rất củng cố, tuy rằng có khả năng sẽ lại có động đất, ra đến bên ngoài chưa chắc đã, chúng ta vẫn là ở trong nhà đi." Hắn dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, từ thân thể của nàng đứng dậy.
"…… Hảo." Nàng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh đi xem tình trạng các phòng, em xem thử điện thoại đã thông chưa, báo bình an lại cho ba má." Hắn đem điện thoại ở bên giường đưa cho nàng.
"Vậy còn anh?" Nàng như trước cúi đầu.
"Mẹ anh vừa vặn ra nước ngoài ngắm cảnh, không vội." Xem nàng vẫn không muốn ngẩng đầu, hắn thủy chung nắm chặt tay, khắc chế lại cảm xúc muốn ôm lấy nàng. "Anh đi lấy dép lê cho em, em cứ ở trên giường gọi điện thoại, trăm ngàn đừng xuống giường."
Nói xong, hắn đang muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới nàng lại giữ chặt bàn tay to của hắn.
"Chờ một chút." Nàng rốt cục cố lấy dũng khí ngẩng đầu, đem ba lô chạy nạn ở trên đùi gạt sang một bên, đứng dậy đứng ở trên giường, cởi xuống mũ bảo hiểm ở trên đầu đội lên cho hắn.
Từ ánh sáng của đèn pin, nàng có thể cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn nàng, lại như trước không dám đối mặt với tầm mắt của hắn, chỉ có thể hạ lông mi xuống, thật cẩn thận khống chế lực hô hấp, ngốc nghếch thay hắn điều chỉnh lại mũ, dây bảo hiểm đeo xong.
Thật vất vả chuẩn bị hết thảy cho tốt, nàng mới tự mình giữ lấy khoảng cách.
"Anh…… phải cẩn thận." Nàng lo lắng dặn dò, lại muốn lui về phía sau, hắn lại giữ chặt tay nàng.
"Chờ anh trở lại." Phát hiện nàng thủy chung chân tay luống cuống, hắn vẫn như trước nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nhưng không có lại đụng vào chỗ khác.
"Vâng." Nàng cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn trầm mặc nhìn nàng một hồi lâu, mới xoay người mở ba lô chạy nạn, lấy một chiếc đèn pin khác từ trong ba lô ra, xoay người rời đi phòng ngủ.
Cho đến khi hắn đi rồi, nàng mới há miệng to để hô hấp, cả người như nhũn ra ngồi chồm hỗm ở trên giường.
Thu vạt áo, nàng quả thực không thể tin được chính mình đang làm cái gì, nàng thế nhưng lại tiếp nhận nụ hôn của hắn?
Tuy rằng hắn chỉ là nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhưng cảm giác này thật giống như khi hắn triền miên hôn lên môi nàng, thậm chí còn hôn lên thân thể của nàng, nàng rõ ràng cảm giác được khát vọng nam tính trong hắn–
Nhưng là……
Nhưng mà người hắn yêu là Tiểu Anh a!
Trong nháy mắt, lòng của nàng như bị một xô nứoc đá dội vào người, làm đông lại những ý nghĩa ảo tưởng.
Ôm ngực đang đau, nàng cảm thấy một trận chua chát tràn ngập ở trong lòng, mà nhanh chóng lại là cảm giác tội lỗi, tựa như có một viên đá rơi từ trên trời xuống, ép nàng tới hít thở không thông.
Có lẽ là nàng lại hiểu sai ý, cái kia hôn chỉ là một cái an ủi, dù sao lúc nãy nàng cũng bối rối đến như vậy, cái kia hôn không hề có ý nghĩa, nàng căn bản không nên để ý, bởi vì bọn họ sớm là bạn với người nhà.
Nàng rốt cuộc là còn mong đợi cái gì? Còn muốn hy vọng cái gì?
Hắn yêu Tiểu Anh, trừ bỏ bạn cùng thân nhân, bọn họ trong lúc đó thì cái gì cũng không phải! Chỉ cần có một chút sai lầm, bọn họ thậm chí khả năng là người nhà cũng không được……
Nàng rốt cuộc — rốt cuộc muốn tự mình đa tình đến tình trạng gì!
Nguyên bản chuyện nên làm là nàng phải an tâm ở trong phòng ngủ, nhưng nháy mắt lại chỉ khiến cho nàng trở nên lo lắng.
Nơi này là phòng ngủ của hắn cùng Tiểu Anh, nàng căn bản là không nên ở lại trong này, thì lại càng không thể ôm lấy hắn như vậy.
Nàng thật sự không nên làm như vậy!
Tuy rằng đèn pin chỉ chiếu sáng một nửa phòng ngủ, nàng cũng không dám quay đầu nhìn về phía bốn phía, chỉ sợ lại nhìn thấy ảnh chụp của Tiểu Anh. Cố nhưng không thể nghe theo lời dặn dò cùa Phạm Học Ôn, nàng bỏ lại điện thoại giống như chạy nạn nhảy xuống giường, cầm lấy ba lô chạy nạn cùng đèn pin ra khỏi phòng.
"Thích Lan?" Phạm Học Ôn vừa vặn cầm dép lê đi đến, nhìn thấy nàng chân không chạy ra khỏi phòng, sợ tới mức lập tức giữ chặt nàng. "Làm sao vậy? Như thế nào lại không đợi ở trên giường?"
"Em muốn đi trở về!" Nàng vội vàng đem ba lô chạy nạn nhét vào trong lòng hắn. "Cám ơn anh cứu em, nhưng là em cảm thấy bây giờ em có thể về rồi, đèn pin có thể cho em mượn sao?" Nàng kích động hỏi, biểu tình trên mặt giống như là đang trốn tránh mãnh thú.
"Em làm sao vậy?" Hắn nhanh chóng giữ lấy nàng, kiên trì không buông tay.
Nàng dùng sức lắc đầu, không thể thản nhiên tội ác ở trong lòng, chỉ có thể giãy dụa lắc lắc cổ tay. "Buông, em thật sự phải đi về……"
"Thích Lan!" Hắn tăng thêm ngữ khí, khóa chặt khủng hoảng trên mặt nàng. "Em đến tột cùng làm sao vậy?"
"Em……" Nàng nói không nên lời, đáy mắt lại xuất hiện nước mắt.
Nước mắt kia làm cho hắn cảm thấy giận mình, nhìn bộ dáng nàng lã chã khóc, hắn lập tức có liên tưởng không tốt.
"Em đã gọi điện thoại về nhà? Có phải hay không bố mẹ vợ –"
Nàng nhanh chóng lắc đầu. "Không có, em còn chưa có gọi, em chỉ là……" Nàng lấy tay bịt miệng, cái miệng nhỏ nhắn nuốt lời vào, thử không cho nước mắt rơi ra.
"Em chỉ là lo lắng việc không quen ở nơi xa lạ, cho nên…… muốn đi trở về……" Nàng nói ra lý do vừa nghe đã biết không phải.
"Hiện tại trong tình hình này, anh không thể để cho em ở một mình." Hắn đương nhiên không có khả năng chấp nhận lí do thoái thác của nàng, ánh mắt thủy chung trói chặt từng cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt nàng. "Có lẽ là còn có thể có động đất, cho đến khi bình minh chưa lên em vẫn nên ở chung với anh, nếu em kiên trì trở về, anh liền cùng em trở về."
"Không, em sẽ trở về một mình……"
"Nếu không thì ở lại chỗ này!" Hắn không được chấp nhận mà nói, ánh mắt nghiêm khắc khiếp người.
Đây là hắn lần đầu tiên không ôn nhu với nàng, nàng sửng sốt thật mạnh, cho dù biết không nên ở gần với hắn, lại không có biện pháp cự tuyệt hắn.
"Em…… muốn trở về." Cuối cùng, nàng chỉ có thể rưng rưng chấp nhận điều kiện của hắn, đưa ra lựa chọn.
Nơi này là thuộc về Tiểu Anh, nàng không nên tiếp tục ở trong này, cũng không có biện pháp ở lại nơi này.
Hắn nhìn nàng thật sâu.
"Vậy trước tiên đi giầy vào." Hắn không hề ép hỏi nguyên nhân, mà là đem ba lô chạy nạn đặt lên trên vai, sau đó ngồi xổm xuống dưới đi dép lê thay cho nàng.
Nhìn cánh tay rộng lớn của hắn ôn nhu, nàng há mồm muốn nói cái gì, nhưng là cái gì cũng không nói.
Bởi vì không nên nói, vĩnh viễn cũng không nên