Chương 18
"Thực xin lỗi." Nhỏ giọng nỉ non từ phía dưới cất lên, Phạm Học Ôn cũng quỳ xuống, mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
"Đừng khóc, không phải là em sai, hết thảy đều là anh không tốt, cho nên đừng khóc." Nghe nàng khóc, tâm của hắn vĩnh viễn khó chịu hơn nàng.
Nhưng mà nghe giọng nói của hắn đang an ủi nàng, Thích Lan lại khóc càng hung.
Nàng đánh hắn, hắn trái lại hướng nàng xin lỗi, thậm chí an ủi nàng, hắn làm sao có thể cứ như vậy, còn đối với nàng ôn nhu như thế? Nàng tình nguyện hắn tức giận với nàng, hét lên với nàng a!
"Tuy rằng anh không thể cho em lời giải thích, nhưng là xin em hãy tin tưởng anh, anh là thật sự yêu em." Ôn nhu của hắn như trước vẫn liên tục, nhưng mà thanh âm của hắn lại tràn ngập thống khổ cùng cầu xin. "Cho nên đừng đi, đừng rời khỏi anh."
"Không cần……" Nàng thống khổ lắc đầu, như là dùng hết khí lực toàn thân đẩy ra hắn. "Không cần nói, em muốn một mình yên lặng một chút, làm ơn mời anh rời đi cho."
"Thích Lan……" Hắn còn muốn nói cái gì đó.
"Mời anh rời đi." Nàng nhắm mắt lại, lại vùi đầu vào thế giới hắc ám, cự tuyệt lời nói cùng cái ôm của hắn.
Mà hắn, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nàng, ở trước mặt của nàng nghe nàng cất tiếng khóc.
Rất lâu sau đó, mới có thể theo yêu cầu của nàng, đứng dậy rời đi.
Thanh âm tr.a chìa khóa mở cửa, ở ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Nghe thấy tiếng vang khả nghi kia, Trương Tuyết Hoa bên người trượng phu lập tức tỉnh lại, hai người nín thở ngưng thần, rón ra rón rén tiêu sái ra phòng ngủ, trong tay còn cầm gậy bóng chày cùng với côn, quyết định nếu gặp phải kẻ trộm lập tức đánh rồi mới nói sau.
Nhưng mà khi bọn hắn đi đến phòng khách, khi nhanh chóng mở đèn điện, lại phát hiện kẻ nửa đêm mở khóa vào trong nhà chính là nữ nhân của họ.
"Thích Lan?" Hai vợ chồng rõ ràng sửng sốt. "Như thế nào là con?"
Thích Lan ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt mỏi mệt mở mắt ra.
"Con đã trở về."
"Cái gì con đã trở về? Nửa đêm đột nhiên về nhà, con ngày mai không cần đi làm?" Trương Tuyết Hoa nhắc đi nhắc lại, những mắt sắc lại nhìn thấy hai mắt nàng tòan bộ đỏ hồng. "Làm sao vậy? Con đã khóc?"
"Không có." Nàng nhanh chóng phủ nhận.
"Con……" Trương Tuyết Hoa làm sao có thể không rõ cá tính nữ nhi, còn muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ là thở dài, buông đồ ở trong tay ra. "Quên đi, con có thấy đói bụng hay không?"
"Không đói bụng, con về phòng nghỉ ngơi trước." Thích Lan từ trên sô pha đứng dậy.
"Đợi chút, con cùng Học Ôn nói chuyện thế nào? Con vẫn muốn đi Cao Hùng sao?" Trương Tuyết Hoa nhanh chóng hỏi nàng, đối với chuyện này cực kì coi trọng.
Thích Lan nháy mắt dừng lại bước chân, cúi đầu nắm chặt cái chìa khóa trong tay.
"Vâng."
Trương Tuyết Hoa lập tức nhíu mày. "Con rốt cuộc vì sao nhất định phải đi Cao Hùng? Ở lại Đài Bắc không phải cũng có cơ hội thăng quan tiến chức hay sao?"
"Lão bà, Thích Lan mệt mỏi, để cho con về phòng nghỉ ngơi trước đi." Thích Gia Danh thủy chung không nói chuyện, lúc này mới mở miệng giúp nữ nhi nói chuyện.
"Không được, chuyện này hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng." Trương Tuyết Hoa lướt qua nữ nhi, ngồi ở trên sô pha.
"Mẹ, con không muốn nói." Thích Lan xoay người.
"Không muốn nói cũng phải nói." Trương Tuyết Hoa vẻ mặt nghiêm túc.
"Mẹ……"
"Từ nhỏ đến lớn sao con cứ là như vậy? Chuyện gì cũng không cùng người khác thương lượng trước, đều thích chính mình quyết định, lại thích chạy ra bên ngoài, hiện tại cũng là nói đi là đi, con nếu thật sự đi Cao Hùng, mẹ và ba ba của con làm sao bây giờ?"
"Cao Hùng lại không xa, con sẽ thường xuyên trở về gặp các người." Thích Lan ngập ngừng trả lời, nhìn phụ thân trầm mặc ngồi cạnh bên người mẫu thân.
"Chúng ta mới không cần con lo lắng, ý tứ của ta là, con rõ ràng là sống cuộc sống ngu ngốc, ngay cả nấu cơm cho chính mình cũng không thể, nếu đến Cao Hùng không có người chiếu cố, chẳng lẽ muốn ta cùng ba con mỗi ngày đều thay con lo lắng sao?" Trương Tuyết Hoa mày mặt nhăn càng nhanh.
"Con cũng không phải tiểu hài tử, có thể chiếu cố chính mình." Thích Lan trả lời hảo tâm, hoàn toàn không dự đoán được cha mẹ cự tuyệt để cho nàng chuyển đến Cao Hùng, cũng không phải bởi vì lo lắng bị cô đơn, mà là bởi vì lo lắng nàng.
"Đúng vậy, ba bữa luôn bên ngoài, đồ đạc trong gia đình thì luôn hỗn loạn trừ bỏ công việc vẫn là công việc, nếu không có Học Ôn khắp nơi chiếu cố con, con cho là con có thể sống được tiêu diêu tự tại như vậy?" Trương Tuyết Hoa không lưu tình chút nào với nữ nhi mà nói.
"Ta là không biết con cùng Học Ôn đã xảy ra chuyện gì, bất quá con có tất yếu phải chạy đến Cao Hùng đi không?" Nghe mẫu thân ý tứ hàm xúc sâu xa hỏi, Thích Lan không khỏi nhanh chóng ngẩng đầu.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì? Con đến Cao Hùng làm việc không phải bởi vì –"
"Con khóc, còn không phải là vì hắn." Trương Tuyết Hoa nhanh chóng cắt đứt thanh âm của nàng, ngữ khí đúng là trảm đinh tiệt thiết.
Thích Lan chấn động trong lòng, lập tức mở to hai mắt, không nói gì đón nhận ánh mắt của mẫu thân cứ như hiểu rõ hết thảy.
Thích Gia Danh nói không nhiều lắm cũng nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng từ ái, nhưng cũng trầm tĩnh nhìn chăm chú vào bối rối của nàng.
Nàng cắn nhanh môi dưới, lại nắm chặt cái chìa khóa trong tay, khiếp sợ, tội ác, nan giải ở trong lồng ngực của nàng, làm cho nàng không có biện pháp nào chối bỏ cái nhìn nghiêm túc từ ba mẹ.
"Con cùng Tiểu Anh đều đã trưởng thành, chuyện của các con ta và ba con không muốn nhúng tay vào, nhưng Học Ôn là nam nhân tốt, nếu hắn thích con, con vì sao lại không muốn nắm chắc?"
"Hắn…… làm sao có thể thích con? Hắn chỉ là coi con như em gái……" Nàng ấp a ấp úng vì Phạm Học Ôn cùng chính mình cãi lại.
"Hơn nữa hắn là lão công Tiểu Anh a." Nàng nói ra trọng điểm.
"Hắn có lẽ không phải." Hồi lâu, Thích Gia Danh không ra tiếng lại thấp giọng phun ra câu nói kinh người.
Thích Lan nghĩ rằng chính mình nghe lầm, lập tức trợn to mắt thấy nhìn về phía phụ thân.
"Có chuyện, ta và mẹ con vẫn do dự mà có nên nói ra hay không……" Nhìn nữ nhi biểu tình khiếp sợ, Thích Gia Danh như là hạ không được quyết tâm, quay đầu trao đổi ánh mắt cùng thê tử. "Nhưng hiện tại, là thời điểm cho con được biết."
"Ba?" Thích Lan như trước giật mình lăng lăng nhìn phụ thân.
Thích Gia Danh từ trên sô pha đứng dậy, thẳng tắp đi hướng phòng ngủ, Thích Anh đẩy cửa bật đèn, sau xoay người hướng Thích Lan ngoắc.
"Đến, xem cái này đi."
Thích Lan tim đập bỗng nhiên nhanh hơn, nhưng lại không dám đứng dậy đi vào phòng ngủ của em gái.
"Đi thôi." Trương Tuyết Hoa lại ra tiếng cổ vũ nữ nhi.
Thích Lan còn tại do dự, nhưng mà Trương Tuyết Hoa thủy chung cổ vũ nhìn nàng, nắm chặt bàn tay, nàng mới đứng dậy đuổi kịp bước chân phụ thân, đi đến phòng ngủ của em gái.
Từ sau khi Tiểu Anh qua đời, nàng chưa từng bước chân ào gian phòng ngủ này, nàng sợ hãi tiếp xúc với đồ vật của Tiểu Anh, bởi vì như vậy khiến cho nàng cảm giác thấy tội lỗi ở trong lòng.
Khi nàng đi vào trong phòng, nàng thấy phụ thân đang ngồi an vị ở trên giường, đưa tờ giấy trắng cầm ở trên tay, tựa hồ như là giấy sao chép cái gì đó, khi nàng đến gần, nàng mới nhìn rõ đó là giấy sao chếp chứng minh thư của Tiểu Anh, tựa hồ là từ sở chính vụ lưu lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Anh ở trên giấy, phụ thân cúi đầu lẳng lặng ngóng nhìn khuôn mặt đen trắng kia, nàng cổ họng căng thẳng, không khỏi nhanh chóng đi đến bên cạnh phụ thân, ngồi xuống bên người của hắn.
Mới trước đây, nàng cùng Tiểu Anh thích nhất là một trái một phải ở bên phụ thân làm nũng, nhưng nay bên người phụ thân lại vĩnh viễn thiếu một bóng dáng.
"Con không phải cố ý phải rời khỏi của các người." Ôm cánh tay phụ thân, nàng áy náy ở bên người phụ thân nói nhỏ.
"Ta biết." Thích Gia Danh quay đầu mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ chụp đầu nàng.
"Ba…… còn đau buồn sao?"
"Ta còn có con không phải sao?" Thích Gia Danh tươi cười sâu sắc, ánh mắt trên mặt lộ vẻ hơn hai mươi năm chưa từng thay đổi, chỉ có càng lúc càng khắc sâu tình thương của người cha.
Thích Lan hốc mắt phiếm hồng, đột nhiên đau, rồi lại cực kì hối hận chính mình vì sao kiên trì nhất định phải đến Cao Hùng.
Nàng có phải hay không chỉ nghĩ đến mình, lại đã quên nghĩ đến những người xunng quanh nàng?
Nhìn nữ nhi trên mặt hối hận, Thích Gia Danh lại vỗ nhẹ nhẹ đỉnh đầu nàng, đem tờ giấy sao chép đưa đến trước mặt nàng, chỉ vào chỗ trống phần chứng nhân hôn nhân, đúng ra nó phải tồn tại, nhưng lại không có điền tên người nào.
"Xem, không có tên Học Ôn."
Thích Lan trong lòng đang hối hận, lập tức mở to mắt, nàng nhanh chóng cầm lấy giấy sao chép, lại phát hiện thật sự ở mục hôn nhân để trông tên người chồng.
Làm sao có thể là như thế này? Đây rốt cuộc là –
"Hiển nhiên là bọn họ cũng không có đi đăng kí kết hôn." Thích Gia Danh nói ra đáp án.
Thích Lan khiếp sợ ngẩng đầu.
"Lúc trước Học Ôn đem Tiểu Anh trở về nhà, ta và mẹ con căn bản không chú ý tới chuyện này, thẳng đến hai cái nhiều tháng sau, mẹ con sửa sang lại vài thứ thì phát hiện." Thích Gia Danh ôn nhu lên tiếng kể lại.
"Điều này sao có thể?" Thích Lan hoàn toàn không cách nào hình dung được kinh ngạc trong lòng. "Mọi người vì sao không nói cho con biết?"
Thích Gia Danh mỉm cười.
"Học Ôn là đứa nhỏ tốt, cũng là nam nhân tốt, đối với ta và mẹ con hoàn toàn là không phản đối, đối với con lại săn sóc đầy đủ, cái giá hắn phải trả chúng ta đều nhìn thấy, cho nên vô luận hắn cùng Tiểu Anh trong lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta và mẹ con cũng không tính truy cứu."
Nhìn phụ thân khoan dung tươi cười, Thích Lan lại cúi đầu nhìn kia chỗ trống mục kết hôn, trong đầu muốn suy nghĩ thật kĩ, lại hoàn toàn không thể họat động.
Nếu hắn cùng Tiểu Anh cho tới bây giờ không đi đăng ký, vì sao còn muốn tổ chức hôn lễ? Vì sao vào cái đêm hôm ấy, đi đến cửa phòng của nàng, tuyên bố bọn họ muốn kết hôn?
Anh yêu em.
Bên tai, cứ như lại vang lên thông báo sâu tình lại thống khổ, nàng xiết chặt trong tay tờ sao chép, lại nhớ tới hình ảnh hắn hôn ảnh chụp quyến luyến không thể buông.
Hắn đến tột cùng yêu ai?
Nàng đến tột cùng nên tin tưởng cái gì?
"Nhưng là con thật sự không biết……" Nàng tâm loạn như ma lắc đầu, ngữ khí tràn ngập nghẹn ngào. "Con yêu Tiểu Anh, nhưng là con…… con……"
Bàn tay to lớn như bảo vệ vỗ vỗ đầu của nàng, tựa như trước đây mỗi khi nàng gặp phải trắc trở, cho nàng an ủi cùng cổ vũ.
"Nhân sinh thực ngắn ngủi, lựa chọn nhiều lắm, con chỉ cần tin tưởng mà lựa chọn người có thể đem lại hạnh phúc cho con, vô luận con có lựa chọn cái gì, ta và mẹ con vĩnh viễn đều đồng ý với con."
"Nhưng là……"
"Tuy rằng ta là sau lại mới phát hiện, nhưng đứa nhỏ Học Ôn kia thật là thật tình thích con, con hẳn là trở về lại cùng hắn hảo hảo nói chuyện."
"Nhưng là con cùng hắn căn bản là không nên……" Thích Lan lại lắc lắc đầu, cho tới bây giờ vẫn như trước sợ phải thừa nhận phần tình cảm kia. "Chẳng lẽ ba không tức giận sao?"
"Nếu nói tức giận, sẽ không nói con đi đến chỗ hắn học nấu cơm." Thích Gia Danh mỉm cười, ánh mắt tràn ngập cơ trí cùng suy tính. "Chẳng lẽ con đến bây giờ cũng chưa phát hiện, ta và mẹ con vẫn dùng mọi cách để hai đứa thành đôi hay sao?"
"Cái gì?" Thích Lan hoàn toàn ngây ngốc, lệ lập tức tràn ngập nơi khóe, chỉ trực tràn ra.
Thích Gia Danh nhưng cười không nói, lại vỗ vỗ đầu nữ nhi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, lưu nàng một mình trầm tư.