Chương 30: Sao, nhìn thấy tôi cô mất hứng?
Cộc cộc cộc…
Giày cao gót 12 cm làm bằng thủy tinh phổ một khúc nhạc trong trẻo trên sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch.
Bộ dáng Triệu Bội Bội bước vào phòng họp như bà chủ nhà giàu, ngày trước cô ta chỉ mặc những đồ vỉa hè giá rẻ, nay cũng đã ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, tóc nâu sẫm uốn quăn dài ngang eo như sóng biển xõa ngang vai, khuyên tai tỏa ánh vàng chói mắt như ẩn như hiện sau mái tóc dài, cổ đeo dây chuyền bạch kim được khảm kim cương.
Ngay cả bộ váy liền thân thoải mái mặc trên người, cũng là nhãn hiệu sang trọng nổi tiếng của nước ngoài.
Triệu Bội Bội hôm nay, không bao giờ còn là hình tượng cô bé bán hàng niềm nở lành nghề ngày trước.
Chỉ mất một lát, Triệu Bội Bội đạp trên giày cao gót, đong đưa vòng eo thon thả, thong thả đi đến trước mặt Hứa Kiến Nghiệp. Trên khuôn mặt kiều mị có vẻ còn trẻ bôi một tầng phấn thật dày, hai hàng lông mày dày đậm được vẽ thành dày dài rất đẹp, sống mũi dùng phấn ánh ngọc trai đánh lên, đôi môi dưới cánh mũi nhìn như được tô máu, đỏ tươi chói mắt, môi đỏ mọng như ngọn lửa đang bùng cháy khẽ đóng khẽ mở, mềm mại đáng yêu nói: “Trời ơi, thật là ngại quá..… quấy rầy mọi người họp, nhưng…….cũng không còn cách nào khác, cục cưng trong bụng không nhìn thấy ba, luôn bướng bỉnh dùng chân đá mẹ, tôi đành phải tới đây, thực xin lỗi …!”
Vừa dứt lời, Triệu Bội Bội còn vừa nâng ngón tay xanh nhạt trên cái bụng đã lộ rõ, như là khoe ra bụng bầu của mình.
Mặt Hứa Kiến Nghiệp không chút thay đổi, im lặng không lên tiếng, trợ lý đứng bên cạnh anh cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn về phía Triệu Bội Bội, vuốt cằm gật đầu.
“Hứa phu nhân nói đùa, đây cũng không phải là hội nghị chính thức, không có gì đáng ngại.”
Nguyễn Thiếu Dật nói sang sảng.
Anh ngồi đối diện Hứa Kiến Nghiệp, cách bàn hội nghị, vừa ngẩng đầu là có thể thấy Triệu Bội Bội đứng chếch đối diện. Tuy anh mới quen Hứa Kiến Nghiệp không lâu, biết Hứa Kiến Nghiệp sắp lấy một người vợ như hoa như ngọc, nhưng cũng chưa biết bộ dạng của vị phu nhân mới như thế nào. Nhưng dựa vào cách ăn mặc và giọng điệu khi nói chuyện, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô ta là ai.
Nguyễn Thiếu Dật tùy ý để hai tay lên bàn, tay phải quay bút máy theo thói quen, mắt đào hoa khép hờ, cười tủm tỉm nói: “ Hứa phu nhân thật có sức sống, không hành động chậm chạp như phụ nữ mang thai bình thường, nhìn mẹ tràn đầy sức sống như vậy, đứa bé sinh ra khẳng định sức sống bắn ra bốn phía.”
“ À, anh thật là hay nói đùa.” Triệu Bội Bội vừa nghe thấy liền cười, hai mắt liếc xéo Nguyễn Thiếu Dật trong nháy mắt, độ cong trên môi càng thêm phần mị hoặc, “ Thật ra thì, tôi mới mang thai năm tháng thôi, vẫn chưa phải là lúc lộ rõ bụng đâu, chờ đến lúc bảy,tám tháng, chỉ sợ muốn động cũng không động được. Nhưng cũng may, chồng tôi không chê bụng to, ngay cả mẹ chồng tôi cũng nói, bụng càng lớn càng tốt.”
“ Ha ha, hóa ra là vậy, xem ra đàn ông chúng ta thật sự là không hiểu nhiều lắm về phương diện này. Khi nào rảnh rỗi, tôi cũng phải đọc vài cuốn sách bổ sung kiến thức mới được, lúc ấy đành phải nhờ Hứa phu nhân chỉ bảo rồi.” Ý cười trong mắt Nguyễn Thiếu Dật chỉ tăng chứ không giảm, hai mắt đầy ý cười, vừa nói, tầm mắt dời khỏi người Triệu Bội Bội, chân thành mà nhìn Hứa Kiến Nghiệp, “ Chúc mừng ngài, Hứa tổng, đã là ‘người cha đích thực’ rồi.”
“ Đâu có đâu có, cũng là do người trong nhà giục gấp, bằng không thì tôi cũng chưa có ý định có con đâu.” Hứa Kiến Nghiệp lập tức nhếch miệng bật cười.
Triệu Bội Bội đứng bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp đã cười không thể khép miệng được rồi, đuôi mày khóe mắt tràn đầy sự đắc ý. Cái danh ‘Hứa phu nhân’ này, thật là cho mình nở mày nở mặt và đủ thể diện.
Lúc Giản Trang làm vợ Hứa Kiến Nghiệp, còn chưa từng tới công ty, càng không được mọi người nịnh nọt như sao quanh trăng sáng như vậy.
Một lát sau…
“……Xin chào Hứa phu nhân.” Một tiếng ngắn gọn, bình tĩnh , như thể cảm xúc không lên xuống của Giản Trang , cách không khí, truyền tới tai Triệu Bội Bội.
Giản Trang là người cuối cùng lên tiếng, nhưng lại kém xa Nguyễn thiếu Dật đầy nhiệt tình, miệng phun hoa sen (Thành ngữ: ý chỉ nói lời hoa mĩ, văn vẻ), không đủ độ nhiệt tình, không đủ độ nịnh nọt, giọng điệu vô cùng bình tĩnh gần như là lạnh lùng.
“……Hả?”Nụ cười trên mặt Triệu Bội Bội dần dần cứng đờ, đầu khẽ nghiêng, quét mắt về phía Giản Trang, từ từ hỏi: “Sao, cô nhìn thấy tôi……hình như là mất hứng à?”