Chương 31: Cô nhìn lầm
Triệu Bội Bội vừa lên tiếng, bầu không khí náo nhiệt sôi động của phòng họp lập tức hạ xuống vài độ.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Bội Bội, xem vẻ mặt lúc này của cô là như thế nào.
Nụ cười trên mặt Triệu Bội Bội đã không còn, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo đã mơ hồ hiện ra vẻ tức giận, khóe môi cong cong dường như đã không còn duy trì được nữa, hai mắt đánh mascara liếc xéo Giản Trang, trong ánh mắt không hề có chút độ ấm.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thiếu Dật cũng cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Giản Trang đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, đưa một ánh mắt “ Cô đang làm gì đó?”, ý bảo cô nhanh sửa lời đi.
“………..” Giản Trang căn bản là không nhìn Nguyễn Thiếu Dật, cặp mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt của Triệu Bội Bội, mặt không thay đổi mà đối mặt với Triệu Bội Bội.
Giản Trang cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Thiếu Dật, nhưng mà, cô không muốn để ý.
Muốn cô và Triệu Bội Bội cười làm lành? Nói đùa, làm sao có thể chứ?
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Huống chi đã từng là chị em tốt với nhau, lại quay đầu lại quyến rũ chồng của bạn thân mình!
Vừa nhìn thấy Triệu Bội Bội xuất hiện, Giản Trang đã hận đến ngứa hết cả hàm răng. Cô đã hết sức kìm nén hận ý trong lòng, cố gắng khống chế tâm tình của mình rồi. Đừng nói là cười, không đi lên tát cho Triệu Bội Bội hai cái bạt tai đã là sự bình tĩnh lớn nhất rồi, làm sao có thể tươi cười với Triệu Bội Bội được?
Một lúc lâu sau………
Giản Trang vẫn không nói gì, Triệu Bội Bội thật sự không nhịn được nữa, đường cong nơi khóe miệng đã hoàn toàn biến mất, môi mím càng chặt, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu ngạo, mắt được tô thật đậm liếc Giản Trang, hỏi như thể vô ý: “ Cô là nhân viên gì ở công ty Hồng Thiên?”
“…………..” Giản Trang lẳng lặng nhìn Triệu Bội Bội, trầm mặc hồi lâu mới đáp: “ Nhân viên bình thường.”
“ Nhân viên bình thường?” Hai mắt Triệu Bội Bội mở to thêm một vòng, trong ánh mắt lập tức thêm mấy phần miệt thị, ánh mắt nhìn Giản Trang, từ đầu đến chân, quét mắt vài lòng không chút khách khí, sau đó thản nhiên cười, nói: “ Trời ơi, cô chắc không phải là nhân viên mới chứ? Phép tắc trong công ty cô đã học chưa?”
“ Học rồi.” Giản Trang đáp, trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào, giọng điệu trả lời cũng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“ Cô học rồi? Cô học rồi thật à?” Đuôi mắt Triệu Bội Bội nhướng lên, không thể tin mà nhìn Giản Trang, khinh bỉ trong mắt càng nhiều, trêu tức nói: “ Tôi thấy là không giống đâu…. Chẳng lẽ Hồng Thiên bồi dưỡng nhân viên mới chính là như thế này sao, một chút nhiệt tình với đối tác cũng không có ư? Tôi nghĩ …… đường đường là tập đoàn Hồng Thiên, chắc không phải là tố chất cơ bản của nhân viên cũng không quản lý được chứ. Cô không giống nhân viên chính thức chút nào, theo tôi thấy, cùng lắm cô cũng chỉ là nhân viên thực tập nho nhỏ miệng còn hôi sữa mà thôi. Tôi nói……..có đúng không?”
Dứt lời, lúc nói câu cuối Triệu Bội Bội còn cố ý nhếch môi đỏ mọng, mùi vị mỉa mai châm biếm nồng đậm.
Giản Trang vẫn trầm mặc như trước, trên mặt không chút biểu tình.
Triệu Bội Bội sẽ nói gì, cô đã sớm đoán được. Những lời chói tai khó nghe này, đều nằm trong dự liệu của cô, cho nên cô không tức giận và phẫn nộ chút nào.
Triệu Bôi Bội từng làm nhân viên tiếp thị mỹ phẩm hai năm, trao đổi với rất nhiều khách hàng nên cô sớm luyện đã ra một cái miệng độc khéo ăn khéo nói, có thể đổi trắng thay đen.
Lúc trước Triệu Bội Bội ưỡn bụng tìm tới cửa, chính là dựa vào miệng lưỡi, nói mình giống như là người bị hại.
Ban đầu cô yếu đuối dễ bắt nạt, miệng lưỡi vụng về, không phải là đối thủ của Triệu Bội Bội. Về sau từ khi quen biết Nguyễn Hàn Thành , dưới sự hành hạ bằng lời nói ác độc của anh, cũng luyện thành uốn ba tấc lưỡi không gãy, biết nên nói chuyện thế nào, không nói những lời thô tục, lại vô cùng độc địa khiến người nghe chướng tai.
Cô hơi nhếch môi, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm, nhẹ giọng nói: “ Thật là ngại quá, tôi không phải là thực tập sinh, tôi là nhân viên chính thức. Hứa phu nhân, lần này cô thật sự nhìn nhầm rồi.”