Chương 26
Tô Thế Dự đọc bức thư mấy lần, phát hiện không hề có sơ hở, ngược lại càng tăng thêm nghi hoặc.
Án mạng lần này cùng với vài sự tình lần trước có dính dáng đến nhau, mọi việc đều nằm trong dự liệu, thậm chí chứng cứ lần này càng thêm xác thực, đã có thể kết luận người ở sau màn chủ đạo tất cả chính là Hoài Nam vương, nhưng nếu thật sự kết luận như thế, chẳng lẽ y trước giờ hoài nghi cũng chỉ là đa tâm, tất cả sự thực thật ra đã sớm đường hoàng bày ở trước mặt y?
“Dự.” Một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên.
Tô Thế Dự lấy lại tinh thần, chớp mắt do dự, cuối cùng vẫn từ từ quay người sang.
Một vị phụ nhân đoan trang đứng ở bên ngoài cách vài bước có hơn, trong tay nắm một tiểu cô nương bất quá chỉ chừng sáu, bảy tuổi, nàng thẳng tắp nhìn Tô Thế Dự, sau đó lôi kéo tiểu cô nương, từng bước một xuyên qua đình viện đầy quan viên đang tới lui điều tra, trực tiếp đi về phía y.
Tô Thế Dự thu liễm con ngươi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, cung kính nói: “Thẩm thẩm.”
Phụ nhân dừng ở trước mặt hắn, không lên tiếng, sau đó đột nhiên nâng tay lên tàn nhẫn muốn đem lòng bàn tay hạ xuống, Tô Thế Dự rũ mắt không nhúc nhích.
Thời điểm sắp chạm đến Tô Thế Dự lại bị người mạnh mẽ nắm chặt cổ tay, nàng tức giận nhìn chằm chằm nam nhân lam y đột nhiên xuất hiện, “Buông tay!”
Sở Minh Duẫn lành lạnh cười nói: “Tô phu nhân, ngươi biết rõ ràng kết cục sỉ nhục mệnh quan triều đình.”
Phụ nhân mắt thoáng cái đỏ lên, tức giận đến cả người phát run, “Ngươi buông tay cho ta! Thả ra!”
Tiểu cô nương ở bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là bị khung cảnh này hù dọa, vóc dáng nho nhỏ luống cuống tay chân nghĩ muốn kéo lấy nàng lại không có kết quả, quay đầu một bên bảo vệ Tô Thế Dự tựa hồ nhào lên thân thể y, một bên nhu nhu mà kêu, “Nương, đừng đánh! Không nên đánh ca ca!”
Phụ nhân đáy mắt nổi lên lệ ý, ngồi xổm người xuống ôm chặt nàng, quay đầu hung tận mà nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, lời nói là nói với tiểu nữ nhi trong lồng ngực, “Dĩnh, ngươi nhìn y rõ ràng không? Ngươi xem y còn có điểm nào giống ca ca ngươi!”
Dĩnh mờ mịt nhìn sang, “Đúng nha, Thế Dự ca ca…”
“Y không phải, ” phụ nhân cắn răng nghiến lợi nói, “Y là kẻ thù giết cha ngươi, lòng lang dạ sói!” Nàng đột nhiên lên tiếng, thanh âm thê lương khiến cho người trong viện nghe được rõ ràng, “Tô Thế Dự! Lục thân không nhận, trái tim của ngươi chẳng lẽ làm bằng sắt đá sao! Ngươi ngay cả thân thúc phụ mình đều có thể giết, vậy ngươi dứt khoát cũng giết hai chúng ta a! Ngược lại một nhà chúng ta đều là phạm nhân, ngươi sợ cái gì, ngươi động thủ a!”
Tô Thế Dự không nói một lời, một lúc lâu sau, nhẹ vô cùng mà thở dài, xoay người đi vào trong nhà.
Phụ nhân đứng dậy muốn đuổi theo, bị quan binh tay mắt lanh lẹ ngăn cản, nàng không tránh thoát, la mắng vài câu sau lại giật lùi về sau quỳ gối, ôm nữ nhi bi thương khóc rống.
Sở Minh Duẫn theo vào, nhìn bóng lưng Tô Thế Dự thong thả chậm rãi đi đến phụ cận, cười nói: “Muốn ta ôm ngươi một cái không?”
Tô Thế Dự nghiêng đầu phức tạp liếc nhìn hắn, “Sở đại nhân ngủ trưa còn chưa tỉnh sao?”
Sở Minh Duẫn cười cười, thấp mắt nhìn trên mu bàn tay y bị cào ra vài vết máu, sâu kín thở dài: “Tô đại nhân tội gì phải như vậy chứ, ngươi nếu không đến đây điều tra, trực tiếp đem tội danh đổ trên đầu ta không phải đơn giản hơn nhiều sao, vừa loại trừ đối thủ, còn có thể bảo toàn quan hệ huyết thống, cũng không đến nỗi bị mắng thành như vậy.”
“Sở đại nhân lời ấy sai rồi, ” Tô Thế Dự dừng lại chỉnh lý thư từ, ngữ khí bình thản lại nói năng có khí phách, “Quan hệ huyết thống thì lại làm sao, sai thì chính là sai.”
Sở Minh Duẫn hứng thú nhìn y, nửa ngày lắc đầu cười cười, “Ngươi cũng thật giống tảng đá.”
Vụ án kết thúc, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự hồi kinh phục mệnh.
Việc này là đại hoan hỉ, cả triều văn võ rối rít nói chúc mừng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tô Thế Dự không khỏi có chút phức tạp. Chuyện phiếm bên trong tửu lâu cũng tíu tít cảm thán, nói Ngự Sử đại phu thật đúng là lòng dạ ác độc đến vô tình.
Mà Tô Thế Dự không hề bị lay động, từng bước xử lý vụ án, mang theo bản tội danh tiến vào cung, trình lên cùng Lý Duyên Trinh xem qua.
Lý Duyên Trinh xem xong tấu chương, bất đắc dĩ cười nhìn y, “Tô ái khanh quả thực trước sau như một mà giải quyết việc chung, cũng dự định đem mình liên luỵ.”
“Lẽ ra nên như vậy.” Tô Thế Dự nhàn nhạt nói.
“Trẫm nhưng là đau lòng mình mất đi một cánh tay, ” Lý Duyên Trinh gác lại tấu chương, “Tô Hành đã sợ tội tự sát, hà tất thêm tội liên đới thân thích, huống hồ người không biết không có tội, trong nhà hắn chỉ còn cô nhi quả phụ, hảo hảo an trí cũng không sao.”
“Bệ hạ…”
“Ngươi cũng đừng giống như lần trước cùng trẫm tranh chấp, ” Lý Duyên Trinh khoát tay áo một cái, “Ái khanh một lòng trung trinh có nhật nguyệt chứng giám, tội của Tô Hành, trẫm chắc chắn sẽ không hoài nghi ngươi.”
Tô Thế Dự cụp mắt không đáp.
Lý Duyên Trinh thở dài một cái, “Xem như là báo đáp Tô gia ngươi mấy đời tận trung. Án mạng đã ch.ết bao nhiêu người, trời thu huyết tinh đã đủ nặng, hà tất lại giết chóc.”
Tô Thế Dự nghe vậy từ từ lộ ra ý cười nhàn nhạt, không nhiều lời nữa, cúi người quỳ tạ ơn.
“Bất quá, ” Lý Duyên Trinh lật qua lật lại tấu chương, buồn bực nói, “Ngươi phía trên tại sao đối với chuyện Hoài Nam vương không nói một chữ?”
Tô Thế Dự đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một phần tấu chương khác đưa lên, “Thần đang muốn nói đến sự tình này đây.”
“Lúc Cao tổ kiến nghị lập phong chư hầu, chính vì bảo vệ vương thất, vững chắc tứ phương, bảo đảm tân triều yên ổn. Nhưng hôm nay đã qua trăm năm, vật đổi sao dời, lấy Hoài Nam vương dẫn đầu chư hầu vương thế lực ngày càng bành trướng, theo ngàn dặm đất trời, xa hoa ɖâʍ dật, nhiều lần kháng mệnh, dĩ nhiên tạo thành uy hϊế͙p͙, liền lấy việc tước phiên bắt buộc phải làm.”
Lý Duyên Trinh xem tấu chương trong tay, “Thôi Ân lệnh?”
Đúng vậy, chính xác là các nước chư hầu sau này âm thầm phân đất phong hầu cho thế hệ sau, trưởng tử kế tục vương vị, những nhi tử khác cũng được phong tước hầu ở ngay trong lãnh thổ của chư hầu đó, các nước chư hầu cùng các huyện giống nhau, thuộc về các quận quản lý. Trên danh nghĩa gọi là thi ân huệ, thật ra là để suy giảm thế lực.”
“Cho dù nghe ra cũng thật vẻ vang, phương pháp này cũng xem như nhu hòa, nhưng cuối cùng vẫn chạm đến lợi ích của bọn họ, thật sẽ không gây nên phản kháng sao?” Lý Duyên Trinh hỏi.
Tô Thế Dự nói, “Bởi vậy thần hiện nay mới không đem án mạng có quan hệ cùng Hoài Nam vương công bố.”
“… Ái khanh nói, trẫm nghe không hiểu.”
“Hệ lụy của án mạng này mặc dù với triều đình mà nói tổn thất nặng nề, nhưng chưa chắc đã không phải là cơ hội, chẳng qua là phải lợi dụng thế nào. Nếu như lúc này trực tiếp công bố lá thư đó với dân chúng, đối với một phương chư hầu mà nói, tác dụng chung quy rất mỏng manh. Mà thời tiết đã bắt đầu sang đông, xa mã xuất hành bất tiện, trong triều sự vụ nặng nề, đối với chúng ta bất lợi, huống hồ vụ án Tô Hành mới kết thúc, đối phương e rằng đang có đề phòng. Không bằng đợi năm sau, khi đó Hoài Nam vương tiêu tan cảnh giác, mà thần thân là Ngự Sử đại phu vốn nên thay mặt thiên tử cùng các chư hầu tuần thú (đi săn vào mùa đông). Đi sứ phong quốc, chư hầu nên tới biên cảnh chào đón, nhân cơ hội lùng bắt Hoài Nam vương, áp giải về Trường An sau đó công bố tội trạng của hắn, bệ hạ cũng có thể mượn cớ lấy đó làm lí do, thi hành tước phiên (tước bỏ che chắn).“
“Vậy nghe theo lời ái khanh nói đi.”
Mọi việc đã hoàn thành, Tô Thế Dự hành lễ xin cáo lui. Y đi ra khỏi ngự thư phòng, giương mắt trông thấy có người đi tới trước mặt, phấn trang điểm hơi quá, bước chân nhẹ nhàng lay động, trong ấn tượng mơ hồ nhớ ra đây là người hồi trước được tuyển tú vào cung, bây giờ là Khương Chiêu Nghi được bệ hạ sủng ái. Tương phùng thi lễ, ngay sau đó y lập tức rời đi.
Mà ở phía sau Tô Thế Dự, Khương Viện chợt dừng chân, ngoái đầu nhìn bóng lưng của y, thần sắc tối tăm không rõ, mãi đến tận khi cung nữ nhẹ giọng nhắc nhở, nàng mới thấp giọng nở nụ cười, quay người tiến vào ngự thư phòng.
Bên kia Tô Thế Dự vừa bước vào trong phủ, một bóng người màu xanh liền nhào tới.
“Biểu ca ngươi rốt cuộc trở về rồi! Ta nói với ngươi ngươi đừng thương tâm nha, ngươi… Ai ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Tô Thế Dự quay đầu lại xác nhận không đến nhầm chỗ, lại nhìn về phía Đỗ Việt, “Ngươi làm sao lại đến đây?”
“Sự tình cữu cữu Tô Hành… Ta cũng có nghe qua.” Đỗ Việt kiên định nói, “Thế nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không trách ngươi, là lỗi của cữu cữu, biểu ca ngươi cũng là bất đắc dĩ.”
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, cùng y đi vào trong phủ, “Mấy năm này, A Việt hiểu chuyện không ít.”
“Ta rõ ràng vẫn luôn rất hiểu chuyện.” Đỗ Việt được khen mở cờ trong bụng, dừng một chút, nhớ tới chính mình đến đây làm gì, vội vàng nghiêm mặt nói, “Biểu ca, ngươi nhìn thế này cũng thấy không giống không vui a?”
“Không có gì vui vẻ hay không vui vẻ, sự tình đã qua thì cứ để nó qua đi.” Tô Thế Dự cười nhìn y một cái, “Chẳng lẽ ngươi tới đây là muốn nhìn ta khóc?”
Đỗ Việt suy nghĩ đến bộ dáng Tô Thế Dự khóc, phát hiện không nghĩ nổi, “Biểu ca ngươi vừa nói như thế ta lại có điểm muốn nhìn…”
Tô Thế Dự liếc mắt nhìn y, Đỗ Việt cấp tốc đổi giọng, “A không phải, ta không phải lo lắng cho ngươi, ta cùng Tần Chiêu với họ Sở nói vài tiếng, lại đây ở cùng ngươi ít ngày.”
Tô Thế Dự hơi kinh ngạc kỳ quái, “Tần Chiêu đáp ứng?”
Đỗ Việt trong nháy mắt khuôn mặt không còn thần thái ban nãy, “Không a, không biết hắn làm sao, ch.ết sống đều không đồng ý.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Sau đó ta liền cùng hắn cãi vã chứ sao, ” Đỗ Việt gãi đầu một cái, “Kỳ thực cũng không tính là cãi, hắn cũng không lên tiếng, chính là cố chấp đòi mạng. Ta liền trực tiếp chạy ra ngoài, còn chưa thu thập được y phục đây, biểu ca ngươi bên này có người rảnh rỗi không, Tô Bạch cũng được.”
Tô Thế Dự nhìn y ánh mắt phập phù, bất đắc dĩ cười cười, không truy hỏi nữa.
Đỗ Việt cũng trầm mặc không nói, cúi thấp đầu nửa ngày nặng nề thở dài.
Y chính là không hiểu tại sao chỉ vì một chuyện cỏn con mà Tần Chiêu lại có phản ứng lớn như vậy, bất quá lúc tỉnh táo lại phát hiện chính mình cũng có chút quá phận, nhưng bây giờ chạy về cũng không được, kia lại chờ thêm mấy ngày sau khi trở về tìm cơ hội nói xin lỗi đi, dù sao y có chút nặng lời…
— “Tần Chiêu ngươi sao lại như vậy?! Mẫu thân cũng không quản ta như thế, ta con mẹ nó muốn đi chỗ nào ngươi quản được sao?”
Sở Minh Duẫn tiện tay đưa đến một tỳ nữ, một bên nhìn Tần Chiêu đứng không nhúc nhích ở trong đình, một bên hỏi: “Hắn đứng ở đây bao lâu?”
Tỳ nữ cung kính nói: “Từ sau khi Đỗ dược sư đi vẫn không động đậy, ước chừng là hai canh giờ.”
Sở Minh Duẫn gật gật đầu, đi tới, cụp mắt nhìn Tần Chiêu không nói hồi lâu, suy nghĩ một chút nói, “Sư đệ, cơm tối ngươi nếu không ăn ta cũng không chờ ngươi.”
Tần Chiêu mặt không thay đổi liếc nhìn hắn, không nói gì.
Sở Minh Duẫn ý vị không rõ nở nụ cười, nghiêng đầu quan sát hắn, “Mặt lạnh, ngươi đứng ở nơi này là muốn làm gì, đợi Đỗ Việt chạy về?”
Tần Chiêu vành môi mím lại, tay nắm thành quyền nắm thật chặt.
“A, ” Sở Minh Duẫn thấp giọng cười nhạo, trên mặt tiếu ý biến mất, lạnh lùng nói, “Tự ngươi nói không muốn ép y, vậy sao ngươi không buông tha y? Chừng nào y không hiểu tâm tư của ngươi, vậy đây chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.”
Tần Chiêu mâu sắc ám trầm, âm thanh khàn khàn, “Sư…”
Sở Minh Duẫn xoay người rời đi, “Ta đói.”
“…”
Tần Chiêu liếc mắt bên ngoài phủ không một bóng người, rốt cục cất bước đi theo Sở Minh Duẫn.
Tác giả có lời muốn nói: Thôi Ân lệnh là tham khảo thời điểm Hán vũ đế ban bố pháp lệnh, mục đích là vì muốn làm suy yếu thế lực chư hầu vương, quy định sau khi chư hầu vương ch.ết trưởng tử kế thừa vương vị, những nhi tử khác cũng được phong tước hầu ở ngay trong lãnh thổ của chư hầu đó, liệt hầu thuộc về địa phương cai quản.
Nhắc cũng khéo, thời điểm xác nhận tư liệu phát hiện nhà Hán thay mặt ban bố cùng bối cảnh với Văn Đế lúc Hoài Nam vương mưu nghịch bị bắt giam, hơn nữa sau đó chủ trì vụ án Hoài Nam vương chính là Ngự Sử đại phu, đại khái Ngự Sử đại phu cùng Hoài Nam vương có điểm đối nghịch đi.
Chủ kiến của Thế Dự tham khảo Lưu Bang lúc ở biên cảnh bị bắt quả tang khi đó là vua Hàn Tín.
Cuối cùng, các ngươi đoán Hoài Nam vương này có phải là đại boss →_→.