Chương 27

Lá cây héo tàn, gió bắc kéo đến.


Chừng hơn một tháng qua đi, thanh y tỳ nữ mới đến trong sảnh thông báo Đỗ dược sư đã trở lại. Tần Chiêu nghe vậy đột nhiên đứng dậy, thần sắc buồn bã, lại như cũ đem mình áp về chỗ ngồi. Sở Minh Duẫn liếc hắn một cái, ý vị thâm trường cười cười, tiếp tục lột vỏ trái quất trong tay.


Không bao lâu, Đỗ Việt quả nhiên chầm chậm đi đến cửa. Y thấp thỏm trong lòng, nhìn thấy Tần Chiêu né tránh tầm mắt lại càng bất an, lúng túng nửa ngày, khô khốc nói: “Ta đã trở về.”
Tần Chiêu hơi nghiêng đầu không thấy rõ sắc mặt, không nói một lời.


Sở Minh Duẫn đại phát thiện tâm phản ứng lại, “Nhá, lại còn biết nhớ kỹ đường về? Không ở lại chỗ biểu ca ngươi thêm mấy ngày?”
“Ta cũng muốn như thế, ” Đỗ Việt mặt dày đi tới ngồi xuống, “Bất quá ta ở bên kia quả thật có chút cản trở, ngay cả Tô Bạch chân chạy còn nhanh hơn ta.”


Có một người, như Đỗ Việt, ngươi sẽ thật không biết y đầu óc đơn giản hay là quá thiếu tâm nhãn.
Sở Minh Duẫn ăn quất, thưởng thức sắc mặt Tần Chiêu sau một tháng trở nên cực kỳ khó coi.


Đỗ Việt nhìn Tần Chiêu vài lần, cuối cùng cũng coi như lấy dũng khí nói: “Tần Chiêu, ta… ta đã trở về.”


available on google playdownload on app store


Lời nói của Sở Minh Duẫn ngày ấy còn đâm trong lòng hắn, Tần Chiêu vốn không biết cách biểu đạt, bây giờ lại càng như mắc nghẹn trong cổ họng, hồi lâu sau mới khô khốc mở miệng: “Ừm.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Trở về là tốt rồi.”


Đỗ Việt ngượng ngùng, cũng không biết nói cái gì cho tốt nữa, quay đầu nhìn thấy Sở Minh Duẫn đã lau sạch tay, đứng dậy muốn đi ra, trên người xuyên một thân lăng văn tử bào. Y đột nhiên kinh ngạc, “Ai, lúc ta ra ngoài cũng nhìn thấy biểu ca mặc một thân tử bào này.”


“Ừm.” Sở Minh Duẫn sửa lại vạt áo một chút, “Hôm nay là đông chí, lễ phục văn võ bá quan phải tương đồng.”
“A?” Đỗ Việt ngẩn người, “Ở Trường An ăn sủi cảo cũng long trọng như vậy?”


Sở Minh Duẫn động tác trên tay ngừng lại, cố nén vẻ mặt ghét bỏ nhìn Đỗ Việt một cái, “… Đại điển tế thiên.”
Đông chí tế thiên, cầu mưa thuận gió hòa, nguyện giang sơn cảnh tú.


Chưa hết ở trong cung lễ nhạc du dương, tinh kỳ bay phần phật giữa bầu trời, bách quan văn võ phân loại đứng thành hàng, lấy Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự dẫn đầu, cúi người lễ bái.


Đại Hạ vẫn còn tôn sùng đế phục màu đen, Lý Duyên Trinh mặc một thân đế phục đen tuyền, bước lên trên đàn tế, điện ngọc và tơ lụa, xướng một khúc ương ca thái bình, thập phần trang nghiêm, dưới đàn hiến vũ cầu phúc.


Sở Minh Duẫn híp con ngươi nhìn lại, nhìn khung cảnh nghiêm túc trang nghiêm, đột nhiên nhớ tới lời Tô Hành nói, không biết cảnh thái bình phồn hoa này, có hay không quả thực giống như thủy nguyệt kính hoa (bóng hoa trên mặt hồ), không chịu nổi một đòn.


Tế điển hoàn thành, đại yến quần thần. Cung điện rộng lớn, nhạc cơ vũ cơ đạp lên thảm thêu nối đuôi nhau đi vào, sênh ca nổi lên, mạn vũ nhẹ nhàng, Lý Duyên Trinh ở trên ghế thượng vị phất tay nói hôm nay ai nấy đều vui mừng, trong điện quần thần ăn uống linh đình, bầu không khí nhất thời sôi động.


Sở Minh Duẫn một tay chống cằm, mạn bất kinh tâm thưởng thức rượu, hắn ngồi một mình phía bên trái, bởi vì quanh người hắn bao phủ một tầng lệ khí, nên không có mấy người dám lên trước mời rượu, so với Tô Thế Dự ở phía đối diện liên tục bị người quấn lấy, ngược lại thanh tịnh không ít.


Chẳng qua yến đến một nửa lại có người tới quấy nhiễu thanh tịnh của hắn. Cung nữ cúi người hành lễ, thấp giọng nói: “Nương Nương nhà ta có lời mời, mong rằng đại nhân nể mặt.”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, “Ta nếu nói không đi thì thế nào?”


“Chuyện này…” Đối phương không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, chỉ đành nói, “Đại nhân nếu không đi, nô tỳ không có cách nào đáp lời, mong rằng đại nhân có thể nể mặt.”


Sở Minh Duẫn thờ ơ cười cười, lại đứng dậy không làm kinh động bất luận người nào theo sát nàng ra khỏi đại điện.


Một đường đi chuyển, thấp thoáng phía sau mấy nhành cây là một ao trì rất lớn, đứng cạnh ao trì mênh mông mờ ảo là một nữ tử phi y (trang phục đỏ tươi), thấy hắn đi tới, xinh đẹp cười một tiếng, “Thiếp thân còn tưởng rằng đại nhân không tới.”


Cung nữ dẫn đường đã sớm tự giác lui ra, lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở cung yến, bốn phía quanh ao trì chỉ còn lại hai người bọn họ. Sở Minh Duẫn thi lễ một cái, nói, “Chiêu Nghi nương nương cho mời, thần làm sao không dám đến, chỉ là không biết Nương Nương có chuyện gì?”


Khương Viện nhìn hắn, nói: “Không thể xem là có việc, bất quá hôm nay hiếm thấy có cơ hội có thể nhìn thấy đại nhân, có chút không kìm lòng được thôi.”
“Nương Nương có chuyện cứ nói thẳng.”


Khương Viện quay mặt đi, nhìn nước bên trong ao trì, mơ hồ trông thấy đuôi cá chép trên mặt hồ, chậm rãi nói, “Đại nhân trong triều là đại tướng, uy danh lan xa, không biết có bao nhiêu nữ tử khuê trung mong muốn gả cho đại nhân, thiếp thân tự nhiên cũng không ngoại lệ… Chỉ tiếc bây giờ đã vào cung, kiếp này e rằng cùng đại nhân vô duyên.”


Sở Minh Duẫn cười nhẹ, “Chiêu này của ngươi có phần quá cũ.” Thủ đoạn bộc bạch tâm ý này, nửa năm trước hắn đã dùng qua trên người Tô Thế Dự.
“Cái gì?” Khương Viện kinh ngạc quay đầu lại, không nghe rõ.


“Không có gì, ” Sở Minh Duẫn nói, “Nếu vô duyên, Nương Nương cần gì phải tìm thần đến đây?”
Nàng tiến lên vài bước đến trước mặt Sở Minh Duẫn, “Cho nên mới nói.. không kìm lòng được.”


Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn nàng, bốn bề vắng lặng đơn giản buông tha kính xưng, “Ngươi lẽ nào không nghe nói ta bây giờ yêu thích nam sắc?”
Khương Viện cúi thấp đầu, “Tất nhiên là nghe nói, chỉ là loại tình cảm ngưỡng mộ này làm sao có thể dễ dàng tiêu tan.”


Sở Minh Duẫn nở nụ cười, nắm cằm Khương Viện đem mặt của nàng nâng lên, nhỏ giọng hỏi, “Vậy ngươi muốn cùng ta hoan hảo hay sao?”
Hắn trông thấy trong mắt Khương Viện chợt lóe lên hoảng loạn. Móng tay nàng đâm sâu vào trong lòng bàn tay, cưỡng bách mình trấn định chống lại cặp mắt kia, “Đại nhân…”


“Lúc trước trong phủ của ta quả thật có chút mỹ cơ, bất quá các nàng với ngươi không giống nhau.” Sở Minh Duẫn đánh gãy lời của nàng, buông lỏng tay ra.
Khương Viện vội vàng cúi đầu, lấy lại bình tĩnh mới hỏi, “chỗ nào bất đồng?”


“Các nàng –” Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, “Đều có ngực.”
“…” Khương Viện ngây ngẩn cả người, sau đó bất động thanh sắc hít một hơi thật sâu, tốt xấu gì cũng tỉnh táo lại.
Sở Minh Duẫn vẻ mặt thản nhiên chào một cái, “Vi thần cáo từ.”


Khương Viện nghe vậy cả kinh, không nghĩ ngợi được nhiều, vội kéo hắn lại, “Đại nhân dừng bước!”


Sở Minh Duẫn xoay người lại nhìn nàng, Khương Viện buông lỏng tay ra, từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm tinh xảo thêu bằng thủ công, nhét vào trong tay hắn, “Hôm nay thỉnh đại nhân đến đây, kì thực chỉ muốn tặng túi thơm này cho đại nhân.”
“Có thể không nhận hay không?” Sở Minh Duẫn hỏi.


Sở Minh Duẫn thân ảnh phía xa xa, bên trong nhành cây đan xen một thân ảnh màu tím khác, đối phương dừng bước chốc lát, hiển nhiên là trông thấy nơi này, ngược lại không hề có một tiếng động rời đi. Khương Viện tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, “Thiếp thân một mảnh tâm ý, mong rằng đại nhân giữ gìn cẩn thận.” Đến đây không cần nhiều lời nữa, hướng về phía Sở Minh Duẫn thi lễ một cái, quay người liền đi.


Sở Minh Duẫn vân vê túi thơm, vậy mà cũng có mấy phần trọng lượng, trực tiếp mở ra, bên trong hương liệu quả nhiên che giấu một góc đồng sắc. Hắn đưa tay rút ra, là một thanh chìa khóa không biết dùng để làm gì, hơi suy nghĩ một chút, lại đem chìa khóa nhét trở vào, tiện tay ném túi thơm vào trong ao.


Chỉ nghe ‘đông’ một tiếng, túi thơm kia liền chìm xuống ao.


Thời điểm Sở Minh Duẫn trở lại trong điện, một đám thần tử đã ngà ngà say khướt, Khương Viện cũng hầu hạ bên cạnh Lý Duyên Trinh. Hắn tùy ý đảo qua liếc mắt một cái, nhìn thấy người bên cạnh Tô Thế Dự đã tản đi, dưới chân chuyển một cái, đi tới ngồi xuống, “Tô đại nhân, còn có thể theo ta uống vài chén?”


Tô Thế Dự quay mặt sang nhìn hắn, nửa điểm men say cũng không có, chỉ là thần sắc kia có chút muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Tô Thế Dự nhỏ giọng, “Ngươi…”


Thị vệ trưởng bỗng nhiên tiến vào đại điện, bước nhanh qua chúng thần đang ở trong điện quỳ xuống, “Bệ hạ, Thiên Lộc Các mất trộm rồi!”
Các thần tử nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, mà Lý Duyên Trinh chống đỡ cái trán, còn có phần không phản ứng kịp hỏi: “Làm sao vậy?”


“Thiên Lộc Các mất trộm rồi! Lúc phát hiện thì thị vệ canh gác đã sớm hôn mê, hai chiếc chìa khóa bên trong Các không biết tung tích, tịch sách niêm phong cũng bị người mở ra!”


Các thần tử nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng có chút không tìm được manh mối. Thiên Lộc Các ở bên trong Vị Ương Cung, là nơi cất giữ những công văn tịch sách quan trọng đã được niêm phong, chiếu chỉ của Hoàng đế ban ra cũng sẽ được bảo tồn ở nơi này, mặc dù có thể xem là trọng yếu, nhưng rốt cục cũng là địa phương không ai chú ý đến, bây giờ tự dưng mất trộm cũng đoán không ra trộm nó thì có tác dụng gì.


Lý Duyên Trinh hiển nhiên cũng rõ ràng điều này, hỏi: “Bị mất cái gì?”
“Chuyện này…” Thị vệ trưởng khổ sở nói, “Bên trong Các sách vở rất nhiều, vẫn chưa thể tr.a ra.”


Lý Duyên Trinh men say vẫn chưa tiêu xoa nhẹ thái dương, nhất thời không nói. Khương Viện liếc mắt nhìn hắn, hít một hơi thật sâu mới lên tiếng nói: “Bệ hạ, xin cho nô tì nhiều lời”, nàng từ trong tay áo lấy ra một thanh chìa khóa bằng đồng, nhìn thị vệ trưởng đang quỳ trong điện, “Chìa khóa bị mất, là cái này?”


Thị vệ trưởng cả kinh, vội đáp: “Chính là cái này!… Chỉ là tại sao Nương Nương lại có?”


Khương Viện chống lại ánh mắt nghi hoặc của Lý Duyên Trinh, từ từ nói: “Vừa nãy nô tì đi ra ngoài hóng mát, trùng hợp nhìn thấy một vị đại nhân, trên đất nhặt được chìa khóa này, vốn định chờ buổi tiệc tản đi sẽ sai người trả lại cho hắn.” Nàng vừa nói, tầm mắt vừa rơi xuống chỗ ngồi bên phải.


Vị trí bên phải yến tiệc là chỗ ngồi Ngự Sử đại phu Tô Thế Dự, bất quá lúc này Sở Minh Duẫn cũng đang ngồi ở nơi này, hắn đối mặt với tầm mắt Khương Viện, bỗng nhiên câu lên khóe môi, nụ cười mơ hồ có mấy phần nguy hiểm.


Ánh mắt của mọi người cũng cùng rơi xuống theo tầm mắt nàng, Lý Duyên Trinh hỏi: “Ái phi nhìn thấy chính là ai?”
“Bệ hạ còn cần phải hỏi nữa sao, “Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ trực tiếp mở miệng, “Yến tiệc này cũng chỉ có một vị đại nhân là đi ra lâu như vậy?”


Sở Minh Duẫn không nhịn được liếc mắt một cái, mặc dù biết cái người bảo thủ này từ trước đến giờ không ưa hắn, nhưng không nghĩ đến cái không ưa này ở trong yến hội đến mức độ nhìn hắn rất nhiều lần.


Khương Viện đang muốn mở miệng, lại bị Tô Thế Dự đoạt trước, “Lục đại nhân, bên ta cũng mới ra khỏi điện.”
“Ta cũng không phải chỉ ngài!” Lục Sĩ vội vã giải thích.


Tô Thế Dự cười nhạt, ánh mắt chuyển tới trên người Khương Viện, ngữ điệu ôn hòa, “Nhắc cũng khéo, thần vừa ở ngoài điện gặp được Sở đại nhân, hàn huyên một chút vụ án lúc trước, vẫn luôn không đi xa, không biết người Nương Nương nhìn thấy là ai?”


Khương Viện biểu tình đột nhiên cứng đờ, hơi có chút không thể tin nhìn Tô Thế Dự.
Sở Minh Duẫn thầm than thở nhìn Tô Thế Dự trợn mắt nói mò.
Khương Viện buông xuống lông mi, “Ngự Sử đại nhân đã nói như vậy, vậy có lẽ ta nhìn lầm đi.”


Trong điện không khỏi có chút ồ lên, Sở đảng tự nhiên bất mãn, mà Tô đảng phần lớn giống như Lục Sĩ, tình nguyện thấy Sở Minh Duẫn có chuyện, nhưng lại cứ là Tô Thế Dự lên tiếng, thế nên rối rít xoắn xuýt không thôi.


“Như thế nào, ” Tô Thế Dự nhẹ giọng cười nói, “Nương Nương nếu là nhìn lầm, vậy chìa khóa kia là như thế nào?”


Khương Viện nghẹn lời không đáp, Sở Minh Duẫn lành lạnh tiếp thu nói, “Cũng không nhất định làm khó dễ như vậy, không phải nói là có hai chiếc chìa khóa sao, là thật hay giả, soát người liền biết, ” hắn dừng một chút, ý cười càng thêm sâu sắc thêm, “Bất quá nếu không tìm được chiếc chìa khóa còn dư kia, thần thật sự là oan uổng.”


Một cánh tay đột nhiên đặt lên siết chặt ống tay áo, Khương Viện kinh ngạc nhìn lại, Lý Duyên Trinh đối với nàng cười cười, sau đó rốt cục mở miệng: “Thôi, hôm nay thiết yến vốn là chuyện vui, hà tất gây tan rã trong không vui.”
“Bệ hạ…”


“Mấy quyển tịch sách thôi mà, không phải đồ gì trọng yếu, ngươi lui ra đi.” Lý Duyên Trinh giơ tay, thị vệ trưởng theo tiếng rời đi, “Tiếp tục tấu nhạc!”
Vũ nhạc lại nổi lên, thêm rượu ly đầy, việc khó chịu cứ như vậy theo mây khói trôi đi, một ly dốc hết liền quăng hết sau đầu.


Tô Thế Dự mặt không đổi sắc hớp cạn ly rượu, hỏi Sở Minh Duẫn đang nhìn mình chằm chằm nói, “Nhìn được cái gì?”
“Tô đại nhân, ta cảm thấy kỳ thực da mặt ngươi so với ta cũng không mỏng đi bao nhiêu, không bằng cho ta mượn sờ một chút?”


Tô Thế Dự thu lại con ngươi cười khẽ, đảo mắt qua nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Bên ta mới nãy quả thật là nhìn thấy ngươi.”
“Hả?”
“Có cung nhân nói có người muốn gặp ta, kết quả sau khi dẫn ta đi qua ao trì liền mất tung ảnh, sau đó ta nhìn thấy ngươi và vị Khương Chiêu nghi kia.”


“Nàng nói thích ta, ngươi cũng không ăn dấm chua?” Sở Minh Duẫn cười tủm tỉm nhìn y.


Tô Thế Dự không nói tiếp, tự hạ xuống kết luận, “vị Nương Nương này e rằng có chút vấn đề, bất quá bệ hạ rất sủng ái nàng, ngươi ta thân là thần tử bên ngoài cũng không tiện hỏi việc trong hậu cung, chỉ có thể lưu ý một chút.”


Sở Minh Duẫn cũng không phải lưu ý cái này, “Ngươi tại sao phải giúp ta?”
Tô Thế Dự suy nghĩ một chút, “Coi như là trả lại ngươi món nợ ân tình.” Dừng một chút, giải thích, “Trong địa lao Tống Hành ngươi thay ta chặn một mũi tên.”


Sở Minh Duẫn nhìn y chốc lát, bỗng nhiên không nhịn được cười ra tiếng, “Ngươi cũng thật là…”
Thật là như thế nào, hắn chợt không hình dung ra.
Mãi đến tận khi buổi tiệc tản đi, khi trở về tẩm cung, Khương Viện vẫn có chút chưa hoàn hồn lại.


Nàng vâng mệnh yểm trợ Thiên Lộc Các, vốn là ôm lòng quyết chí muốn ch.ết, chỉ mong mượn sức Tô Thế Dự làm tổn hại thế lực của Sở Minh Duẫn, nhưng Tô Thế Dự cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, đây đã là lần thứ hai cơ hội tốt đem tới cửa mà y lại cự tuyệt. Một khắc kia khi y mở miệng bảo vệ Sở Minh Duẫn, Khương Viện đã nắm chặt tay áo trúng độc thuốc, nhưng hết lần này đến lần khác, cố tình Lý Duyên Trinh lại trùng hợp kéo cánh tay, Hoàng đế trẻ tuổi không thông quyền mưu cứ như vậy dăm ba câu đã đuổi người, cư nhiên thật sự không chút nào truy cứu.


“Sắc mặt ngươi sao lại tái nhợt như vậy?” Lý Duyên Trinh mặc cho cung nữ cởi ngoại bào, quay đầu lại nhìn nàng.
Khương Viện vội vàng trấn định tâm trạng, lắc lắc đầu.


Lý Duyên Trinh đi tới, cười nói, “Còn nghĩ đến chuyện Thiên Lộc Các bị mất trộm?” Thấy Khương Viện không nói, hắn liền nắm chặt nàng tay, “Tuy rằng trẫm cũng không biết rõ tình huống là như thế nào, bất quá ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, trẫm tin ngươi là được.”


Khương Viện ngây ngẩn cả người, trăm mối ngổn ngang ngược lại không biết bây giờ là tâm tình gì, nàng cúi đầu nhìn tay Lý Duyên Trinh, cái tay kia khá là thanh tú, cầm qua tấu chương, nắm qua họa bút dao khắc, nhưng xưa nay chưa từng nhiễm qua một tia huyết tinh, cùng tính cách người nam nhân này giống nhau, quá mức nhu hòa, không giống tính cách một đế vương nên có.


Trong lòng nàng thầm than, thật đúng là tiểu tử ngốc.
Tác giả có lời muốn nói: Hữu lai ung ung, chí chỉ túc túc: ( Kinh Thi · chu tụng · ung), khúc ca tế tự tông miếu Chu thiên tử..
Ao trì: Triều nhà Hán ao trì không ở Vị Ương cung, mà ở tại Kiến Chương cung, nội dung vở kịch cần ta đem nó tới đây =v=


Thiên Lộc Các: Là án cục quốc gia triều nhà Hán.
Mặt khác →_→
Sở Minh Duẫn: Yên tâm, ngươi ngực phẳng ta cũng yêu.
Tô Thế Dự:…… Ta có nên cảm động một chút không.
Sở Minh Duẫn: Ngươi có thể chủ động một chút.
Tô Thế Dự: Suy nghĩ nhiều rồi.






Truyện liên quan