Chương 3
Mẹ Đường đạp xe đạp chở Đường Tiêu Tiêu đi đến điểm xử lý thanh niên tri thức.
“Chủ nhiệm Lưu, chị dẫn con gái đến điền thông tin hả?” Mẹ Đường là chủ nhiệm khu phố, cho nên người ở điểm thanh niên tri thức đều quen biết bà.
Cũng chính là vì mẹ Đường là chủ nhiệm khu phố, cha Đường là xưởng trưởng xưởng sắt thép Kinh Thị.
Cho nên Đường Tiêu Tiêu gặp tai họa vốn là có thể ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian lại sợ sẽ mang tai mang tiếng, chỉ nghỉ một tuần rồi lập tức chạy đến chỗ xử lý thanh niên tri thức.
“Đúng vậy, tôi còn bảo nó ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm, nó lại nằng nặc đòi đến đây cho bằng được.” Mẹ Đường cười nói.
“Đồng chí Tiểu Đường đúng là thanh niên tốt vô cùng tích cực!”
“Nếu ai cũng giống như đồng chí Tiểu Đường thì công việc ở điểm thanh niên tri thức chúng tôi đã dễ xử lý hơn nhiều rồi.”
“...”
Người ở điểm thanh niên tri thức đều là những người cư xử khéo léo, đương nhiên là luôn mồm nói ra một đống lời hay.
“Mấy địa điểm xuống nông thôn lần này tạm thời chỉ có bên tỉnh Hắc là tốt hơn đôi chút, tuy rằng có hơi lạnh, nhưng suốt năm cũng không cần phải làm việc quá nhiều.” Đường Tiêu Tiêu tích cực báo danh, người ở điểm thanh niên trí thức cũng sẵn lòng nể mặt mũi của hai cha mẹ nhà họ Đường, bày tỏ thiện ý.
“Dì ơi, con không đến tỉnh Hắc, con muốn đến thôn Ngọc Hồ thuộc đại đội Thanh Trúc tỉnh Hồ Nam.” Đường Tiêu Tiêu báo ra địa chỉ rõ ràng.
Mẹ Đường khó hiểu nhìn cô, sao còn nói rõ ra cả địa chỉ luôn thế.
Người ở điểm thanh niên tri thức đều tò mò nhìn cô.
“Con nghe nói chỗ đó gần hồ Động Đình nhất, khung cảnh rất đẹp, cho nên con muốn đi xem thử.” Đường Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Mọi người nghe thế, thì ra là vì con gái còn nhỏ thích chơi, muốn đi ngắm cảnh đẹp.
“Bên kia trồng lúa nước, sản lượng cũng không tệ lắm, con bé đi qua đó cũng sẽ không bị đói.” Người ở điểm thanh niên trí thức lật xem hồ sơ, nhỏ giọng nói với mẹ Đường.
“Được rồi, vậy chỗ đó đi.” Mẹ Đường gật đầu.
“Nhưng mà thời gian có hơi gấp, ba ngày sau.”
“Cái này...” Mẹ Đường vừa định nói không kịp mua đồ đạc.
“Chỗ đó đi mà, đi mà mẹ.” Đường Tiêu Tiêu nắm cánh tay của mẹ Đường, lắc lư nhõng nhẽo.
Cô muốn gặp được Tống Cảnh Chi sớm một chút, sau đó nhanh chóng lấy được lòng tin của anh, chữa lành chân cho anh.
Mẹ Đường bất đắc dĩ nhìn con gái, gật đầu nhìn nhân viên công tác ở điểm thanh niên tri thức, bà không chịu nổi chiêu này của con gái.
Cuối cùng bọn họ còn nhận được ba trăm đồng tiền trợ cấp từ điểm thanh niên tri thức, trong đó có hai trăm đồng là tiền trợ cấp cho Đường Tiêu Tiêu khi gặp tai họa ở Từ Sơn.
“Chỉ có ba ngày thôi, mẹ phải chuẩn bị thế nào đây.” Vừa ra khỏi điểm thanh niên tri thức, mẹ Đường lập tức lèm bèm.
“Mấy món đồ dành cho mùa đông thì có thể gửi sau, quần áo mùa hè, chăn mùa hè, drap giường, đệm chăn, Hồ Nam mưa nhiều lắm đúng không? Còn phải chuẩn bị ô che mưa, có phải mẹ nên mua cho con thêm một cái áo tơi không?”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Đường nhìn con gái lễ phép như thế, giơ tay chọt nhẹ vào trán cô nói: “Có câu cảm ơn này của con, bắt mẹ bận rộn hai ngày mẹ cũng thấy đủ rồi.”
Hai mẹ con đi thẳng đến cao ốc bách hóa, dạo từ tầng một đến tầng bốn, bao lớn bao nhỏ quay về nhà.
“Tiêu Tiêu, con ở nhà nha, mẹ đi tìm người đổi một ít phiếu.”
Vừa về đến nhà, mẹ Đường lại chạy ra ngoài.
Lúc này Đường Tiêu Tiêu mới nhớ đến chuyện xem thử cái không gian mà con bướm nhỏ kia nói đến.
“Vào.”
Khung cảnh trước mắt cô lập tức thay đổi thành hình ảnh siêu thị đầu tiên mà cô sáng lập sau khi cải cách mở ra, lúc đó nó chính là siêu thị lớn nhất Bắc Kinh.
Bên trong có đầy đủ tất cả các loại vật phẩm từ ăn, mặc, ở, đến đi lại ở thời đại này.
“Có được mấy thứ này thì cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Đường Tiêu Tiêu phát hiện cô có thể dùng ý niệm tự do lấy ra hoặc cất vào bất cứ thứ gì trong không gian này.
Hơn nữa cô còn phát hiện mấy thứ trong siêu thị không chỉ được giữ tươi mà còn có thể tái sinh, cô lấy ra một món, không gian sẽ tự động tạo ra một món khác.