Chương 4

"Chữa khỏi chân cho Tống Cảnh Chi, để anh ấy có thể tiếp tục làm nhân viên cứu hỏa. Còn mình thì chờ trở về thành phố, có thể dùng mấy thứ trong không gian để làm giàu."
Cô ra khỏi không gian, lập tức dựa vào giường bắt đầu nhớ lại kiếp trước của Tống Cảnh Chi.


Ngay từ đầu Tống Cảnh Chi cũng không biết rằng anh không thể khôi phục, anh còn rất tích cực phối hợp trị liệu.
Mãi đến sau này anh phát hiện anh không thể đi lại được nữa, anh mới lựa chọn xuất ngũ, cho dù bộ đội nói có thể giúp anh chuyển sang công việc văn chức, anh cũng từ chối.


Nhưng anh không bị hiện thực đánh bại, giống như những gì anh từng nói, sống sót thì sẽ có hi vọng.


Cho dù anh từng bởi vì luôn ngồi xe lăn mà bị mấy đứa nhỏ trong thôn cười nhạo, từng bị du côn lưu mạnh đập phá hàng quán; từng bị khinh thường ăn hϊế͙p͙ vì là người tàn tật nên không trả tiền sửa giày; từng té ngã vì hành động không tiện.


Nhưng anh chưa từng từ bỏ, vẫn cứ tích cực mà sống sót.
Kiếp trước khi cô gây dựng sự nghiệp cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi khi gặp được khó khăn, cô đều sẽ nhớ đến câu nói kia của anh.
"Sống sót mới có hi vọng!"


Nhớ lại một lúc, Đường Tiêu Tiêu lại ngủ quên, cô mơ một giấc mơ, mơ thấy Tống Cảnh Chi mặc quân áo của đội cứu hỏa nhìn cô mỉm cười.
Buổi chiều lúc Đường Tiêu Tiêu thức dậy, cha Đường và mẹ Đường đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau.


available on google playdownload on app store


"Em còn đi đổi một ít tiền nước ngoài, đến cửa hàng hoa kiều mua một ít quần áo xinh đẹp và thức ăn cho Tiêu Tiêu nữa." Mẹ Đường lấy quần áo mới mua cho cha Đường xem.


"Mẹ, con xuống nông thôn, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp này làm gì? Chỉ cần tiện cho việc làm việc là được rồi." Đường Tiêu Tiêu mở cửa phòng, đi ra.
"Không phải con nói muốn đi ngắm hồ Động Đình sao? Vậy thì phải mặc đẹp một chút." Mẹ Đường nhìn con gái.
"..." Cô không biết nói gì hơn.


"Mấy thứ khác đều đã chuẩn bị xong hết chưa?" Cha Đường hỏi, ông chỉ thấy mỗi quần áo xinh đẹp thôi.
"Chuẩn bị xong hết rồi, drap giường, đệm chăn trong nhà có đồ mới, chăn mùa hè thì cái nó đang xài cũng là đồ mới, chăn mùa thu mùa đông thì chờ em làm xong lại gửi đến là được."


"Điểm thanh niên tri thức cho ba trăm đồng, em cũng để con giữ, anh xem xem lại đưa cho con thêm bao nhiêu?" Mẹ Đường hỏi.
"Cứ để con cầm theo ba trăm đồng đó đi, mỗi tháng lại gửi thêm cho con năm mươi đồng." Cha Đường liếc nhìn Đường Tiêu Tiêu.


Năm mươi đồng là một tháng rưỡi tiền lương của công nhân bình thường, cha Đường là xưởng trưởng xưởng sắt thép kiêm công nhân bậc tám, tiền lương mỗi tháng hơn một trăm, mẹ Đường cũng có sáu mươi mấy đồng. Cũng chính vì thế nên điêu kiện nhà họ Đường rất tốt, kiếp trước Đường Tiêu Tiêu mới có tự tin gây dựng sự nghiệp khi cải cách vừa mới mở ra.


"Không phải lúc trước đã nói mỗi tháng chỉ cho con ba mươi đồng thôi sao?" Đường Tiêu Tiêu tò mò hỏi, kiếp trước khi cô đến tỉnh Hắc chỉ cho cô ba mươi đồng, sao kiếp này lại được lên giá rồi.


"Con gái con đứa, trên người có thêm chút tiền sẽ không thiệt thòi gì. Không phải là cô còn muốn đi ngắm cảnh sao, dù sao cũng sẽ phải tiêu tiền.


"Vậy thì cha mẹ không cần cho con phiếu đâu." Trong không gian của cô có đủ mọi thứ, cha mẹ đổi phiếu cũng không dễ dàng gì, vẫn cứ để dành cho bọn họ tự sử dụng đi.


"Không lấy phiếu, nếu con muốn đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa ngon, đến cả phiếu cũng không có, con có vào được không." Cha Đường nhìn con gái mỉm cười.


"Đúng vậy, phiếu vẫn phải lấy, mấy cái này là mẹ đổi cho con mang đi, con đi qua đó cũng có thể mua thêm một vài thứ." Mẹ Đường đưa phiếu đã đổi được ra, một xấp dày cộm, phiếu gì cũng có.
"Cha mẹ, con xuống nông thôn đi lao động chứ có phải đi hưởng phúc đâu."


"Nếu không phải hiện tại chính sách thay đổi, gia đình có hai đứa nhỏ thì nhất định phải có một người xuống nông thôn, anh của con lại đi gia nhập quân đội rồi, mẹ cũng sẽ không để con đi đâu." Mẹ Đường có chút hối hận vì đã làm con trai đi tham gia quân ngũ quá sớm.


Đường Mục ở quân khu Đông Bắc xa xôi đánh hắt xì ba cái liên tục: "Không lẽ mẹ nhớ mình hả?"






Truyện liên quan