Chương 110

Bởi vì bây giờ là giờ nghỉ trưa, ngoại trừ người nhà, còn có không ít sĩ quan.
Đứng chính giữa là Đặng Trung Quốc: "Đối với hành vi của vợ tôi, tôi ở đây thay mặt bà ấy nói lời xin lỗi với mọi người."
Đặng Trung Quốc cúi người trước đám đông.


"Trưởng chỉ huy Đặng đừng nói như vậy, người phạm sai lầm cũng không phải ông mà."
"Đúng vậy, xin lỗi cũng không phải ông xin lỗi."
Đặng Trung Quốc nhìn về phía Kim Ngọc Mai, ý bảo bà ta xin lỗi, trong ánh mắt mang theo sự uy nghiêm.
"Xin lỗi." Kim Ngọc Mai sợ Đặng Trung Quốc, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói lời xin lỗi.


Trong đám người đang nghị luận Kim Ngọc Mai bị cách chức phó chủ nhiệm, thậm chí không được ở lại hội ủy viên gia đình.
"Nghe nói một tháng được mấy chục đồng tiên lương cơ”"
"Đúng vậy, cuộc sống tốt biết là bao, đây là do mình không biết quý trọng thôi."


Thì ra sau khi Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh đến tổng cục, tổng cục đã phái người đến viện gia chúc để điều tra.


Không ít người nhà phản ứng, Kim Ngọc Mai không chỉ thường xuyên hành động quái gỡ với các thân nhân trẻ tuổi, mà chỉ cần đàn ông trong nhà có chức vị thấp hơn Đặng Trung Quốc thì đều như vậy.


Hơn nữa còn thích chiếm hời của người ta, nhà này mới mua ít kẹo, thích là lấy mấy viên. Nhà kia mua chút bánh gà, cũng phải lấy mấy cái. Mọi người đã có oán hận, chỉ e ngại chức vị của Đặng Trung Quốc nên không tiện nói gì.


available on google playdownload on app store


Hiện tại tổng cục đã đến điều tra, đương nhiên mọi người sẽ nói thẳng những uất ức mà bình thường phải chịu.
Chẳng trách luôn thích đứng ở cửa hội ủy viên, thì ra là xem nhà ai có mua đồ tốt.
Đúng là khiến người ta tức giận, bốn người nhìn nhau, rồi đẩy xe rời đi.


Về đến nhà, nấu cơm đã không còn kịp nữa, thế là hai nhà không hẹn mà cùng chuẩn bị đến nhà ăn lấy cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi bắt đầu thu dọn hải sản.
Cua và sò là thứ mà hôm nay nhất định phải ăn, những thứ khác thì có thể xử lý rồi ngày mai hang ăn.


Vừa mới dọn dẹp xong, bên ngoài đã ồn ào ầm ï.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, Tống Cảnh Chi chuẩn bị đi xem thử, Đường Tiêu Tiêu cũng đi theo phía sau anh.
"Em tò mò quá vậy?" Anh nở nụ cười với cô, mở cửa nhà ra.


Tiếng động truyền đến từ trung hộ, cửa phòng sát vách cũng mở ra, Tiêu Kiệt Minh và Lý Mẫn đang ghé vào cửa. Bốn người nhìn nhau, Tiêu Kiệt Minh vẫy tay với hai người, Tống Cảnh Chi cũng vẫy tay với bọn họ.
Cuối cùng Tiêu Kiệt Minh mang theo vợ đến nhà bọn họ, Tống Cảnh Chi đóng cửa nhà lại.


"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Phòng khách nhà Tiêu Kiệt Minh và nhà Lưu Quân chỉ cách nhau một bức tường, tiếng động bên cạnh lại lớn, nên hai vợ chồng nghe thấy toàn bộ.
Thì ra hôm nay cuối tuần, Diêu Lệ nghỉ phép, bèn tới đón con qua ở hai ngày.


Đứa nhỏ Lưu Dương của nhà Lưu Quân năm nay được năm tuổi, cũng đã là tuổi có chút hiểu chuyện rồi.
Diêu Lệ thuận miệng hỏi đứa nhỏ, bình thường kẹo và bánh bông lan mẹ đưa tới có ăn hay không? Sao không mặc quần áo mới mẹ mua?


Đứa bé nói thật, không thấy kẹo và bánh bông lan đâu, cũng không thấy quân áo mới.
Diêu Lệ cảm thấy kỳ lạ, mỗi lần cô ấy được phát tiên lương là lập tức mua kẹo và bánh ngọt đưa đến cho con, mỗi tháng ít nhất cũng mua cho con một bộ quần áo.


Vì thế Diêu Lệ tạm thời giao đứa bé cho chị dâu, rồi đưa hai người anh trai đến nhà Lưu Quân.
Lúc này Lưu Quân đang cùng Vương Xuân Hoa ăn cơm, vừa vào cửa anh cả của Diêu Lệ đã nhìn thấy vỏ kẹo ở trong túi rác.


Diêu Lệ rất áy náy với đứa nhỏ bởi vì chuyện ly hôn với Lưu Quân, cho nên mỗi lần đều là đến cửa hàng bách hóa đều mua loại kẹo đắt tiền nhất, nên đương nhiên cô ấy cũng nhận ra vỏ kẹo này.


Lưu Quân nghỉ trưa vừa mới trở về, cả ngày Vương Xuân Hoa đều ở nhà, kẹo này là ai ăn, không cần nói cũng biết.






Truyện liên quan