Chương 111: Hóng Hớt Gặp Phải Người Hóng Hớt 1
Lại vọt tới phòng của hai vợ chồng còn có phòng của đứa nhỏ, kết quả không tìm ra được bộ đồ mới nào mà cô ấy mua cho con.
Lưu Quân hỏi Vương Xuân Hoa, đồ đạc đi đâu hết rồi.
Ban đầu Vương Xuân Hoa không thừa nhận, cho đến khi Lưu Quân nổi giận, mới nói kẹo và bánh ngọt đều bị cô ta ăn, quần áo gửi về quê cho con nhà anh trai cô ta rồi.
Lúc này trung hộ truyền đến giọng nói của Diêu Lệ.
"Lưu Quân, đây là vợ anh tìm, anh muốn nuôi cô ta như thế nào thì em không xen vào. Nhưng em cũng có đưa tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ, mấy thứ này cũng dùng tiền lương của em mua." Diêu Lệ tức giận đến cả người phát run.
Tiền lương mỗi tháng của cô ấy cũng chỉ hơn bốn mươi đồng, tuy rằng lúc ly hôn, Lưu Quân nói không cần cô ấy trả tiền nuôi dưỡng.
Nhưng từ sau khi Lưu Quân và Vương Xuân Hoa kết hôn, mỗi tháng cô ấy sẽ đưa Lưu Quân mười đồng tiên nuôi dưỡng, sợ Vương Xuân Hoa cảm thấy đứa nhỏ vướng víu mà bạc đãi thằng bé.
Bản thân không nỡ ăn không nỡ mặc, đồ ăn ngon cũng đều đưa cho con, không ngờ đồ mình tặng đều đến tay Vương Xuân Hoa.
"Cho nên những thứ em ăn đều là những đồ mẹ Dương Dương đưa tới sao?" Lưu Quân không phải không biết bình thường Vương Xuân Hoa hay ăn vặt, nhưng mỗi tháng trong tiền trợ cấp của anh ta còn có phiếu, cũng đủ cho cô ta ăn.
Anh ta đã dặn dò cô, đồ Diêu Lệ đưa tới phải dùng cho đứa bé.
"Thế còn tiền và vé?" Anh ta hỏi.
"Em, em." Vương Xuân Hoa cúi đầu không nói lời nào.
"Ngày hôm qua anh mới đưa cho em, em đừng nói với anh là em đã dùng hết rồi?"
Từ sau khi anh ta và Vương Xuân Hoa kết hôn, mỗi tháng anh ta sẽ cho cô ba mươi đồng sinh hoạt phí, còn có mười đồng mà Diêu Lệ đưa, tổng cộng bốn mươi đồng, tất cả phiếu cũng đưa cho cô ta hết.
Vương Xuân Hoa lấy từ trong túi ra một phong thư, còn có một ít tiên trong tủ.
Trong ngăn tủ có hai mươi đồng và một ít phiếu thịt và phiếu lương thực, mà tổng cộng trong phong bì chỉ có hai mươi mốt đồng bốn hào, cùng các loại phiếu.
Lưu Quân nhìn thấy những thứ này thì còn cái gì không hiểu nữa.
"Buổi chiều em định gửi về nhà mẹ đẻ đúng không?" Anh ta giơ phong bì lên nhìn cô ta, vẻ mặt thất vọng.
"Lưu Quân, anh quản lý vợ anh thế nào thì em không quan tâm, nhưng chuyện của Dương Dương, em hy vọng anh có thể cho em một câu trả lời thỏa đáng." Diêu Lệ không muốn nghe hai người bọn họ cãi vã ở đây.
"Tạm thời để đứa nhỏ ở chỗ em." Nói xong cô ấy chuẩn bị cùng hai anh trai rời đi.
"Em chờ một lát." Đưa phong thư và số tiền vừa rồi cho Diêu Lệ.
"Những thứ này em cầm đi, anh biết mỗi tháng phần lớn tiên của em đều cho Dương Dương, hiện tại Dương Dương ở chỗ em thì em dùng đi."
Cô ấy không từ chối, dù sao đây cũng là thứ mà hai vợ chồng bọn họ nợ đứa nhỏ.
Cửa trung hộ bị đóng lại, bốn vị quân chúng hóng hớt của hộ 1 phía đông đưa mắt nhìn nhau.
Hóng hớt gặp phải người hóng hớt, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
"Đi, đi, về nhà nấu cơm." Tiêu Kiệt Minh mỉm cười lúng túng.
"Hai giờ rưỡi mà nấu cơm cái gì." Tống Cảnh Chi không nhịn được mà vách trần.
"..." Anh hai à, anh có biết có một câu nói, nhìn thấu nhưng không nói thấu, hai ta vẫn là anh em tốt không.
"Hay là chúng ta cắn hạt dưa, tán gau một chút?" Đường Tiêu Tiêu đề nghị.
"Chúng ta lại ăn dưa sao?" Lý Mẫn nói.
"..." Ba người đồng thời nhìn về phía cô ấy.
"Dưa chuột, dưa chuột. Em đổi với phụ huynh học sinh, ăn ngon lắm, để em đi lấy." Nói xong hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, đi lấy dưa chuột.
Qua hơn mười phút, Lý Mẫn mới trở về, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp.
"Sao em lấy dưa chuột lâu vậy?" Tiêu Kiệt Minh hỏi.
"Em nghe đội trưởng cứu hỏa Lưu đề nghị ly hôn với Vương Xuân Hoa." Dưa chuột cô ấy đã rửa sạch.
Bốn người ngôi trên bàn ăn, cắn hạt dưa ăn dưa chuột.