Chương 62-3: Hạnh phúc ở trên đường (tt 2)
“Lưu Nghệ.” Hoa Tử Ngang kêu, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này anh nói thì tốt hơn.
“Dạ!”
“Tới đây ngồi xuống.”
“Dạ!”
Lưu Nghệ gần như là phản ứng theo bản năng, có thể thấy được anh rất thích làm lính, cũng do trời sinh chính là một quân nhân, bị buộc phải giải ngũ hẳn là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của anh, thậm chí là nỗi đau vĩnh viễn không phai nhạt.
“Thủ trưởng Hoa, có chuyện xin cứ dặn dò.”
“Gọi giống Gia Nhạc được rồi.” Thủ trưởng tới thủ trưởng lui, nghe là thấy phiền.
“Dạ, lão đại.” Mặc dù không thích ứng, nhưng lời của thủ trưởng, anh tuyệt đối phục tùng.
Trẻ con dễ dạy, Trưởng Tôn Ngưng hướng về phía Hoa Tử Ngang cười cười, uy tín của Hoa Tử Ngang vượt xa tưởng tượng của cô! Lưu Nghệ đã giải ngũ mà còn sùng bái như thế, đoán chừng Hoa Tử Ngang kêu anh lập tức đi ch.ết, chắc anh cũng sẽ không chút do dự.
“Để cậu làm hộ vệ cho Tiểu Mặc, thấy thế nào?” Trước khi ra lệnh, Hoa Tử Ngang rất ít trưng cầu ý kiến của người khác.
Lưu Nghệ vừa mừng vừa lo, ngây ngốc gật đầu, đoán chừng cũng không nghe rõ Hoa Tử Ngang nói cái gì, ai, gần như là sùng bái mù quáng! Cậu bé, cậu đừng bị người bán còn thay người kiếm tiền, Liễu Diệp vô cùng đồng tình quay đầu lại nhìn, mân mê tay một cách thần bí.
Trao đổi ánh mắt với Trưởng Tôn Ngưng xong, Hoa Tử Ngang nói tiếp, đơn giản rõ ràng mà tóm tắt: “Lương tháng 3000, cuối năm có thưởng, ăn ở tùy ý cậu, có thể ở chỗ này cũng có thể về nhà, nhiệm vụ chính là Tiểu Mặc, phụ trách an toàn của cậu ấy, cậu ấy đang đi học ở trường Đế Hoa, cậu có thể chọn ngành học mình cảm thấy hứng thú, tôi cho người sắp xếp cho cậu, về sau không muốn làm nữa thì cứ nói.”
Ba ngàn một tháng, vào lúc này đã được coi là lương cao, đốt đèn lồng cũng không dễ tìm, hơn nữa còn có tiền thưởng, điều kiện rộng thùng thình, lại có thể học tập, không gật đầu là người ngu, Liễu Diệp ở bên cạnh nghe cũng muốn hỏi, tốt nghiệp rồi tôi có thể đến công ty của mấy người làm không? Hoặc là Trưởng Tôn Mặc có cần bảo mẫu không?
Điều kiện như vậy không thể nói là không ưu việt, hai người ăn ý đạt thành nhận thức chung, thật sự là bởi vì tình trạng cơ thể củaTrưởng Tôn Mặc, sau này Trưởng Tôn Ngưng sẽ khá bận rộn, khẳng định là không thể chăm sóc chu toàn, vả lại không có người tin tưởng ở bên cạnh cô cũng không yên lòng, nếu xảy ra chuyện giống ngày hôm qua, sợ rằng không trùng hợp có Lưu Nghệ thứ hai xuất hiện, khát vọng tự lực của cậu rất mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không phải thành công trong một sớm một chiều có thể, đúng lúc Lưu Nghệ cần một công việc có thời gian rộng rãi, anh cũng có năng lực đảm nhiệm, tại sao không để cả hai phối hợp cùng nhau? Đối với sự quan tâm của Trưởng Tôn Ngưng, Hoa Tử Ngang lại ít nhiều ẩn giấu lòng riêng, có Lưu Nghệ chăm sóc, cô có thời gian ‘chăm sóc’ anh nhiều hơn.
“Cám ơn lão đại rất nhiều, nhất định em sẽ tận tâm tận lực.” Hoa Tử Ngang đã mở miệng, Lưu Nghệ không có lý do cự tuyệt, không ngờ tới ăn cơm lại ăn ra công việc tốt này, có phải người tốt có báo đáp tốt hay không? mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nếu Liễu Diệp biết suy nghĩ trong lòng anh, nhất định sẽ nói, đúng vậy, người ngốc có phúc của người ngốc, cũng đều là ngốc cả mà thôi.
“Ừ, ngày mai bắt đầu đi làm.”
“Dạ”
Thân là người trong cuộc, một câu Trưởng Tôn Mặc cũng không chen vào, giống như bị cứng rắn sắp xếp cho một người hộ vệ, nhưng có thể giúp được ân nhâncậu cũng không phản đối, chẳng qua, những chuyện quyết tâm phải làm kia sẽ không thay đổi, cậu không muốn cả đời sống ở dưới cánh chim của người khác.
Vừa đúng lúc, ngoài này nói chuyện vừa xong thì Tôn Gia Nhạc đang bận rộn trong phòng bếp thò đầu ra, hướng về phía phòng khách hét lên: “Chuẩn bị ăn cơm!”
“Em đi gọi Văn tiên sinh.” Trưởng Tôn Mặc chuyển động xe lăn chuẩn bị đi tới phòng sách, cậu vẫn còn chưa biết Văn Dục là anh họ của Hoa Tử Ngang.
“Văn Dục đang ở đây?” Ít có chuyện gì khiến Hoa Tử Ngang cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, anh ấy tới đã lâu rồi, nói là tìm anh và chị, hai người chưa về nên anh ấy đến phòng sách làm việc rồi.”
“Văn Dục thật sự là một người cuồng công việc.” Thật lòng Liễu Diệp cảm thấy như vậy, đi thăm bạn còn mang theo công văn, chẳng lẽ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được vợ.
“Anh đi tìm anh ấy, mọi người chuẩn bị dọn cơm trước đi.” Hoa Tử Ngang sải bước đi vào phòng sách.
Tự mình anh tới nơi ở của Trưởng Tôn Ngưng, ai cũng không biết, Văn Dục có thể tìm đến, cho thấy Văn Dục đã cố ý điều tr.a qua, mà mỗi khi Văn Dục cố ý tìm kiếm hành tung của anh, thường thường đều do tâm tình không tốt, hoặc là công việc không thuận lợi.
Trong phòng sách
Văn Dục giơ tay vỗ trán, chống cùi chỏ trên bàn, hồ sơ văn kiện ở trước mặt, rõ ràng là chưa lật qua một tờ nào, anh đang nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, mày cau lại.
“Tìm mình có việc?” Hai người bằng tuổi nhau, Văn Dục lớn tháng hơn Hoa Tử Ngang, lúc bình thường bọn họ không gọi anh họ em họ, có lời cứ nói thẳng.
Ngẩng đầu nhìn Hoa Tử Ngang, xoa bóp huyệt Thái Dương, lắc đầu: “Tới xem hai đứa trẻ các người có hòa thuận không.”
“Bịa đặt.” Nhìn anh mặt ủ mày ê, dáng vẻ này chính là vì cái ‘đề tài muôn thuở’ làm phiền, chính xác là anh ra ngoài tránh để được yên tĩnh: “Đi thôi, ăn cơm trước đã, ra ngoài còn mang một đống án kiện, quả thật cậu sắp nhập ma rồi.” Cũng chỉ có Hoa Tử Ngang mới dám nói như thế với ‘ngọc diện Phán quan’.
Không thể thương tổn một người đàn ông bị ép buộc cưới vợ, ‘nữ thần’ của anh đã xuất hiện, không biết ‘thiên mệnh chân nữ’ của Văn Dục ở nơi nào? Chẳng lẽ ở trụ sở quân đội.
Người nhà họ Hoa ngồi vây chung một chỗ, đang ăn trái cây sau bữa cơm, cộng thêm tán gẫu, đây là tiết mục hàng ngày mà người nhà họ Hoa giữ lại sau khi Hoa Tử Ngang vào quân ngũ, kiên trì bền bỉ, mặc kệ là ai, cho dù là có bao nhiêu vội vàng, chỉ cần là ở nhà thì cũng sẽ chủ động ngồi một chút cùng người nhà, vui vẻ, phiền não, chuyện trong nhà chuyện xã hội đều nói, cũng bởi vì khai thông được với nhau, nên so với gia đình cán bộ bình thường thì người nhà họ Hoa đoàn kết hơn, vào lúc này, ông cụ Hoa, lão phu nhân, Hoa Hạ, Văn Thiến, còn có Hoa San San, ngay cả lão quản gia Hồ Khẩu cũng ở đây.
“Văn Thiến, con nói nhìn thấy ai?” Ông cụ Hoa không xác định nên hỏi lại, hai mắt mở trừng tựa như trứng bồ câu.
“Tử Ngang cùng bạn gái của nó, hôm nay con đi thăm bạn trên đường trở về thì đụng phải.” Thật sự Văn Thiến nhịn không được, chuyện cả đời của con trai nhỏ là chuyện lớn, là việc hệ trọng trong mắt người nhà, hơn nữa, gần đây lão phu nhân luôn lẩm bẩm muốn thu xếp coi mắt, bà cũng không muốn con trai nhỏ bị tìm phiền toái, một nửa ý định là có tính tiết lộ.
“Thật sao? Vậy nó có nói khi nào dẫn người về nhà cho chúng ta nhìn một chút hay không?” Ông cụ Hoa vội vàng hỏi, tính tình của ông phóng khoáng, trong ý thức của ông, người mà cháu nội ông nhìn trúng nhất định là tốt nhất, lập tức sinh đứa chắt trai cho ông chơi đùa lại càng tốt hơn.
“Vậy theo em thấy con bé đó là dạng người gì, theo Tử Ngang của chúng ta.......” Hoa Hạ trầm ổn nói.
“Đúng vậy đúng vậy, bà nội nói nhanh lên, thím tương lai trông như thế nào, xinh đẹp không?” Hoa San San bên cạnh cũng không cam nguyện rơi ở phía sau.
“Theo tôi thấy, đó là một đứa quấn người, Tử Ngang trở lại cũng không về nhà chắc là bị quyến rũ rồi.” Lão phu nhân Trịnh Lan nói thầm một câu.
Trong lòng lão phu nhân đã nhận định cháu dâu, tự nhiên cảm thấy ai cũng không được, mọi người coi như không nghe thấy, Văn Thiến nhất nhất giải đáp hiếu kỳ trong lòng bọn họ, nói gần nói xa đều là thiên vị, hơn nữa, còn đặc biệt dặn dò bọn họ ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu, mặc dù bà cũng không hiểu vì sao con trai lại kiên trì như vậy, nhưng tin tưởng trong lòng anh có tính toán.
Nghỉ ngơi ba ngày, cổ họng của Hoa Tử Ngang đã tốt lắm, không cần uống thuốc nữa, nhưng Trưởng Tôn Ngưng không yên lòng, đặc biệt nhờ Hoa Tử Nghiêu căn cứ vào tình trạng của anh kê một đơn trà nhuận giọng, cũng tự mình đi đến tiệm thuốc mua theo tỷ lệ điều chế, chia đều thành nhiều phần gói kín lại, mỗi lần uống một gói, nấu nước sôi pha, trộn thêm mật ong vào nữa là được, vô cùng dễ dàng, mật ong là loại thuốc quý giá giúp nhuận giọng, loại bán trên thị trường không tinh khiết, đêm đó, cô chạy cả đêm trở về thôn Vĩnh An chính là vì mua mật ong tinh khiết, vừa đúng lúc trong thôn có nhà nuôi ong.
Mà Trưởng Tôn Mặc vốn bị thương ngoài da, nhờ bôi thuốc nên máu ứ đọng rất nhanh biến mất, cũng đã thân quen với Lưu Nghệ, hiện giờ, rốt cuộc Trưởng Tôn Ngưng đã có thể yên tâm đi làm chuyện của cô.
Bay đi thành phố S sẽ phải bỏ qua thành phố J, trên máy bay, Trưởng Tôn Ngưng xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào Hoa Tử Ngang, lười biếng giống như con mèo con, đối với trồng trọt, rõ ràng Hoa Tử Ngang một chữ cũng không biết, cố tình muốn đi theo, thật sự là muốn mang cái câu ‘em ở đâu, anh ở đó’ kiên trì tới cùng.
Lần này, mục tiêu của Trưởng Tôn Ngưng là giống cây ăn quả, mục đích là huyện Lâm Thu - vùng nông nghiệp phía nam của tỉnh S, huyện Lâm Thu bốn bề toàn núi, toàn huyện có 90% là vùng đồng bằng, còn lại đều là vùng núi, những năm tám mươi còn nghèo khó vô cùng, sau công cuộc cải cách, chính phủ đã kết hợp tình hình thực tế, đầu tiên là dẫn dắt dân chúng ở huyện mở núi sửa đường, sau đó, dưới sự hiệp trợ của tỉnh phát triển trồng trọt cây ăn quả, trải qua nhiều năm vất vả tâm sức, dưới sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật đã không ngừng đột phá, tích lũy nhiều kinh nghiệm quý báu, ngày nay, huyện Lâm Thu đã có tên là ‘quê hương trái cây’, danh tiếng lan xa, trái cây xuất phẩm ở Lâm Thu không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, hơn nữa vị lại ngon, dinh dưỡng phong phú, vượt xa tiêu chuẩn của nước ngoài, nghe nói, ngày nay huyện Lâm Thu đã là huyện giàu có nhất tỉnh S, mọi nhà đều là ‘nhà cao cửa rộng’ khí phái, trừ ngày mùa cố định, thời điểm khác chính là bắt chim mò cá, đánh bài đánh cờ để tiêu khiển giải trí, so với người thành phố thì ngày ngày thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần?
Rất nhanh đã đến phi trường thành phố S, nhưng huyện Lâm Thu ở phía nam tỉnh S, thuộc quản hạt của thành phố Cao Dương, hai người không thể không đổi xe buýt đi đến thành phố Cao Dương trước, sau đó mới đổi xe đi huyện Lâm Thu, vốn bọn họ muốn đón xe đi thẳng, giảm bớt phiền hà, nhưng tài xế xe taxi ngại quá xa, nói đúng hơn không rành đường, đi một ngày tính thành hai ngày, cho bao nhiêu tiền cũng không chịu đi, cũng may, dọc đường coi như bình yên, chẳng qua khi tiến vào huyện Lâm Thu thì đường xá gồ ghề, có chút lượn quanh, nhưng hai người đều đã quen bôn ba, cũng không cảm thấy mỏi bao nhiêu.
“Bà chủ, còn phòng không?”
Đây đã là nhà trọ thứ mười ba mà bọn họ đi vào, Trưởng Tôn Ngưng miễn cưỡng hỏi một câu, không ôm hi vọng lớn bao nhiêu, nếu hỏi vì sao không phải là khách sạn mà là loại nhà trọ nho nhỏ, hai người cũng đang nén giận đây, cái gọi là nghe danh không bằng gặp mặt, lời đồn đãi không thể tin hết, huyện Lâm Thu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đan xen khắp nơi bảy tám con đường, khách sạn quy mô khá có hai ba cái, nhưng chỗ nào mà không đầy ắp người, toàn không có phòng trống, nói là mở hội chùa, sau đó lại đi đến nhiều nhà trọ, cũng giống y như vậy, mà đây là nhà trọ cuối cùng trên con đường này, vị trí cũng khuất nhất.
Còn tiếp.....