- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77: Ngoại truyện 1
- Chương 78: Ngoại truyện 2
- Chương 79: Ngoại truyện 3
- Chương 80: Ngoại truyện 4
Thể loại: Quân nhân, sủng, hà, HE
Editor: Puck
Số chương: 73 chương 3 ngoại truyện
Giới thiệu
Ôn Uyển, là một quân y nhỏ, sắc mặt đơn giản, áp dụng chiến thuật địch lui ta tiến, địch đuổi theo ta chạy, địch tránh né ta tấn công vu hồi *, ắt sẽ gục ngã được người đàn ông này.
* Tấn công vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Giản Dung, là đàn ông trời sinh vì quân đội, là truyền kỳ từ trường học thợ săn trở về, có tất cả các điểm chung của quân nhân, cứng nhắc nghiêm túc, cố chấp, cực kỳ cố chấp, đối mặt với cô vợ nhỏ mạnh mẽ đột kích, vị quân nhân Trung tá này, nên lựa chọn phương án nào để tác chiến?
Đoạn ngắn một:
Từ khi kết hôn cho tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung lộ ra tính khí lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, là một quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng vậy? Lại còn ra tay trước, một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có!”
“Chị ấy mắng người ta trước.” Ôn Uyển đón nhận ánh mắt Giản Dung, đúng là tức giận không nhẹ.
Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu: “Chị ấy mắng em như thế nào?”
“Chị ấy nói, em là một đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt.
Giản Dung đen mặt, hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Ông đây đi tìm đoàn trưởng lý luận!”
Đoạn ngắn hai:
“Giản Dung, anh không được vứt mấy thứ đồ của em ra ngoài.” Ôn Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Giản Dung ngừng động tác trong tay, giọng nói bình tĩnh: “Nếu em không cất vào trong hòm, anh đã không vứt ra ngoài.” Muốn thấy ngựa tre bỏ đi kia, nằm mơ đi.
“Hôm nay em xác định đi rồi, cùng lắm thì, em tay không trở về.” Nói xong, Ôn Uyển thuận tay ném hòm ra.
Mới vừa bước ra nửa bước, cả người bay lên trời, Ôn Uyển vội vàng kêu lên: “Giản Dung, anh định làm gì?”
“Chính ủy nói, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối không thể để cho mâu thuẫn thăng cấp.” Một âm thanh ngắn ngủi có lực, Giản Dung ôm Ôn Uyển lên đi vào nhà.
Đoạn ngắn ba:
Nước lũ đã rút, tai họa rời đi, lúc Giản Dung biết được nha đầu kia cũng đi tiền tuyến, trong lòng lo lắng, lúc trở về nơi trú quân, đầu tiên, trong đám thiên sứ áo trắng, lập tức tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp.
“Ôn Uyển!” Giản Dung cao giọng gọi.
“Đây!” Một âm thanh trong trẻo, khiến trên khuôn mặt mỏi mệt của Giản Dung lộ ra nụ hạnh phúc.