Chương 74
Mấy người Ôn Uyển đang ở chỗ trung tâm cứu trợ tạm thời, cũng coi như làchỗ an toàn, mà người kêu tiền tuyến, chính là chỗ gần nước lũ nhất, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nếu nói trực tiếp kéo người đi, ai cũng e ngại.
Người nọ vừa kêu, Ôn Uyển nghe lập tức vén rèm lên, cũng bất chấp tất cả laora lều, kêu với người kia: “Vị đồng chí kia, tôi đồng ý đi!”
Tiền tuyến rất khổ, người bên kia càng cần cô, cũng hy vọng có thể thấy Giản Dung, muốn biết tình hình người đàn ông kia bây giờ có tốt không.
Ôn Uyển nhìn người đàn ông thét to, mặc quân trang, bên ngoài khoác áoblue trắng, lúc người đàn ông quay đầu nhìn Ôn Uyển, cũng lấy làm kinhhãi, ngạc nhiên hỏi: “Ôn Uyển, sao em cũng tới?”
“Tiếu Nhiên, sao lại là anh?” Ôn Uyển cũng vui vẻ, không ngờ ở đây có thể gặp được người quen ở bệnh viện trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ, Tiếu Nhiên cũng sẽlãnh một phần.
Tiếu Nhiên nhìn Ôn Uyển, cười cười: “Cô nhóc ch.ếttiệt kia, anh ở đây mới bình thường, còn em mới là ngoài ý muốn, khôngphải theo quân ở đơn vị sao?”
Trong một khoa, hai người khó tránh khỏi có chút quen biết, ở trong mắt Tiếu Nhiên, cô nhóc này chính làbướng bỉnh cố chấp, không ngờ theo quân, còn theo chân đi làm nhiệm vụ,rốt cuộc vẫn không có tính nhẫn nại.
Ôn Uyển gật đầu, tiếp tụcnói với Tiếu Nhiên: “Em đi cùng đơn vị tới, có phải anh muốn đi tiềntuyến phát thuốc không, em cũng muốn đi.”
Đây mới là việc chính,dù sao vào lúc này không thích hợp để nhận biết người quen…, thời giancấp bách như vậy, mỗi một giây phút đều cần tranh đoạt.
“Đượcrồi, em đi chuẩn bị một chút, mười phút sau chúng ta xuất phát ở đầuđường, em qua đó là được.” Tiếu Nhiên gật đầu, cô nhóc này chính là nhưvậy, mỗi lần đều muốn đến tiền tuyến, Tiếu Nhiên thấy rất bình thườngvới quyết định của Ôn Uyển.
Ôn Uyển “Ừ” một tiếng, tiến vào trong lều rửa mặt, Tiếu Nhiên tiếp tục hỏi những nhân viên cứu hộ khác, saukhi dọn dẹp, Ôn Uyển cầm hòm thuốc ra đầu đường tập hợp, lúc này mưa đãtạnh.
Thời tiết rất tốt, hy vọng duy nhấtchính là tai nạn qua nhanh chút, trả lại cho quần chúng nơi này bầu trời tươi đẹp, khi Ôn Uyển đi đến đầu đường, một chiếc xe đã dừng ở đó, làxe tải.
Bên kia đã có mấy nhân viên y tá đang đợi, nói là đi đưathuốc, thật ra là để nhóm cô gái này đi phát thuốc, cũng không còn cáchnào, bên tiền tuyến thiếu nhân viên cứu hộ, hy vọng có thể có dũng sĩxung phong nhận việc đi trước trợ giúp thôi.
Cơ hội đưa thuốcmang theo họ cùng đi, tự nguyện ghi danh, cũng phải kẻ ngốc, trong lòngđều rõ ràng như gương, chỉ có điều dưới tình huống này phần lớn tốt đẹpchính là tâm tình, chiếm cứ toàn bộ, họ đã làm tốt bất kỳ công tác chuẩn bị gì rồi.
Dưới điều kiện gian khổ này, các cô gái cũng là vĩđại nhất, giống như những người lính đáng yêu kia, đáng giá để mọi người tôn trọng.
Nhân viên công tác kiểm tr.a quân số, nhìn nhóm cô gái này nói: “Các quý cô, mời lên xe.”
Mọi người cười ầm ĩ lên xe, gọi các cô như vậy cũng là một cách khen ngợi,những nữ anh hùng này không hề kém những nam anh hùng kia bao nhiêu, ÔnUyển cũng lên xe, đến tiền tuyến mới biết tình huống nơi này khó khănbiết bao.
Chung quanh đều là nước, có bùn, dưới ống quần, giàygần như đã không còn dáng vẻ, tất cả đều là bùn, Ôn Uyển cho rằng đitiền tuyến có thể nhìn thấy Giản Dung, có thể nhìn thấy người giống nhưbọn họ, đều mặc đồng phục quân nhân.
Tất cả mọi người đều tiềutụy không còn dáng vẻ gì, đã nỗ lực chống đỡ, lưng cõng bao cát, chènnước cứu người, cảnh tượng đó, nếu bạn không tận mắt nhìn thấy, bạn vốnkhó có thể có cảm xúc đầy đủ.
Ôn Uyển còn chưa kịp phản ứng, đãbị một nhân viên cứu hộ kéo đi, xung quanh bắt đầu bận rộn, không có aibiết đó là cảm giác gì, thời gian cứ trôi đi như vậy, bạn vốn không cótâm tư đi bận tâm những thứ khác.
Khắp mọi chỗ đều cần cô trợgiúp, trị thương cho chiến sỹ, xem bệnh cho bọn họ, mỗi một dạng đều cần bạn, Ôn Uyển vội đến sứt đầu bể trán, mỗi nhân viên cứu hộ đều như vậy, không có phút nào ngừng nghỉ.
Cả tai họa hành hạ toàn bộ mọingười không còn hình dáng, Ôn Uyển bận rộn, Giản Dung ở tiền tuyến cũngthế, lấy quần áo của bản thân cho quần chúng, cả người ngâm trong nướckhông ngừng cứu người, thời gian ăn cơm uống nước cũng không có.
Trận lũ này kéo dài bốn ngày mới bắt đầu lui xuống, tức là tai họa cũng sắpkết thúc, tất cả binh lính cũng trở về đơn vị, cuối cùng công việc cứuhộ đã xong, sau khi hoàn thành cũng đến lúc bọn họ nên rút lui.
Giản Dung kéo thân thể mệt mỏi nặng nề đến cửa doanh trại, mấy ngày nay vẫnlo lắng cho Ôn Uyển, hoàn cảnh nơi này và cuộc sống tập quán nơi này tất cả đều khổ cực, cô nhóc này có thể gánh vác sao?
Đến lều trongdoanh trại, chiến sỹ cấp nước và thức ăn, Giản Dung cũng không nhận, câu thứ nhất trong miệng chính là: “Ôn Uyển đâu, cô ấy có tin tức gìkhông?”
Anh vừa tới đây, suốt dọc đườngcũng không để ý nói chuyện với cô nhóc, càng không có một câu lo lắngquan tâm, lúc ấy vẫn còn tức giận Ôn Uyển, không biết cô nhóc không timkhông phổi nghĩ như thế nào, có thể giận anh không?
Lúc đang cứungười, bị nước lũ đánh vào, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó chínhlà muốn gặp Ôn Uyển, cầu tai họa này sớm kết thúc.
Giản Dung cònchưa kịp ngồi xuống, chỉ nghe thấy doanh trưởng doanh một nói: “Báo cáophó đoàn Giản, chị dâu, chị dâu đi theo đội chữa bệnh và chăm sóc, đitiền tuyến, ngày hôm trước tôi còn gặp.”
Lúc thấy Ôn Uyển cậu còn lấy làm kinh hãi, Ôn Uyển rất bận, chỉ đơn giản hỏi thăm tình huốngGiản Dung, rồi còn đi bận rộn công việc, hai người cũng không có thờigian nói thêm một câu, tình hình bây giờ như thế nào cậu cũng khôngbiết.
Giản Dung vừa nghe xong, đôi mắt đỏ hoe trợn thật lớn, nhìn doanh trưởng doanh một, quát lên: “Cậu vừa nói gì?”
“Ngày hôm trước, tôi nhìn thấy chị dâu ở bên đường Tây.” Doanh trưởng doanhmột mở miệng lần nữa, lúc tiếng nói rơi xuống, Giản Dung đã chạy rangoài, cả khuôn mặt cũng thay đổi màu sắc, vết sẹo nơi khóe mắt càngthêm sâu.
Cô nhóc này không muốn sống nữa sao? Nước lũ lần nàyrất nghiêm trọng, cô lại có thể xung phong nhận việc tới tiền tuyến,không quan tâm anh nữa? Không để ý đến cha mẹ mình nữa? Nhưng nghĩ nhưvậy, cũng biết đây là trách nhiệm của Ôn Uyển, đây là tính cách của cônhóc kia, nếu đi theo, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nước lũrút lui, tất cả mọi người tiếp tục làm công việc cuối cùng, không bậnrộn như trước nữa, nhưng toàn bộ đã đến cực hạn, thân thể cũng phải dùng ý chí cuối cùng chống đỡ, ăn ít, ngủ càng ít.