Chương 13
Editor: Puck
Ôn Uyển cũng không còn mơ hồ, theo sát Giản Dung, hai người vừa vào đến cửa sân nhỏ, đập vào mắt chính là một nhà nông dân bình thường, gà tán loạn, bên cạnh sân có một lu nước vĩ đại, trên sân bày chút củi khô.
Còn chưa vội đi vào, Giản Dung đã bắt đầu hắng giọng hô: “Ông, bà, chúng cháu đã tới!”
Mỗi lần mấy người Giản Dung tới cũng sẽ hô một tiếng ở trước sân, ông cụ đã lớn tuổi, trước tiên gọi một tiếng, không đến trước cửa chính, khiến cho bọn họ vội vội vàng vàng chạy ra, ngã bị thương cũng nguy hiểm.
Nghe thấy giọng nói của Giản Dung, một bà lão mặc áo ngắn tay hoa văn sông nước, tóc hoa râm, xem ra tuổi cũng không ít, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, từ bên trong đi ra, nhìn thấy Giản Dung và Ôn Uyển mặc quân trang, có chút kích động, chân trước chân sau bước tới.
“Các cháu, các cháu đã tới, vất vả rồi.” Bà lão cảm kích nói, giọng địa phương rất nặng, “mấy cháu bộ đội thật tốt, điện thoại vừa gọi, bây giờ đã tới rồi.”
Giản Dung kéo Ôn Uyển đi tới, Ôn Uyển nhìn cụ bà, mỉm cười khéo léo gọi: “Xin chào bà!”
“Đứa bé ngoan, các cháu chắc mệt muốn ch.ết rồi.” Bà cụ nhìn Ôn Uyển, vừa thấy liền biết đứa nhỏ này chưa từng nếm qua cực khổ, cũng làm khó cho nó, từ nơi xa tới đây.
Bà không ngờ Giản Dung đã từ trường học gì đó trở lại, trong lòng cũng vui mừng, đứa nhỏ này đã lâu không gặp rồi.
Bước tới một bước, Giản Dung tiến lên đỡ bà cụ, giọng nói hơi lớn: “Bà à, chúng cháu không khổ cực, cũng không phiền hà, ông thế nào rồi, cháu dẫn quân y Tiểu Uyển tới, để cho cô ấy kiểm tr.a một chút.”
Ôn Uyển có thể thấy Giản Dung rất đau lòng cho bà cụ này, nghĩ cũng phải, không có con cái, hai ông bà già nương tựa lẫn nhau, rất đáng thương.
--- ------Puck---- -----
“Ngày hôm qua ông ấy bắt đầu kêu đau trên người, bà nghĩ là bị cảm, lấy chút thảo dược cho ông ấy uống…, nhưng lại không thấy hiệu quả, vẫn la hét, phiền muốn ch.ết rồi.” Trong miệng bà cụ vẫn không nhịn được oán giận, vẻ mặt ghét bỏ.
Giản Dung đỡ bà cụ vào phòng, cười nói: “Nhìn bà kìa, là người bệnh mà, khó tránh khỏi tính khí ồn ào”, Giản Dung biết thật ra đáy lòng bà cũng rất đau lòng, làm bạn với ông mấy chục năm, sống nương tựa lẫn nhau.
Trong lòng chỉ có một ước mong, bạc đầu chẳng xa nhau, mặc dù không có con cái, khổ cực không nơi nương tựa, nhưng ông cụ đã từng nói với anh, ông vẫn cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc đơn giản như vậy, bỗng nhiên đến bạc đầu, quả thực lợi hại khiến cho người khác hâm mộ.
Ôn Uyển ở một bên lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, cũng đi vào theo, trong nhà rất cũ kỹ, bàn gỗ cùng ghế đã từ nhiều năm trước, đen như mun, có chỗ còn bị bong nước sơn, nói thật căn phòng cũ kỹ như vậy là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy.
Cũng không có cách nào tưởng tượng ra, hai cụ già sinh hoạt trong hoàn cảnh này nhiều năm như vậy, dựa vào nghị lực như thế nào, hay chân tình như thế nào.
Bà cụ dẫn hai người vào phòng trong, vừa vào đến phòng trong, cũng là chăn thêu hoa cũ kỹ, ông cụ nằm trên giường.
Giản Dung cùng Ôn Uyển đi tới, Ôn Uyển nhận hòm thuốc trong tay Giản Dung, chỉ nghe thấy ông cụ mở miệng mắng: “Sao lại gọi bộ đội tới đây rồi hả? Đã nói cục xương già tôi sống không được mấy ngày, lãng phí những thứ này để làm cái gì?”
“Ông ấy, cả ngày cứ dông dông dài dài, sống không được vài ngày cũng tốt.” Bà cụ bị tức giận nói to, xoay người ra khỏi phòng, để lại Giản Dung và Ôn Uyển.
--- ------Puck---- -----
Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, đều là người có tính khí cố chấp, Ôn Uyển mở hòm thuốc, nhìn ông cụ, nhẹ giọng nói: “Ông à, cháu kiểm tr.a cho ông, ông phải phối hợp điều trị đó.”
Nói xong Ôn Uyển đi tới, cầm ống nghe bắt đầu kiểm tr.a cho ông cụ, đo nhiệt độ cho ông cụ, kiểm tr.a tỉ mỉ một chút.
Ông cụ nhìn Ôn Uyển, trong miệng vẫn nói liên tục: “Cả người ông đều rất đau, uống thảo dược cũng không có tác dụng, còn kiểm tr.a cái gì nữa?”
Lão ngoan đồng vốn là lão ngoan đồng, ông cụ đã lớn tuổi, chính là tính khí này, cũng cảm giác được cái ch.ết đang không ngừng đến gần mình, không thể nói rõ là khinh thường sống ch.ết hay sợ hãi sống ch.ết, nói tóm lại, chính là an ủi bản thân.
“Lão tiền bối cách mạng không được nói những lời không may này, thân thể ông còn khỏe mạnh, có thể sống tới trăm tuổi, hiện tại ông bị cảm, cháu truyền thuốc cho ông, ngủ một giấc, bảo đảm khi ông tỉnh dậy đã không có chuyện gì.” Ôn Uyển cười với ông cụ, ông cụ này giống hệt tính tình ông nội nhà cô.
Chỉ có điều thân thể ông nội cô cường tráng khỏe mạnh, lúc này còn có thể to tiếng mắng chửi người, người như một cây tre mà chống trọi.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, ngược lại là lần đầu tiên thấy nha đầu này thành thục chững chạc như thế, ngày thường đều là bộ dáng một đứa bé chưa trưởng thành, cảm xúc cáu gắt suốt với anh.
“Không cần sống tới trăm tuổi, có thể sống lâu hơn bà cụ một ngày là được, đi theo ông cả đời, cũng không có con cháu, nếu ông đi trước, bà sẽ rất đau lòng.” Giọng ông cụ mềm mại đi nhiều, cười khà khà, điều ông không yên tâm nhất chính là bà cụ.
Một câu nói khiến Ôn Uyển cảm thấy căng thẳng trong lòng, người này cả đời, vinh hoa phú quý, sinh lão bệnh tử, khó tìm thấy một người chồng như vậy, Giản Dung tới đây nhiều hơn, cũng quen với tính cách ông cụ, là người đã từng đi lính, khó tránh khỏi tính khí lớn một chút.
Không nói nhiều nữa, Ôn Uyển lấy bình nước thuốc trong hòm thuốc ra, nhớ lại lúc Giản Dung nói toàn thân đau đớn, cô đoán chừng là bị cảm, cho nên mang theo thuốc.
Thảo dược này tuy tốt nhưng hiệu quả chậm, trong chốc lát cũng không tốt nhanh được, để kéo dài sẽ làm tổn thương thân thể, truyền nước thuốc có thể tốt nhanh hơn một chút.
Nghe lời Ôn Uyển nói, Giản Dung cũng yên tâm hơn nhiều, nói với Ôn Uyển: “Tiểu Uyển này, em chăm sóc cho ông cụ, anh ra ngoài sân làm giúp vài việc đồng áng cho bà cụ.” Lần này tới gấp, không giúp được bao nhiêu, có thể giúp được chút nào tốt chút ấy.
“Được, anh đi đi, một mình em làm là được rồi.” Ôn Uyển thử nước thuốc, trả lời Giản Dung, Giản Dung gật gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ôn Uyển bắt đầu truyền nước cho ông cụ, treo bình nước thuốc lên, điều chỉnh ống nhỏ giọt, tìm một cái đinh để treo lên, ông cụ vẫn còn thao thao bất tuyệt nói chút chuyện, sinh bệnh chịu đựng một chút là không có chuyện gì rồi, bây giờ còn phải tiêm thuốc, thân thể không dùng được nữa.
Có thể do bị bệnh, cũng đã lớn tuổi, Ôn Uyển đều lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào một câu, ông cụ nằm ở trên giường, nói càng lúc càng ít đi, dần dần bắt đầu ngủ say.
Ôn Uyển đắp kín mền cho ông cụ, đặt gọn cánh tay của ông cụ, ngước mắt nhìn bình nước thuốc còn hơn một nửa, động tác nhẹ nhàng, xoay người đi ra ngoài, không quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi.
Vừa ra khỏi cửa, Ôn Uyển đi ra sân, chỉ thấy Giản Dung gánh nước từ bên ngoài về, mồ hôi đầy đầu, Giản Dung như vậy là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy, nói không ra hương vị gì, dưới ánh mặt trời quá nổi bật, mê người nói không nên lời.
Vừa thấy Ôn Uyển, Giản Dung đặt gánh nước trên vai xuống, hỏi Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, ông cụ không có chuyện gì nữa rồi chứ?”
Nói xong đổ nước trong thùng gỗ vào lu nước, tiếng nước vang lên từng hồi.