Chương 2: Lần đầu gặp gỡ Thượng Quan yêu nghiệt
Từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, Vân Sở nhìn thấy nhiều nhất chính là đàn ông, đàn ông trong quân đội có đủ mọi loại: Cao lớn, khí xuất, yêu nghiệt, thẹn thùng, tráng kiện, thô lỗ............
Nhưng mà, cô từng gặp nhiều đàn ông như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy người trước mắt này.
Gương mặt anh có một đường cong nhẹ nhàng, một đôi phượng mâu hẹp dài, quan trọng nhất là, con ngươi này màu nâu. Anh cao khoảng 1m85, dáng người có chút gầy, thoạt nhìn cũng không quá gầy yếu, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác rất tráng kiện. Một thân quân trang đơn giản, mặc ở trên người anh giống như được làm theo yêu cầu thân thể của anh vậy, khiến toàn bộ khí chất trên người anh được bộc lộ ra hoàn toàn.
Quân nhân chỉ có thể để một kiểu tóc đơn giản là đầu cua hoặc cắt tóc thật ngắn, nhưng mà, người đàn ông này có một quả đầu với tóc đen mềm mại, thậm chí trước trán còn có tóc rủ xuống ngang trán. Kiểu tóc như vậy càng tôn lên làn da vốn dĩ vô cùng trắng nõn của anh, khuôn mặt càng thêm yêu nghiệt hơn, nhìn càng có nhiều yêu khí hơn.
Đúng vậy, người đàn ông này, có yêu khí!
Nhìn thấy Vân thổ phỉ ngây ngốc nhìn bản thân như vậy, trên mặt người đàn ông tươi cười dịu dàng hơn, tay anh cầm lấy gương mặt phấn nộn của cô cười nói: "Tiểu muội muội, đi sang bên cạnh chơi đi."
Nói xong, tay anh cũng có chút không nỡ rời khỏi khuôn mặt hồng hào này, nói thật thì cảm giác thì sờ vào cũng khá tốt! Anh nghĩ như vậy.
Cô gái trẻ này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc một bộ đồ màu hồng khá buồn nôn, nhưng mặc trên người cô lại không làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, dường như có thể hòa với màu hồng này vào cùng một thể. Nhất là cặp mắt ngập nước kia, rõ ràng ánh mắt có lóe lên tia sáng, có chút không tương xứng với thân thể kia của cô.
Tiểu muội muội? Vân Sở cười lạnh, nếu anh đã xưng hô với cô như vậy thì cô sẽ biến thành tiểu muội muội của anh một lúc vậy.
"Thúc thúc, cháu, cháu vừa mới đi ăn cơm nhưng quên mang tiền, thúc có thể cho cháu mượn trước được không? Không cần đến 9999, cũng không cần 3999, cháu chỉ cần 3800 đồng, 3800 đồng mà thôi, sau đó cháu ra ngoài tìm được máy rút tiền sẽ lập tức đưa tiền trả lại cho thúc." Vân Sở nháy đôi mắt xinh đẹp, cười hì hì nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này.
Thật con mẹ nó đẹp mắt, nhìn khuôn miệng mềm mỏng này của anh, còn đẹp mắt hơn cả phụ nữ, đừng có trách cô háo sắc, thật sự cô rất muốn cắn một cái. Chính cô cũng không biết dáng vẻ lúc này của cô càng thêm mê người, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ rực, mang theo hương vị mê người không giống với độ tuổi của cô.
Người đàn ông ho khan hai tiếng, đen mặt nhìn cô gái khó chơi này: "Thật có lỗi, tiểu muội muội, tôi còn có việc, nếu muốn mượn tiền thì tìm người khác đi."
Không phải anh không chịu cho cô tiền, mà là...............
Hôm nay, mỗ "cảnh sát thúc thúc" quên không mang ví tiền...........
Vân Sở thật vất vả mới tóm được một người đàn ông thoạt nhìn không tệ này, cho dù không thể khiến anh trả tiền thì quấn lấy một lát cũng tốt, hôm nay tâm tình đại tiểu thư nàng rất tốt, mĩ nam ở phía trước không đùa giỡn mới là ngu ngốc.
"Thúc thúc, thúc thật sự là cảnh sát vì nhân dân phục vụ sao? Tại sao thúc có thể thấy ch.ết mà không cứu chứ? Thúc không nhìn thấy đâu, đại tỷ tỷ kia rất dung dữ với cháu, hu hu..... Thúc thúc, thúc cho mượn tiền đi, cùng lắm thì cháu sẽ trả lại thúc 4000..........." Nói xong, Vân Sở còn dựng đứng bốn ngón tay lên trước mặt người đàn ông, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông lại vang lên. Anh không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình một chút rồi kết nối.
"A Triệt, Triệu tiểu thư đã chờ ở trên lầu lâu lắm rồi, tại sao con còn chưa đến? Mẹ nói cho con biết, hôm nay mặc kệ nguyên nhân là gì thì nhất định con phải đi gặp Triệu tiểu thư cho ta, nếu không mẹ con sẽ ch.ết cho con xem."
Bên kia truyền đến giọng nói có phần cố chấp của mẫu thân Thượng Quan Triệt, anh bất đắc dĩ cắn răng: "Con đã biết, mẹ, đừng động một tí lại nói đến ch.ết, con đến khách sạn rồi, cứ như vậy đi."
Tắt điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Triệt rất khó coi. Không phải chỉ là hai mươi lăm tuổi chưa có bạn gái thôi sao? Anh mới 25 a, cũng không phải là 35, hai vị trong nhà đã vội vã tìm phụ nữ cho anh như vậy làm cái gì chứ?
Nhớ đến là lại cảm thấy tức giận, nhưng anh không đồng ý không được. Triệu tiểu thư này là con gái của Triệu thủ trưởng, thủ trưởng đại nhân người ta tự mình mai mối, cho dù anh không muốn đi thì hai vị trong nhà cũng sẽ không buông tha cho anh.
Nhấc chân định rời đi thì lại phát hiện tiểu nha đầu vẫn còn đang ôm lấy đùi anh, Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô, khóe miệng cong lên, đột nhiên lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Anh nói: "Muốn tôi cho cô tiền cũng được thôi, nhưng mà cô phải giúp tôi một việc."
Mỗ thổ phỉ đã sa vào lưới, giờ phút này nào có thể cự tuyệt, lập tức gật đầu: "Thúc thúc cứ nói đi."
Thúc thúc......
Mỗ cảnh sát thúc thúc hơi xấu hổ, anh thật sự đã già như vậy sao? Đã có thể làm thúc thúc của cô rồi hả?
Áp chế sự không vui trong lòng, anh cười cúi xuống đến gần cô: "Đi theo tôi ăn một bữa cơm, đương nhiên sẽ có người thanh toán hóa đơn cho cô, như thế nào?"
Có chuyện tốt như vậy sao?
Có, thật sự có.
Vân Sở vừa mới nghe thấy giọng nói bên kia truyền đến từ điện thoại anh, trong lòng hiểu ra là vị đại soái ca này bị buộc đi xem mắt, xem ra dường như anh không có hứng thú với phụ nữ cho nên muốn kéo cô đi để chắn hoa đào cũng nên?
Không thành vấn đề, đúng lúc bản tiểu thư không biết đi đâu chơi chiều nay, vậy thì để giết thời gian sẽ cùng ngươi đi chơi đùa.
Cứ như vậy, cảnh sát thúc thúc nói với người phục vụ một câu: "Hóa đơn của cô gái này cứ ghi tên tôi." Nói xong còn cười giảo hoạt: "Nga, quên chưa nói, tôi là bạn của tiểu thư Triệu Nhược Nghiên."
Người phục vụ đã sớm bị nụ cười xinh đẹp của người đàn ông yêu nghiệt trước mặt này mê hoặc, nghe thấy anh nói mình là khách của Triệu tiểu thư thì tỉnh lại ngay tức khắc, chủ nhân của khách sạn này không phải là vị Triệu tiểu thư Triệu Nhược Nghiên tài hoa hơn người kia sao?
Vân Sở mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người cao khoảng 1m6, đừng bên người Thượng Quan Triệu cao lớn có vẻ vô cùng bé bỏng, lúc từ cửa đi đến một gian phòng ở lầu hai, bàn tay thô ráp của Thượng Quan Triệt luôn nắm chặt vào bàn tay nhỏ bé của cô dắt đi.
Cửa phòng mở ra, một mỹ nữ tóc dài đang ngồi ngay ngắn trong phòng xuất hiện trước mặt hai người, bọn họ với bàn tay to cầm bàn tay nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào đồng thời cũng bước vào tầm mắt của cô gái ngồi ngay ngắn trong phòng.
Hôm nay Triệu Nhược Nghiên mặc một chiếc váy dài màu trắng, phù hợp với thời tiết đầu thu, tay áo dài cùng với thân váy dài màu trắng tôn lên khí chất của cô, rất hòa hợp với thời tiết mát mẻ. Mái tóc xoăn của cô được búi lại ngay ngắn, chỉ còn vài sợi thả xuống hai bên má, lộ ra vẻ hào phóng mà đoan trang, tao nhã của cô.
Khi nhìn thấy hai người đi đến cửa, đầu tiên Triệu Nhược Nghiên sửng rốt, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười tao nhã: "Thượng Quan ca ca, anh đã đến rồi, vào trong ngồi đi."
Thượng Quan Triệt mỉm cười, gật đầu, kéo Vân Sở vào ngồi xuống đối diện với Triệu Nhược Nghiên. Vân Sở cũng không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Triệt, trên gương mặt phấn nộn mang theo nụ cười đáng yêu. Không hề kiêng dè đánh giá Triệu Nhược Nghiên ở phía đối diện.
Cô gái này có một gương mặt trái xoan xinh đẹp, không trang điểm mà vẫn xinh đẹp động lòng người, dáng người cô cao hơn Vân Sở một chút, khoảng 1m67, nếu đứng chung một chỗ với Thượng Quan Triệt vẫn rất xứng đôi. Hơn nữa hẳn cô gái này rất có tâm cơ, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau đi vào mà cô còn có thể lạnh nhạt như vậy, xem ra là vai ác. Hoàn tất đánh giá.
Tuy rằng đối phương đóng vai ác nhưng Vân Sở không thèm để ý, tay tiếp nhận cốc nước người phục vụ đưa đến, cứ ùng ục uống vào.
Cô gái ngoan độc này cũng không có quan hệ với cô, cô đến chỉ là giúp vui mà thôi, đâu cần để ý đến cô ta..............
HẾT CHƯƠNG 2