Chương 65-2: Âu Dương Tự bị chỉnh (2)

Chỉ là, hôm nay cho dù hiểu rõ bên kia sẽ có chuyện tốt để xem, xin cô đi xem, cô cũng không đến xem, bởi vì, hôm nay cô không biết mình có ch.ết tử tế hay không trong giờ học của Lam Băng Tuyền.
Vân Sở bĩu môi, nghịch cây bút trong tay mình, một bộ dáng nhàm chán.


Mộc Ngân cầm bánh bích quy trong tay, vừa ăn, vừa nói với cô tình huống trường học cùng bang phái mấy ngày nay, Vân Sở nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, trả lời.


Chuông vào học đã vang lên, Lam Băng Tuyền vẫn không có lên lớp, Vân Sở buồn bực đưa tay, từ trong tay Mộc Ngân cầm miếng bánh cuối cùng lên, vừa ăn vừa nhàm chán hỏi về chuyện trong bang phái.


Hôm nay, bởi vì có Trịnh Tề cùng Lưu trưởng lão ủng hộ, trong bang phái đã có một phần ba thế lực trên tay Vân Sở. Một phần ba thế lực này, hôm nay Vân Sở đang suy nghĩ biện pháp chắc chắn. Về phần hai phần ba thế lực còn lại, có một phần ba thế lực nằm trong tay Vân Cảnh, rất khó làm lung lay. Mà một phần ba thế lực ở bên ngoài, trước mắt mặc dù là của Vân Cảnh, nhưng chỉ cần nghĩ một chút biện pháp, vẫn có thể về tay Vân Sở.


Mà Vân Sở bây giờ đang rất là rối rắm, làm thế nào mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất, đem những người này trở thành người của mình, hơn nữa còn muốn hạ tổn thất xuống thấp nhất có thể.


Đây cũng không phải là chuyện đơn giản, cô không thể lơ là, cho nên vẫn không có động tác gì nhiều.


available on google playdownload on app store


Tin tưởng Vân Cảnh cũng có cùng một ý tưởng với cô, mặc dù cho đến nay vẫn không có hành động gì, nhưng cũng không chứng tỏ anh ta sẽ không hành động. Bọn họ hiện tại muốn cướp chính là thời cơ, người nào trước nắm giữ quyền chủ động, người đó liền thắng.


Vân sở đang mê man suy nghĩ, không hề nhìn thấy Lam Băng Tuyền một thân tây trang màu xanh đen thẳng thớm, bước vào phòng học. Cô một tay chống đầu, một tay cầm bánh bích quy, đang từ từ ăn.


Vốn là một phòng học ồn ào, đột nhiên yên tĩnh lại, Vân Sở vừa lúc cắn một miếng bánh bích quy lên, phát ra một hồi âm thanh thanh thúy. Âm thanh này, vừa lúc truyền vào trong lỗ tai Lam Băng Tuyền đang giảng bài phía trên.
Mắt hắn híp lại, cặp mắt lạnh lẽo thẳng tắp nhìn về phía chõ ngồi của Vân Sở.


Mộc Ngân nuốt nước miếng một cái, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ Vân Sở một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sở Sở, chớ ăn, thầy giáo tới rồi."


Vân Sở đúng lúc này đột nhiên nghĩ đến một biện pháp rất tốt, trước hết thâu tóm thế lực bên ngoài không vững chắc của Vân Cảnh làm của mình. Hai mắt của cô liền sáng lên, nhét toàn bộ bánh bích quy vào trong miệng, xúc động dùng âm thanh có chút mê man nhìn Mộc Ngân kêu lên: "Có, tiền, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra."


"Cạc cạc cạc. . . . . ." Trong phòng học, một đàn quạ đen bay qua, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Vân Sở. Mà Mộc Ngân, lại vô tội nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, nhìn bộ dáng hưng phấn của Vân Sở, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con nhóc ch.ết tiệt kia, cô hại ch.ết tôi rồi."


Cô cứ tưởng mình kêu Vân Sở tỉnh rồi chứ, ô ô, lần trước hại cô đi trễ, hai người cùng nhau bị thầy Lam phạt coi như xong, bây giờ còn muốn hại mình. Biết rõ thầy Lam đáng sợ như thế nào, Vân Sở này làm sao lại, liền. . . . . .


Mộc Ngân một bộ dáng ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn Vân Sở, thật khiến Vân Sở không hiểu cô đang liếc cái gì.


Cô ngẩn người, quay đầu liền phát hiện tất cả bạn học đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, nhất là Trịnh Vân La cùng Diệp Vi Vi, ánh mắt kia, giống như cô sẽ ngay lập tức xong đời rồi.


Vân Sở đột nhiên như hiểu ra cái gì, ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy Lam Băng Tuyền đang từ trên bục giảng nhìn xuống, mặt cô đỏ lên, lập tức lấy lòng cười: "Thầy, thầy giáo khỏe."
"Em đang làm cái gì?" Lam Băng Tuyền không có lập tức xử phạt cô, mà lại lạnh lùng nhìn cô, thản nhiên hỏi.


"Ha ha. . . . . ." Vân Sở cười gượng hai tiếng, đưa tay gãi đầu một cái, nhìn đến quyển sách trên tay mình, cười nói: "Cái đó, thật ra thì, thầy Lam, em mới vừa rồi là đang suy nghĩ trong tiết học của thầy có nhắc tới một vấn đề, em vẫn không hiểu lắm, tính toán đi học hỏi thầy một chút, kết quả là mới vừa rồi nghĩ đi nghĩ lại thì em lại nghĩ ra."


Lam Băng Tuyền gật đầu, nhíu mày, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em quá kích động, liền, liền kêu lên: "Vân Sở cười cười như cũ, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ lên, bởi vì nụ cười ngọt ngào này, càng thêm lộ rõ vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.


Lam Băng Tuyền liếc mắt nhìn cô tùy tiện mở ra sánh giáo khoa, hỏi: "Em nói thử một chút, em đang suy nghĩ vấn đề gì, em nghĩ ra đáp án là cái gì."


Đầu Vân Sở nhất thời đầy mồ hôi, Lam Băng Tuyền, kiếp trước nhất định là cùng cô có thù oán, nếu không sao lúc nào cũng đối nghịch với cô? Đáng ghét!
Gương mặt Vân Sở như khổ qua, tùy ý từ trên sách tìm một đề mục, liền bắt đầu nói liên tục không ngừng.


Lam Băng Tuyền an tĩnh đứng ở bên cạnh cô, nghe cô nói..., mặt càng ngày càng đen, rốt cuộc chờ Vân Sở nói xong, hắn mới gật đầu một cái, kêu Vân Sở ngồi xuống. Sau đó trở lại trên bục giảng.


Đang lúc Vân Sở buông lỏng ngồi xuống, đang lúc cô cho là mình cuối cùng cũng lừa được khối băng lớn này rồi, lại thấy Lam Băng Tuyền mở sách ra, nhìn học sinh phía dưới nói: "Các bạn học sau này có ai muốn nhờ bạn Vân Sở chỉ bài, bài thứ mười hai chúng ta còn chưa có học tới, mà bạn ấy có thể đem vấn đề phân tích thấu đáo như vậy, còn làm cho ngày hôm qua chuẩn bị bài thật lâu, mới có thể lầm tưởng thầy trước tiết học đã nói qua đi."


Nghe vậy, Vân Sở lập tức bị sặc nước miếng, lớn tiếng ho khan: "Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ."


Cô đỏ mặt, vừa ho khan, vừa nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, ở trong lòng kêu rên: cái khối băng lớn phúc hắc này, cư nhiên đùa bỡn cô. Mẹ nó! Nói cái gì mà gọi mọi người học tập cô học hỏi, trên thực tế là đang mắng khóe cô. Biết rõ một số bài chưa có nói qua, cũng không sớm nhắc nhở cô, chờ cô khoe khoang xong rồi mới tạt cho cô một gáo nước lạnh. Thật sự là ác độc mà!


Kế tiếp thời gian một tiết học, Vân Sở hầu như đều đau khổ cố gắng vượt qua.
Bởi vì trước khi di học cô cố ý xếp đặt, Lam Băng Tuyền vẫn coi cô là tấm gương trong lớp gì gì đó, có vấn đề gì, các bạn học khác trả lời không được, liền gọi tên của cô, gọi cô trả lời.


Vì vậy, một tiết học qua đi, số lần cô bị gọi tên tuyệt đối không dưới năm lần, hơn nữa, không biết Lam Băng Tuyền này có phải là cố ý hay không, mỗi lần cô vừa thất thần liền gọi tên của cô. Làn bị gọi thứ ba, Vân Sở liền không dám thất thần, đôi mắt trừng thật lớn, lỗ tai cũng dựng thẳng lên, chỉ sợ nghe sót cái gì, một hồi khối băng lớn kia lại tìm nàng gây rắc rối.


Thật vất vả chịu đựng khi đến tiết, Vân Sở mệt nằm ở trên bàn, không nhịn được kêu rên nói: "Trời ơi, đi học so với huấn luyện trong quân đội còn khổ hơn, còn mệt người hơn."


Mộc Ngân thở dài, vừa định nói lời an ủi cô một chút, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: "Hừ, cô biết quân đội huấn luyện là như thế nào? Cô từng đi huấn luyện qua sao?"


Vân Sở nghe xong lời này, đây là đang châm chọc cô có phải hay không, cô liền cảm thấy khó chịu. Mới vừa bị Lam Băng Tuyền chọc tức một bụng khí, giờ phút này vừa đúng lúc không chỗ phát tiết, nghe nói như thế, cô lập tức nhảy dựng lên, phản bác nói: "Lúc bà cô ta đây ở quân đội huấn luyện, ngươi không biết đang ở chỗ nào ßú❤ sữa mẹ đấy!"


Nói xong, liền ngây ngẩn cả người, nhìn thân hình cao lớn trai đẹp trước mắt, người vĩ đại nhất trường học kỹ sư —— Lam Băng Tuyền đẹp trai, tức giận trên mặt lập tức vô tình bị dập tắt.
Cô rũ bả vai, cúi đầu, buồn buồn nói: " Thật xin lỗi, thầy Lam, em...em nói sai, em không phải cố ý."


"Hả? Không phải từng ở quân đội huấn luyện qua sao? Em ở đây thể hiện chút bản lãnh đi?" Giọng của Lam Băng Tuyền lạnh lẽo như cũ, trong ánh mắt nhìn Vân Sở lại nhiều hơn một chút kỳ lạ.


Vân Sở liếc hắn một cái: "Em đây mới mấy tuổi, làm sao có thể ở trại lính huấn luyện qua, em là đang nói bậy còn không được sao?"
"Có lúc nói bậy cũng cần chịu trách nhiệm." Lam Băng Tuyền lạnh nhạt nhìn cô một cái, xoay người, từ từ đi ra khỏi phòng học.


Chỉ còn lại Vân Sở cùng Mộc Ngân, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không biết hôm nay Lam Băng Tuyền là đang xảy ra chuyện gì, cảm giác là lạ?


Vân Sở cùng Mộc Ngân rời khỏi trường học, chuẩn bị đi xem tình huống bang Huyễn Dạ một chút. Đã có mấy ngày không có đi rồi, cũng không biết chuyện bên kia hiện tại thế nào, cô đã nghĩ xong đối sách, tự nhiên không thể ngồi chờ ch.ết nữa. Đạo lý ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cô vẫn hiểu được, mặc kệ Vân Cảnh là vì cái gì cùng bản thân đối nghịch, cô đều sẽ không bỏ qua thời cơ tốt.


Đi ra cửa phòng học, Vân Sở liền gặp được Lương Tâm Duyệt hùng hồn đi tới, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, cô gái này chẳng lẽ biết mình hôm nay ngồi xe Thượng Quan Duệ tới trường học, cho nên lại tới bới móc sao?


Lương Tâm Duyệt đúng là vì chuyện đó, chỉ là cũng không phải tới vì Thượng Quan Duệ.


Ngăn cản ở trước mặt Vân Sở, cô ta hai tay chống nạnh, đưa tay chỉ Vân Sở, lớn tiếng hỏi: "Vân Sở, cô rốt cuộc làm cái gì với anh tôi, hôm nay cô nhất định phải thành thật khai báo, nếu không đừng trách tôi không khách khí."


Vân Sở than thở, miễn cưỡng dựa người trên lan can: "Anh cô? Cô hỏi hắn chẳng phải sẽ biết sao, cần gì bỏ gần cầu xa tới hỏi tôi?"
Cô nên nói gì, ngày đó Lương Hạo đầu tiên là nói gì nên vì em gái của hắn báo thù ..., Lương Tâm Duyệt, quả nhiên là em gái Lương Hạo. . . . . .


Mặt của Lương Tâm Duyệt đỏ lên, cắn răng kêu lên: "Nếu tôi hỏi anh tôi có thể biết được gì, tôi còn tới tìm cô làm cái gì? Hừ, cô đừng cho là anh tôi giúp đỡ cô nói chuyện, tôi liền không biết cô đang có chủ ý gì. Cô ch.ết tâm đi, cho dù anh tôi ở khắp nơi giúp đỡ cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, thiếu gia càng sẽ không để ý tới cô."


Vân Sở gật đầu một cái, nghĩ thầm, tiểu tử Lương Hạo kia dường như cũng không tệ lắm, cư nhiên không có phản bội cô, còn giúp cô nói chuyện? Chỉ là, Lương Hạo hiểu chuyện như vậy, thế nào lại có cô em gái lỗ mãng như vậy đây? Còn người ái mộ hội trưởng, những người ái mộ như thế này cũng quá không có ánh mắt đi.


"Tôi nói này, Lương học tỷ, cô có đem mọi chuyện làm rõ ràng trước khi tới tìm tôi hỏi tội chưa? Anh trai cô là loại người sẽ cam nguyện uất ức làm việc cho người như tôi sao?"


Lương Tâm Duyệt do dự một chút, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Quả thật, anh trai của cô mới không phải cái loại người dễ dàng khuất phục người khác. Hơn nữa, nếu Vân Sở không thể làm cho anh cam tâm tình nguyện vì cô ta nói chuyện, cho dù có người cầm dao kề trên cổ anh, anh cũng nhất định không nói. Cho nên. . . . . .


Thấy bộ dạng Lương Tâm Duyệt, Vân Sở biết mình nói trúng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài, cười nói: "Vậy được rồi, anh cô nếu không phải là thật lòng muốn theo tôi, vì sao lại ở trước mặt cô nói đỡ cho tôi đây? Cô lỗ mãng như thế, ở chỗ này đối với tôi la to nói lớn, sẽ không sợ anh trai cô sẽ bị cô hại ch.ết sao? Cô phải biết, nếu tôi là người tàn bạo*(tàn nhẫn+hung bạo) mà nói, chỉ bằng câu nói kia của cô, đã đủ để anh trai cô bị cô hại ch.ết. Mà cô. . . . . ."


Vân Sở dừng một chút, từ từ lắc đầu một cái: "Không phải là tôi nói cô, Lương Tâm Duyệt, cái tính khí này của cô tốt nhất nên khiêm tốn lại một chút, nếu không một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện."


Lương Tâm Duyệt cũng là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã giống như công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, chưa bao giờ bị người khác giáo huấn qua như vậy? Huống chi, Vân Sở là người cô ta rất ghét, thậm chí còn là một cô nhóc nhỏ hơn cô ta vài tuổi, cô ta tại sao có thể cam tâm đây?


Vung tay lên, Lương Tâm Duyệt tức giận nói: "Vân Sở, cô cho rằng cô là cái thá gì, lại dám nói chuyện với tôi như vậy. Hôm nay nếu bỏ qua cho cô, tôi Lương Tâm Duyệt liền theo họ của cô."
Dứt lời, liền xông tới cùng Vân Sở đánh nhau.


Mới vừa nãy Âu Dương Tự, bị cô uy phong chèn ép, hôm nay đang kiêu ngạo ngất trời, làm sao sẽ sợ Vân Sở đây? Hơn nữa theo ý của cô, Vân Sở chẳng qua như thế như thế, nhất định là đùa bỡn người không biết còn đùa giỡn bắt anh trai của cô phục tùng. Trong lòng cô, vẫn rất hâm mộ anh trai có thể trở thành một thành viên của Ám Sát, hôm nay anh trai cư nhiên không giải thích được thành người hầu của Vân Sở, lại vì Vân Sở mà bị thương, cô làm sao nén nổi cơn giận này? Không cùng Vân Sở ngươi ch.ết ta sống, cũng sẽ không bỏ qua.


Lương Tâm Duyệt nổi giận đùng đùng, vọt tới bên cạnh Vân Sở chuẩn bị ra tay. Sau lưng đột nhiên lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, nơi này là trường học."
Vân Sở ngẩng đầu nhìn lên, người tốt, lại là Lam Băng Tuyền.


Thành thật mà nói, Vân Sở vẫn thật không nghĩ tới Lam Băng Tuyền sẽ xuất hiện, hơn nữa, nghe ý trong lời này của hắn, dường như là đang giúp cô. Chẳng lẽ khối băng lớn này lương tâm nổi dậy? Cảm thấy mới vừa rồi đối với cô quá tệ, muốn đền bù cho cô?


Khụ khụ, được rồi, Vân Sở biết, thật ra căn cô biết chuyện này sẽ không xảy ra. Lam Băng Tuyền nếu thật lương tâm trổi dậy, trước đó cũng sẽ không đối với cô như vậy rồi. Hắn vào lúc này lên tiếng, nhưng mà cũng chỉ bởi vì hắn là thầy giáo, lúc này hắn làm một người thầy, nhất định hắn đang làm trách nhiệm của một thầy giáo mà thôi!


Thật ra thì, Vân Sở không hiểu rõ Lam Băng Tuyền nên mới có ý nghĩ như vậy. Lam Băng Tuyền là người như thế nào, làm việc luôn luôn tùy tâm tình, cũng không chịu trói buộc bởi bất kỳ quy củ nào, đừng nói là quy củ trường học, dù là quốc gia, hắn cũng nhất định không để ở trong mắt. Càng không thể nào lại vô duyên vô cớ ra tay trợ giúp bất luận kẻ nào.


Mà Vân Sở, không thể nghi ngờ là ví dụ bên ngoài. Về phần tại sao là ngoại lệ, chính Lam Băng Tuyền cũng không giải thích được. Có lẽ, giải thích hợp lý nhất là, hắn muốn quản giáo(dạy dỗ), cho nên muốn nhúng tay vào. Chuyện này, không liên quan đến tình cảm, chỉ là tùy tâm tình thôi.


Lương Tâm Duyệt nghiêng đầu, ác độc nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền, cũng không quản hắn là ai, bay lên chân thon dài liền hướng về phía Lam Băng Tuyền đá, trong miệng còn kêu lên: "Tránh một bên, bớt lo chuyện bao đồng."


Lương Tâm Duyệt ở trong trường học này cùng nữ Vương phách lối không khác nhau, cô ta luôn luôn phách lối cuồng vọng, cậy vào gia thế chính mình cùng công phu chân mèo ba chân, căn bản bình thường cũng không nhì người khác ở trong mắt. Nếu là bình thường, một thầy giáo thấy cô khi dễ người khác, tất cả đều sẽ mắt nhắm mắt mở, có ai dám xem vài chuyện của Lương đại tiểu thư chứ?


Chỉ tiếc, Lam Băng Tuyền không phải thầy giáo bình thường, bình thường chỉ có hắn lười phải chõ mõm vào, có khi nào hắn không dám quản mọi chuyện đây?






Truyện liên quan