Chương 66-2: Vui mừng, thổ lộ (2)
Thượng Quan Triệt dùng trán tựa vào cô, cười nói, "Anh có khi nào lừa gạt em chưa, cô bé ngốc."
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia của cô, tức giận vì cô bắt anh chờ cả buổi sáng, đã sớm tan thành mây khói, giờ đây chỉ còn lại kích động cùng mừng rỡ.
"Hì hì, hình như không có." Vân Sở le lưỡi một cái, dựa vào ngực Thượng Quan Triệt, ngửi mùi hương trên người anh, giọng nói cũng trở nên có chút si mê: "Anh trở lại là tốt rồi."
Nói xong, Vân Sở đột nhiên nghĩ đến thứ gì, kích động từ trên giường đứng dậy, nắm lấy bả vai Thượng Quan triệt, hỏi: "Chú, thương thế của anh đã khỏi chưa? Ngày đó tại sao anh không nói tiếng nào liền rời đi? Còn lâu như vậy mới trở lại, em còn tưởng anh xảy ra chuyện. Có phải thủ trưởng Triệu lại gây khó dễ cho anh?"
Thượng Quan Triệt có chút sững sờ, khi thấy bộ dáng khẩn trương của cô, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc, anh ôm cô vào trong ngực, cầm lấy tay của cô, kéo ra sau lưng của anh, cười nói, "Em sờ thử xem, anh đã không sao rồi, đồ ngốc, đã để cho em lo lắng rồi."
Vân Sở nhớ tới khoảng thời gian Thượng Quan Triệt không có ở trong nước, cũng không cho cô gọi điện thoại, hại cô lo lắng muốn ch.ết. Cô khó khăn lắm mới lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, kết quả nói hai câu anh liền nói có việc gấp, tối sẽ gọi lại cho cô. Kết quả thế nào? Cô chờ một buổi tối, chỉ chờ được một tin nhắn của anh, nói hôm nay anh về nước.
Vân Sở liền tức giận, định không để ý tới Thượng Quan Triệt nữa, vì vậy, tối hôm qua, cô suy nghĩ lung tung cả đêm, làm sao cũng không ngủ được. Thật vất vả mới ngủ được đến tận sáng sớm, sau đó, liền nằm ngủ cho tới tận bây giờ, ngược lại hoàn toàn quên mất Thượng Quan Triệt.
"Ai cần anh lo lắng, hừ, đồ không có lương tâm. Anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải anh ra nước ngoài tìm phụ nữ hay không?" Hai mắt Vân Sở trợn to, tức giận nhìn Thượng Quan Triệt chằm chằm.
Thượng Quan Triệt cười càng rực rỡ, cúi đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, giọng nói nhu hòa: "Nhóc con ghen sao?"
"Tránh ra, ai muốn ăn dấm chua của anh." Vân Sở xoay người ra chỗ khác, bất mãn kêu lên.
Hai tay Thượng Quan Triệt nâng mặt của cô lên, cẩn thận hôn lên trên mặt của cô: "Không ăn giấm, vậy là nhớ anh."
"Thượng Quan Triệt, anh làm gì thế, tránh ra! Ai nhớ anh chứ, khốn kiếp. . . . . . Ưmh. . . . . ." Vân Sở mắng được một nửa, liền bị Thượng Quan Triệt dùng môi chặn lại.
Anh đè cô trên giường, hai tay nâng mặt của cô, đôi mắt nhắm lại, thâm tình hôn đôi môi mê người của cô. Động tác của anh rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ mùi vị nào.
Vân Sở đỏ mặt từ chối, nhưng cũng không tránh ra, liền thuận theo anh.
Dù sao, mỗi lần gặp Thượng Quan Triệt, cô đều trở nên rất khó hiểu, hơn nữa mỗi lần anh hôn cô, nội tâm cô liền rung động, không thể suy nghĩ được gì.
Đầu lưỡi cạy đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, tiến quân thần tốc, ʍút̼ lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, thưởng thức hương vị của cô, triền miên không dứt. . . . . .
Vân Sở bị hôn đến quên mất trời đất, đã sớm quên hết mọi thứ, nhưng giọng nói êm tai của Thượng Quan Triệt truyền vào trong tai cô, đi vào trong lòng của cô.
Anh nói, "Nhóc con, anh rất nhớ em. . . . . ."
Giọng nói của anh có chút đè nén, có chút khàn khàn, giống như đang cố hết sức khống chế, nhẫn nại điều gì đó.
Vân Sở sợ run một cái, mở đôi mắt mờ mịt ra, thấy đôi mắt thâm tình của Thượng Quan Triệt, liền chìm vào đôi mắt dịu dàng của anh, giống như là một vực sâu không thấy đáy, giống như muốn hút cô vào.
Vẫn tiếp tục hôn sâu, Vân Sở nhắm mắt lại lần nữa, mặc cho bàn tay của Thượng Quan Triệt tự do trên người của cô, hôn từ đôi môi dời xuống cổ của cô ấn xuống một ấn kí chỉ thuộc về anh. . . . . .
Dây dưa nửa ngày, Vân Sở mới phát hiện tay của tên đại sắc lang Thượng Quan Triệt này lại bắt đầu chui vào áo ngủ của cô, liền tỉnh táo lại, đẩy Thượng Quan Triệt ra, che ngực, vội vàng kêu lên: "Chú, chú làm gì thế."
Sắc mặt Thượng Quan Triệt khẽ biến, nhớ tới mình mới vừa kìm nén không được, liền ảo não cúi thấp đầu xuống, giọng nói cũng có chút ảo não: "Anh không thể ăn, lại không thể nếm thử mùi vị một chút sao?" Dứt lời, vẻ mặt uất ức nhìn cô: "Nhóc con, em lại đối với anh như vậy, anh nhịn muốn hỏng rồi."
Vân sở ho khan hai tiếng, đỏ mặt kêu lên: "Thượng Quan Triệt, nếu khó nhịn, thì anh đi tìm phụ nữ đi."
Nói xong, xoay người, kéo chăn trùm kín người.
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, nhào tới ôm lấy cô, trên mặt là nụ cười giảo hoạt: "Ở đây có sẵn một người, anh cần gì đi tìm người khác?"
"Dám đụng đến em, anh muốn đâm đầu vào chỗ ch.ết!" Vân Sở nhìn anh chằm chằm, tức giận ngút trời.
Thượng Quan Triệt cũng không trêu chọc cô nữa, hít sâu mùi thơm dễ ngửi trên người cô, cười nói: "Được rồi, cũng gần mười hai giờ rồi, nếu em không dậy, anh sẽ khiến em không thể rời giường."
Vân Sở đỏ mặt đẩy Thượng Quan Triệt ra: "Vậy anh còn không thả em ra?"
Thượng Quan Triệt không muốn buông tay, đưa tay lấy áo khoác khoác lên cho cô, mới để cho cô đứng dậy rửa mặt.
Lúc hai người quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra, đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Nhớ đến tin nhắn ngày hôm qua của Thượng Quan Triệt nói hôm nay muốn dẫn cô đi ra ngoài chơi, hôm nay Vân Sở đặc biệt mặc một chiếc áo khoác màu đen mới mua, bên trong áo lông kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phía dưới mặc một cái quần jean, chân mang một đôi giày cao gót. Mái tóc dài màu đen tùy ý thả sau ót, làm cho cô có vẻ cao quý nhã nhặn, lại thêm mấy phần thành thục chín chắn.
Phong cách ăn mặc này của cô, vô cùng xứng đôi với một thân Âu phục màu đen Thượng Quan Triệt.
Hai người đi từ trên lầu xuống, liền thấy Vân Hàn căng thẳng nhìn bọn họ, cùng khóe miệng co rút của Mộc Ngân.
Vân Sở không biết chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ mặt kì quái của Vân Hàn, nhịn không được hỏi: "Tiểu Hàn tử, sao lại nhìn tôi như vậy?"
Sắc mặt của Vân Hàn ửng đỏ, cúi đầu, lắc đầu một cái nói: "Không có, không có việc gì."
Không có việc gì? Không có việc gì mới lạ. Vân Sở khó hiểu nhìn bọn họ, cảm giác không khí có chút không bình thường, nhưng bọn họ không nói, cô cũng lười hỏi.
Đúng lúc này, thím Chung cười ôn hòa đi tới hỏi: "Đại tiểu thư, cơm trưa đã làm xong rồi, cô có ở nhà ăn cơm không?"
Vân Sở nhớ hôm nay Thượng Quan Triệt vừa mới về tới nơi, nhất định chưa ăn thứ gì, liền gật đầu nói: "Ừ, nếu làm xong thì liền dọn lên đi."
“Vâng, tiểu thư." Thím Chung nói xong, liền cúi đầu rời đi.
Vân Sở kéo Thượng Quan Triệt qua cười nói: "Chú đến nhà ăn chờ, hôm nay để em mời anh ở ăn một bữa. Tay nghề thím Chung cũng không tệ, anh nhất định sẽ thích."
Thượng Quan Triệt cùng cô ngồi xuống ghế, gật đầu một cái, trả lời: "Em đã có lòng muốn mời anh ăn cơm, anh đương nhiên sẽ không từ chối rồi."
Vân Sở liếc anh một cái, giờ mới phát hiện ra Thượng Quan Triệt hình như gầy đi rất nhiều, hốc mắt có chút thâm đen, chắc là rất lâu không có nghỉ ngơi.
Thở dài, cô cúi đầu không nói gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Thương thế của anh còn chưa khỏe hẳn liền rời đi, hôm nay trở về lại là bộ dáng này. Bảo cô sao không đau lòng? Người khác đều cho rằng Thượng Quan Triệt rất suất sắc, nhưng không ai biết anh phải chịu bao nhiêu áp lực, cuộc sống cũng thật mệt mỏi.
Nhiều khi cô thậm chí có suy nghĩ, nếu như anh là người bình thường thì tốt biết bao nhiêu, sẽ giống như mọi người, mỗi ngày đi làm, trải qua một cuộc sống bình thường, rãnh rỗi liền cùng nhau hẹn hò, ra ngoài đi dạo, vui đùa một chút, không cần giống như bây giờ, mỗi ngày đều giống như đang liều mạng.
Dĩ nhiên, mỗi người đều có sứ mạng của mình, Thượng Quan Triệt sinh ra ở trong gia đình như vậy, cô hiểu, anh không có lựa chọn nào khác. Giống như cô cũng không thể không liều mạng, bọn họ, thật ra thì có rất nhiều điểm giống nhau đến kinh người.
Thím Chung bưng thức ăn lên, có lẽ vì đã sớm vừa ý Thượng Quan Triệt này, cho nên đã vì anh chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Vân Sở nhìn thức ăn trên bàn, thoả mãn mà gật gật đầu, nghĩ thầm, thím Chung thật đúng là không tệ.
Bởi vì thức ăn rất nhiều, Vân Sở gọi Mộc Ngân và Vân Hàn ngồi xuống ăn cùng, chỉ là, bọn họ mới ngồi xuống, ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc.
"Sở Sở, ăn cơm cũng không đợi anh hai?" Giọng nói này, trước sau dịu dàng như một, như gió xuân ấm áp.
Khóe miệng Vân Sở mãnh liệt co quắp, một thân tây trang màu xám tro, Vân Cảnh từ bên ngoài cửa chính đi tới, thật không biết làm sao.
Dường như, ngày đó cô gọi điện thoại cho hắn, gọi hắn về nhà ăn cơm, Vân Cảnh liền thay đổi có chút khó hiểu, mỗi ngày nhìn thấy cô đều bày ra khuôn mặt tươi cười tự đắc, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Thậm chí, mặc kệ bận rộn tới đâu, buổi tối cũng sẽ trở lại ăn cơm. Chỉ là, buổi trưa cũng không thường trở về, hôm nay tại sao lại đột nhiên trở về vậy?
Cô đứng dậy, đối với Vân Cảnh cười cười: “Anh hai hôm nay không bận sao? Sao lại có thời gian rãnh rỗi trở về ăn cơm?"
Sau lưng Vân Cảnh, Vân Thăng tiến lên nhận lấy áo khoác do Vân Cảnh đưa tới, để hắn ta treo lên. Còn Vân Cảnh lại đi tới bên cạnh Vân Sở, cười sờ sờ đầu của cô nói: "Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, anh hai muốn trở về sớm một chút cùng. . . . . ."
Vân Cảnh còn chưa nói hết câu, liền nhìn thấy Thượng Quan Triệt một thân màu đen ngồi bên cạnh cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lần trước chuyện ở Đào Nguyên hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, Thượng Quan Triệt này lại còn dám đến đây.
Thượng Quan Triệt như là không nhìn thấy Vân Cảnh, gắp rau cho Vân Sở, cười nói: "Em thích ăn, ăn nhiều một chút."
Mặt của Vân Cảnh liền đen thêm vài phần, cúi đầu nhìn Vân Sở, đáy mắt có một chút bi thương.
Khóe miệng Vân Sở nhẹ nhàng co quắp, đứng dậy giúp Vân Cảnh kéo ghế ra, cười nói: "Anh hai, ngồi xuống ăn cơm đi."
Nét mặt Vân Cảnh lúc này mới hòa hoãn một chút, ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Sở, giống như đang đợi cô giải thích, giải thích với anh vì sao Thượng Quan Triệt lại ở chỗ này.
Vân Sở bất đắc dĩ thở dài: "Anh hai, lát nữa em với anh ấy có chút việc muốn đi ra ngoài, anh ấy tới đón em, vừa lúc chưa ăn cơm, liền ở lại."
Vân Cảnh cau mày, sắc mặt có chút khó coi gật đầu: "Ừ, Sở Sở buổi chiều muốn đi đâu?"
Vân Sở định nói muốn cùng chú đi chơi, liền bị Thượng Quan Triệt cướp lời: "Sở Sở đi cùng tôi tất nhiên là có chuyện quan trọng phải làm rồi, thế nào, Vân thiếu gia có ý kiến?"
Sắc mặt Vân Cảnh lộ vẻ giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Triệt, giọng nói cũng hết sức lạnh lẽo: "Thượng tá Thượng Quan nói đùa, tôi chỉ là quan tâm Sở Sở mà thôi."
Thượng Quan Triệt xinh đẹp cười một tiếng: "Quan tâm sao? A, Vân thiếu gia thật đúng là một người anh tốt."
Những lời này Thượng Quan Triệt nói ra có vẻ châm chọc, ngay cả Vân Hàn cùng Mộc Ngân đều hiểu, Vân Sở cùng Vân Cảnh tất nhiên cũng hiểu.
Thấy vẻ mặt Vân Cảnh ngày càng trở nên âm trầm, Vân Sở lập tức cười nói: "Anh, ăn cơm đi..., em cùng anh ấy đi ra ngoài một lát, sẽ không có chuyện gì."
Vân Sở nói xong, liền gắp rau cho Vân Cảnh.