Chương 71-6: Có tâm cơ khác (6)

"À?" Mộc Ngân thấy nụ cười trong mắt của Niên Cẩm Hạo, tâm lộp bộp một chút. Người đàn ông này, thật đúng là con mẹ nó đẹp trai, nhìn khoảng cách gần như vậy, thật sự là quá giày vò rồi. Tim, đập rất nhanh rất nhanh.


Không đợi Mộc Ngân phản bác, Niên Cẩm Hạo liền gật đầu, có chút hơi khó nói: "Nếu Mộc tiểu thư cũng lên tiếng rồi, tôi tất nhiên phải nể tình rồi cô nói có đúng không? Tối mai có một bữa tiệc, tôi vừa lúc thiếu một người đi cùng, nếu Mộc tiểu thư không chê, hãy đi cùng tôi đi."


Dứt lời giương mắt mà nhìn dáng vẻ của Mộc Ngân, đáy lòng Niên Cẩm Hạo lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, nhịn không được muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộc Ngân, Niên Cẩm Hạo ho khan hai tiếng, nói: "Tôi mới vừa thấy trên tay Sở Sở hình như cũng cầm vật kia*(là thiệp mời anh Khê đưa ý nhé), A Triệt không đi được, cô ấy liền trở thành kỳ đà cản mũi chúng ta?"


Nghe được ba chữ kỳ đà cản mũi, mặt của Mộc Ngân lại một lần nữa trở nên đỏ bừng. Niên Cẩm Hạo này sao cứ cường điệu cái từ này làm cái gì? Hắn thật là không hiểu cái từ này là có ý gì, hay là cố ý đùa giỡn cô? Đáng ghét.


Mộc Ngân ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Niên Cẩm Hạo một cái, trong lòng lại bắt đầu mong đợi bữa tiệc ngày mai.


Ngày trước cũng có đi theo Vân Sở đến không ít bữa tiệc, nhưng cô đến cơ hồ đều là để bảo đảm an toàn cho cô ấy. Hoặc là sẽ mặc một thân tây trang màu đen, hoặc là tùy ý mặc một bộ trang phục, đi theo Vân Sở sau lưng, lúc nào cũng chú ý an toàn của cô ấy. Nhưng lần này lại không giống như vậy, cô muốn cùng Niên Cẩm Hạo cùng nhau tham dự, cô chính là bạn gái của Niên Cẩm Hạo, giống như Vân Sở, là công chúa sáng rực rỡ.


available on google playdownload on app store


Mặc dù cô biết thân phận của mình, cũng không hy vọng xa vời mình có một ngày có thể vô cùng tỏa sáng ở trong những bữa tiệc kia, nhưng cô dù sao cũng là một cô gái nhỏ mười bảy tuổi, cũng giống như những cô gái cùng lứa, nội tâm đều có khát vọng mãnh liệt đối với những thứ tốt đẹp.


Thấy mộc Ngân cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì mà mất hồn như thế, Niên Cẩm Hạo cúi đầu, tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi, tối mai sáu giờ, tôi đến đón cô."


"À?" Mộc Ngân trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Niên Cẩm Hạo, cuống quít kháng nghị: "Cái đó, tôi còn chưa có đồng ý mà?" Người đàn ông này tại sao có thể bá đạo như vậy, lại tự tiện quyết định thay cô.


Niên Cẩm Hạo vô tội nhún nhún vai: "Cô cũng không có phản đối đúng không, tôi liền xem như là cô đồng ý."


Sắc mặt Mộc Ngân giận đến đỏ bừng, lại không tìm được lý do để cự tuyệt Niên Cẩm Hạo, cắn môi, tức giận dậm chân. Cái này xem ở trong mắt của Niên Cẩm Hạo, nụ cười trên khóe miệng lại rực rỡ thêm mấy phần.


Thượng Quan triệt cứ như vậy mà rời khỏi rồi, không có nói là đi nơi nào, vân sở chỉ biết là không phải ra khỏi nước, hình như là có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn đi làm.
Trong lòng Vân Sở mặc dù rất không tình nguyện, nhưng bởi vì cô cũng rất bận, ngược lại không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.


Thượng Quan Triệt sau khi rời đi, Niên Cẩm Hạo cũng đi theo rời đi, Vân Sở cùng Mộc Ngân đứng ở cửa trường học chờ Vân Hàn lái xe tới đón. Kết quả không đợi được Vân Hàn, nhưng lại đợi được Âu Dương Tự tới.


Vân Sở thấy Âu Dương Tự, lập tức có chút đề phòng, nhưng ngoài mặt lại cười đến mức vô cùng xán lạn: "Âu Dương học trưởng, đã lâu không gặp."


Âu Dương Tự gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Sở nhiều thêm mấy phần ghen ghét. Trong khoảng thời gian này, Vân Cảnh bởi vì lo lắng hắn sẽ tìm đến Vân Sở gây phiền toái, hầu như là ngay cả trường học đều không cho hắn tới, hắn tìm rất nhiều cớ cùng rất nhiều lý do thuyết phục Vân Cảnh, mới có thể tiếp tục tới nơi này đi học.


Nhưng bây giờ coi như hắn có thể tới nơi này đi học, bên cạnh chung quy lại là có người của Vân Cảnh đang cùng đi theo, khắp nơi giám sát hắn. Hắn biết, Vân Cảnh đã không còn tin tưởng hắn nữa rồi.
Điều này làm cho hắn rất khủng hoảng, cũng rất lo lắng, rất sợ.


Ban đầu, hắn là là người bên cạnh Vân Cảnh tin tưởng nhất, trợ thủ đắc lực nhất, từ nhỏ hắn và Vân Cảnh cùng nhau lớn lên, Vân Cảnh đối với hắn như anh em ruột, có chuyện quan trọng gì đều giao cho hắn đi làm.


Mà hắn cũng rất vui vì được đi theo Vân Cảnh làm thuộc hạ, xử lý tốt tất cả công việc.
Khi đó, Vân Cảnh mặc kệ là cái gì cũng sẽ nói với hắn, trong lòng đối với cô em gái Vân Sở này thích, thương yêu, chán ghét, không kiên nhẫn, bất đắc dĩ, giãy giụa, đợi. . . . . .


Hắn từng cho là, hắn sẽ vẫn là người Vân Cảnh tin tưởng nhất, hắn cũng thề nhất định phải trợ giúp Vân Cảnh đạt tới mục đích, để cho hắn thoát khỏi cái đuôi Vân Sở này, hoàn toàn trở thành người đứng đầu bang Huyễn Dạ. Nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, lòng của Vân Cảnh đã từ từ dao động. Ban đầu chính hắn kiên quyết như vậy, bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, mới có được ngày hôm nay, nhưng bởi vì Vân Sở đột nhiên biến hóa, khiến Vân Cảnh cũng trở nên không quả quyết.


Đây tất cả đều do Vân Sở, nếu không có Vân Sở, hắn vẫn là người Vân Cảnh tin tưởng nhất, Vân Cảnh sẽ không dao động mục đích của mình, cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ liền trách cứ hắn, cảnh cáo hắn, thậm chí tìm người giám sát hắn.


Nghĩ tới đây, Sắc mặt của Âu Dương Tự càng trở nên ác độc.
Đây tất cả đều là lỗi của Vân Sở, nếu là trên cái thế giới này không có Vân Sở, vừa bắt đầu Vân Cảnh cũng không cần bỏ ra nhiều như vậy, quan hệ của hắn cùng Vân Cảnh cũng sẽ không như bây giờ.


Tay của Âu Dương Tự nắm thật chặt thành nắm đấm, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, không lộ ra một chút kẽ hở đối với Vân Sở gật đầu một cái: "Ừ."
Âu Dương tự chỉ là đáp một tiếng, tiếp tục chầm chậm đi qua bên người Vân sở, tiếp đi vào trường học.


Vân Sở nhìn theo bóng lưng Âu Dương Tự, chân mày lại nhíu lại. Có lẽ người khác không cảm thấy, nhưng cô lại cảm nhận được rất rõ ràng, trên người Âu Dương Tự, có oán hận cùng tức giận rất mãnh liệt, mặc dù hắn cố gắng kiềm chế, nhưng nhạy cảm như Vân Sở, lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng.


Chẳng lẽ là Vân Cảnh đã bắt đầu động thủ rồi sao?
Vân Sở cắn môi, nhớ tới buổi sáng lúc đi, Vân Cảnh cũng không có biểu hiện ra cái gì khác thường, còn giống như thường ngày, quan tâm cô đầy đủ, dịu dàng săn sóc, hoàn toàn không nhìn ra hắn sẽ có động tác gì mà?


Dĩ nhiên, theo cô biết, Vân Cảnh nhất định sẽ ngụy trang, nếu không ban đầu cũng sẽ không lừa gạt Vân Ngạo Thiên, khiến tất cả mọi người đều cho hắn là người rất hiểu chuyện, hoàn toàn không tranh quyền thế.


Nhớ tới gần đây cùng tiếp xúc với Vân Cảnh, Vân Sở lại không tin rằng Âu Dương Tự là do Vân Cảnh bày mưu tính kế muốn xuống tay với chính mình. Mặc dù Vân Cảnh rất biết ngụy trang, nhưng khoảng thời gian này sống cùng nhau, cô cảm thấy Vân Cảnh không phải là loại người ‘tiểu nhân hèn hạ’, mặc dù không có hiểu rõ ràng rốt cuộc tại sao hắn muốn đối nghịch với cô, nhưng trên người hắn lộ ra bên ngoài là hắn thật sự quan tâm tới cô. . . . . .


Đó là chuyện tuyệt đối không giả bộ được.






Truyện liên quan