Chương 57: Cải cách đồng nghĩa với cơ hội thăng tiến
Lúc An Tại Đào rời khỏi phòng, người đàn ông cánh tay để trần ngồi trông cửa lười biếng liếc hắn một cái, gã nằm trên sô pha, tàn thuốc bay lã chã, trong phòng khách của khách sạn tràn ngập cái mùi lạ khiến người ta ghê tởm, khiến An Tại Đào rốt cuộc không ở lại được, vài bước liền chạy ra ngoài.
Hắn đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở cửa, thở dài, rời nhanh đi.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, trong buồng điện thoại thẻ bên đường cái, hắn gọi điện thoại đến đồn công an báo án. Tiếp điện thoại là một giọng nữ hơi lười biếng:
- Tìm ai vậy? Đây là đồn công an.
- Xin chào, tôi là một lữ khách… bị lừa đến một khách sạn gọi Thụy Phong ở phía đông nhà ga… Nơi này, có mãi ɖâʍ, các anh chị đến điều tr.a đi.
An Tại Đào cúi đầu nói.
Đầu dây bên kia rõ ràng trầm mặc một chút, nhưng lập tức liền nóng nảy:
- Được rồi, tôi nhớ rồi, anh chờ, một lát chúng tôi sẽ rời khỏi đồn.
An Tại Đào buông điện thoại, chạy đến một quán đồ uống đối diện đường cái, gọi hai lon nước, vừa nói chuyện phiếm với bà chủ quán, vừa nhìn bên đường cái.
Đơị hơn nửa ngày, cũng không thấy người ở đồn công an tới. An Tại Đào nhìn sắc trời đã gần hoàng hôn, ngẫm nghĩ một chút, lại đi gọi điện thoại. Lúc này vẫn là giọng nữ kia tiếp điện thoại:
- Gấp cái gì? Đồn công an chỉ không tới mười người, lực lượng cảnh sát không đủ anh có biết không? Nếu anh đợi không được, thì sớm chạy đi, không có chuyện gì tự mình tới đó, bị lừa là xứng đáng!
An Tại Đào lắc đầu, thầm mắng một tiếng, hung hăng dập điện thoại.
…
…
Ngày hôm sau, An Tại Đào trở về tòa soạn, hắn phải về, bởi vì hắn nhận được điện thoại, tòa soạn lập tức phải chốt kế hoạch cải tiến, mời toàn thể cán bộ công nhân viên tới họp.
Trong đại hội, Hoàng Trạch Danh nói lời động viên dài đến ba giờ, trong khi nói chuyện tuyên bố Đảng ủy cơ quan thông qua phương án cải cách.
Hoàng Trạch Danh thi hành phương án cải cách chia ba bước, dùng ánh mắt của người sống lại An Tại Đào mà xem, đây là rất bình thường, đây là xu hướng phát triển của truyền thông vài năm sau. Nhưng tại lúc này, có thể nói là hết sức mới lạ.
Đầu tiên là báo chí tiến hành tự tổ chức. Thử nghiệm phân chia nghiệp vụ phát hành và nghiệp vụ lấy tin biên tập, thành lập công ty phát hành pháp nhân độc lập, dựa theo chế độ xí nghiệp hiện đại, đưa vào cơ chế cạnh tranh và khích lệ, tích cực thay đổi đáp ứng thị trường truyền thông. Đồng thời, phát triển theo hình thức đầu tư cổ phần bước một bước dài, trở thành một trong những công ty khơi dòng hình thức đầu tư cổ phần trong nước. Tòa soạn dùng cao ốc Tân Hải Thần thế chấp vay 5.000.000 đồng phát hành cổ phiếu, kết cấu quyền lực là cổ đông lớn nhất tòa soạn khống chế, đồng thời sắp đặt một bộ phận công nhân viên chức mua cổ phần, tất cả công nhân, cho dù là biên tập hay phóng viên, cùng với công nhân đều có thể tham gia cổ phần.
Tiếp theo là tăng số trang. Nếu lần tăng số trang này thành công, có thể nói Báo Tân Hải Thần là báo chí địa phương đầu tiên trong cả nước mở rộng bốn bản đến tám bản báo chí, từ nay về sau sẽ lại mở rộng, cho đến hơn tám mươi bản giống như sau này. Một gia trị lớn của tăng số trang là mang đến thu nhập quảng cáo lớn cho tòa soạn, dần dần thay đổi tình trạng kinh tế không tốt của báo Tân Hải Thần.
Bước thứ ba cũng là bước quan trọng, tiến hành cải tiến thể chế. Một phương diện, nói trắng ra, chính là nắm giữ tiền tài, hủy bỏ tất cả thứ gọi là phúc lợi của tòa soạn, mà chỉ có bản thảo tốt mới liên hệ chặt chẽ với tiền tài, số tiền này có thể cao tới mấy ngàn đồng, bởi vậy, các biên tập và phóng viên không thể không thay đổi phong cách ngồi, chờ, yêu cầu mọi chuyện không gấp như xưa, thay vào đó là hiệu suất công tác nhanh chóng. Tóm lại từ nay về sau tòa soạn không có khái niệm đi làm chờ tan việc, nơi nơi đều là người vắt hết óc cắn bút gõ bàn phím.
Mà về phương diện khác, làm lại và tinh giản cơ cấu ngành. Đem phòng Thư ký biên tập, Công đoàn, phòng Đảng, phòng trị sự, tiến hành xác nhập và tinh giản nhân viên, tăng cường lực lượng nghiệp vụ cho phóng viên. Ban Tin tức mở rộng thành Trung tâm Tin tức, Trung tâm Tin tức thiết lập Bộ 1, Bộ 2 và đường dây nóng. Phòng thư ký biên tập lập lại làm ba Trung tâm biên tập, một là Trung tâm biên tập Tin tức, một là Trung tâm biên tập phụ bản, một là Trung tâm biên tập kinh tế.
Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngoài đó ra, còn thiết lập thêm một Trung tâm thẩm tr.a bản thảo. Chẳng qua, Trung tâm thẩm tr.a bản thảo là một cơ cấu ảo, không có nhân viên thường trực, ba cấp nhân viên thẩm tr.a bản thảo do TBT, Trưởng ban biên tập, Người phụ trách trực chuyên môn ngày hôm đó tạo thành. Nói cách khác, đến lượt trách nhiệm của ai, người đó tới Trung tâm thẩm tr.a bản thảo đi làm, cho dù bản thân Hoàng Trạch Danh cũng không có ngoại lệ.
Cứ như vậy, có thể đề cao rất lớn tính tập trung thẩm tr.a bản thảo, tránh cho phóng viên tìm người khác phiền toái, đề công hiệu suất công tác trên diện rộng.
Cải cách quy mô lớn như vậy gần như liên quan tới tất cả các phòng ban và các nhân viên tòa soạn. Nhất là Ban Tin tức thay đổi rất lớn. Rất nhiều nhân viên cơ quan không thể còn dáng vẻ đến Ban Tin tức làm một phóng viên nghiệp vụ bình thường. Ban Tin tức ban đầu mười mấy phóng viên, nhảy lên trở thành bộ phận lớn hơn bảy mươi người.
Cơ cấu đã đặt ra xong, nhân viên bình thường điều chỉnh xong, tiếp đó là phân phối lãnh đạo phòng ban. Trên phương án cải cách quy định, Ban Tin tức phải thiết lập một Chủ nhiệm, ba Phó Chủ nhiệm. Có tin đồn, Tôn Lan Trưởng Ban Tin tức lúc đầu muốn vào bộ máy, thay thế vị trí Lưu Kỳ, mà Phó trưởng ban Trương Cương sẽ từ phụ lên chính. Như vậy, còn ba vị trí Phó chủ nhiệm.
Trong đó, có hai chỗ đã là Danh hoa có chủ. Một là Tưởng Băng, Phó Chủ nhiệm phòng Đảng bị giáng quyền, xác định chắc chắn Phó Chủ nhiệm được lựa chọ. Một người khác là Khương Bá Tịnh, Phó trưởng ban biên tập. Vì tinh giản cơ cấu hai người này bị giáng quyền đến Ban Tin tức, bản thân là thân phận lãnh đạo ban, tất nhiên không thể nghi ngờ là Phó Chủ nhiệm được lựa chọn. Chỉ có một Phó Chủ nghiệm, còn cần phải đợi. Nhưng, gần như tất cả các phóng viên đều hiểu được, đây tuyệt đối là phóng viên của Ban Tin tức.
Mà trong lòng hiểu được có hai ứng cử viên".
Một là Hồ Dũng, ưu thế của gã là theo nghiệp thời gian dài, kinh nghiệm lý lịch lâu năm, vả lại nghe nói có một cục trưởng hậu thuẫn sau lưng, trước sau gọi rất nhiều lần cho lãnh đạo tòa soạn.
Một người đương nhiên là An Tại Đào. Ưu thế của hắn là sự nổi tiếng, tuy rằng thời gian vào tòa soạn không lâu lắm, nhưng đã đạt được thành tích rất lớn, năng lực nghiệp vụ tin tức giỏi, rất được sự ưu ái và tán thưởng của lãnh đạo tòa soạn nhất là Hoàng Tổng.
Trong nhất thời, hơn bảy mươi phóng viên Ban Tin tức đều đặt ánh mắt chú ý lên người An Tại Đào và Hồ Dũng, sau lưng đều đàm phán bình luận. Mà nguyên nhân bởi vậy, cũng đẩy hai người An Tại Đào và Hồ Dũng lên mặt đối lập cạnh tranh nhau.
Hai ngày này, Hồ Dũng vội vàng tìm quan hệ chung quanh, tới đi vội vã, thằng ngốc cũng nhìn ra được, tình thế của gã đã là bắt buộc. So với hắn, An Tại Đào có vẻ bình tĩnh hơn. Hắn đương nhiên không muốn buông tha cơ hội tốt lần này, nhưng nắm chắc cơ hội như thế nào, cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Điểm yếu lớn nhất của hắn chính là thời gian vào tòa soạn quá ngắn, kinh nghiệp lý lịch nông cạn. Cho nên, hắn cảm thấy sắp tới mình cần phải hoàn thành một bài báo có thể gia tăng lợi thế công trạng cho mình. Tuy hơi có vẻ lâm trận mới mài gươm, nhưng dệt hoa trên gấm luôn tốt.
Đương nhiên, nếu như cạnh tranh không được cũng không có gì. An Tại Đào cho rằng cơ hội của mình còn ở phía sau, dù sao hắn mới tiến vào Thần báo không đến nửa năm.
Nhìn thông báo cạnh tranh Chủ nhiệm và Phó Chủ nhiệm các ban tại bảng thông báo ở đại sảnh cao ốc, An Tại Đào âm thầm quyết định chủ ý trong lòng.
Lãnh đạo cao cấp điều chỉnh còn chưa hoàn thành, nhân vật đứng đầu các bộ phận còn chưa hoàn toàn đúng chỗ, hắn còn đầy đủ thời gian. Tuy rằng Trương Cương ván đã đóng thuyền là Chủ nhiệm Trung tâm Tin tức, nhưng hắn vẫn phải thông qua một trình tự cạnh tranh vị trí. Cạnh tranh vị trí Chủ nhiệm Trung tâm Tin tức cử hành ở nửa tháng sau, mà đợi đến cạnh tranh vị trí Phó Chủ nhiệm, đúng là chuyện một tháng sau. Nói không chừng, còn phải kéo dài tới sau lễ Quốc khánh.