Chương 58: Gái làng chơi
Bởi vì cải cách, động tĩnh của báo Tân Hải Thần khiến cho các truyền thông khác ở Tân Hải cực kỳ chú ý. Nhưng dù cho Nhật báo Tân Hải, hay là Báo chiều Tân Hải và Báo sớm Tân Hải, cũng không coi trọng cải cách Hoàng Trạch Danh thi hành chút nào.
Hễ là cải cách, đều liên quan tới điều chỉnh ích lợi, trong đó, sẽ liên quan tới các loại quan hệ.
Mấy ngày nay, thành viên bộ máy lãnh đạo Thần báo gần như mỗi ngày đều nhận được điện thoại của lãnh đạo cơ quan thượng cấp và bộ môn khác nhau, nói hộ cho người nào đó, muốn chạy cương vị cho người nào đó, thậm chí còn có người muốn nhân cơ hội an bài đơn vị liên quan của mình tiến vào tòa soạn lúc này.
Trương Cẩm Lĩnh, Phó Trưởng ban thứ nhất của Ban Tuyên giáo gọi điện tới, thậm chí tự mình đến tận nơi. Mục đích, là tranh thủ một ghế trống để tình nhân Tôn Lan của mình tiến vào bộ máy lãnh đạo.
Ban đầu bộ máy lãnh đạo của Thần báo có chín người, một Tổng biên tập, bảy Phó TBT (có kiêm Phó Bí thư và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật), một Chủ tịch Công đoàn, trong đó sáu người là Đảng ủy viên, nhân viên cũng tính cồng kềnh khó điều khiển rồi. Phó TBT kiêm Phó Bí thư Lưu Kỳ đang ở tù, điều này khiến trống một vị trí Phó.
Tôn Lan đã là tình thế bắt buộc. Cô hiểu được, nếu mình bỏ lỡ cơ hội lần này, hiển nhiên sau này sẽ rất khó có cơ hội nữa. Phó Tổng Thần báo, có thể do Đảng ủy tòa soạn ghi tên đề cử Ban Tuyên giáo phê chuẩn, sau đó do Ban Tổ chức Cán bộ chính thức bổ nhiệm. Đương nhiên cũng có thể do Ban Tuyên giáo và Ban Tổ chức Cán bộ trực tiếp bổ nhiệm, nhảy cóc. Nhưng, nếu loại cán bộ phòng ban trong tòa soạn như Tôn Lan muốn tiến vào bộ máy, chắc chắn phải do Đảng ủy tòa soạn tiến hành ghi tên đề cử.
Trương Cẩm Lĩnh bị Tôn Lan quấn lấy không có cách nào khác, đành phải không để ý mặt mũi tìm đến Hoàng Trạch Danh. Thật ra, trước kia ông ta cũng đã từng tìm tới, nhưng Hoàng Trạch Danh vẫn không đoái hoài. Cũng khó trách Hoàng Trạch Danh không mở miệng, Tôn Lan không có năng lực nghiệp vụ, trong tòa soạn ai cũng biết, nếu tiến vào bộ máy, đó thật sự trở thành chê cười lớn.
Hoàng Trạch Danh thật không ngờ, Trương Cẩm Lĩnh lại không tiếc thể diện vì người phụ nữ này. Dù sao cũng là lãnh đạo thượng cấp chủ quản đơn vị, mặc dù Hoàng Trạch Danh khinh thường trong lòng thế nào, cho dù vì tiền đồ Thần báo hay là vì tiền đồ của mình, cũng không thể ồn ào với Trương Cẩm Lĩnh.
Dưới sự bất đắc dĩ và cân nhắc lợi hại, Hoàng Trạch Danh đưa ra nhượng bộ nào đó, đạt thành "hiệp nghị" nào đó với Trương Cẩm Lĩnh: Đầu tiên là nêu tên Triệu Sách, Trưởng ban biên tập làm Phó Tổng biên tập kiêm Thư ký tòa soạn, sau đó nêu tên miễn đi chức Phó Tổng biên tập của Trương Đạo Luận, Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó tổng biên tập tòa soạn, do Triệu Ba Chủ tịch Công đoàn hiện tại thay thế. Cuối cùng, mới nêu tên Tôn Lan Trưởng Ban Tin tức làm Chủ tịch Công đoàn Tòa soạn.
Lưu Kỳ đi rồi, lại để Trương Đạo Luân kiêm chức, trống một vị trí Phó Tổng, đồng thời đề bạt Triệu Sách và Tôn Lan.
Tòa soạn báo đề cử nêu tên lập tức liền báo danh Ban Tuyên giáo. Ban Tuyên giáo có Trương Cẩm Lĩnh, Lý Hoán Văn Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo cũng không quá mức bắt bẻ, cho nên đề cử này chẳng qua là đi ngang sân khấu. Nhưng nghe nói quan hệ giữa Lý Hoàn Văn và Hoàng Trạch Danh cực kỳ tốt, nếu Hoàng Trạch Danh dám chống lại áp lực không đề cử Tôn Lan, Trương Cẩm Lĩnh cũng không thể cứng rắn. Không gì khác, bởi vì ở Ban Tuyên giáo lời ông ta không có trọng lượng.
Trong mắt Hoàng Trạch Danh, chức vụ của Tôn Lan là thỏa hiệp giữa tòa soạn và lãnh đạo cấp trên, chỉ cần không cho cô cương vị nghiệp vụ thì thôi; nhưng Tôn Lan hiển nhiên không sao cả, là Phó Tổng biên xếp đầu hay là Chủ tịch Công đoàn gấn cuối, cô cảm thấy đều không sao cả. Chỉ cần có thể đi vào bộ máy, thân phận của cô sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành cán bộ cấp phó quản lý tổ chức, cô cần chính là cấp bậc này cùng thu nhập và địa vị của cấp bậc này mang lại, làm gì kệ.
Tôn Lan nhận chức Chủ tịch Công đoàn đã là chuyện ván đóng thuyền. Tin tức lập tức truyền ra, Trương Cương, Phó trưởng ban đương nhiệm của Ban Tin tức đã bắt tay vào làm công việc phụ trách toàn diện, cũng chuẩn bị tài liệu cạnh tranh của mình.
...
...
Hồ Dũng bận rộn không ngừng cả ngày, gã bận cái gì, trong lòng các phòng viên Ban Tin tức đều biết rõ. Hai ngày này, thái độ của Hồ Dũng thật sự rất tốt, gặp ai cũng chủ động chào hỏi, không nói lời nào thì bày ra khuôn mặt tươi cười.
Quá chiều, An Tại Đào và nữ phóng viên Lý Tương lưng mang máy ảnh đi cao ốc tòa soạn, liền gặp Hồ Dũng mới trở về từ bên ngoài. Hồ Dũng không thể không chào hỏi hai người, nhưng nụ cười hơi miễn cưỡng:
- Lý Tướng, Tiểu An, hai người ra ngoài làm việc à?
Lý Tương cười mà không nói.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra nụ cười, gật đầu:
- Đúng vậy anh Hồ, chúng tôi muốn đi nhà ga theo đường dây nóng làm phóng sự điều tra.
Hồ Dũng vội vàng đi qua.
Lý Tương cũng là một phóng viên còn trẻ, chỉ vào tòa báo sớm hơn An Tại Đào một năm. Cô quay đầu nhìn bóng lưng Hồ Dũng, cười hì hì:
- Anh bạn, cậu xem Hồ Dũng đều bận rộn rồi, như nào không thấy cậu có động tĩnh gì? Anh bạn, chị khuyên cậu một câu, lúc này tòa soạn cải cách, cơ hội khó được, tuy rằng là chức Phó ban, nhưng là một điểm bắt đầu. Cậu nhanh chóng đi tìm quan hệ, liên hệ với lãnh đạo... Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau có muốn cũng khó khăn, lại không biết phải đợi đến khi nào.
- Ha ha, tôi sao có thể cạnh tranh được với anh Hồ chứ.
An Tại Đào vừa nói vừa đi ra ngoài.
- Nhược điểm lớn nhất của cậu là kinh nghiệm, lý lịch. Nhưng cậu cũng có ưu thế, ví dụ năng lực nghiệp vụ mạnh thành tích hiển hách rõ như ban ngày. Còn nữa, cậu còn là Đảng viên, đây là ưu thế có sẵn, là điểm cậu mạnh hơn Hồ Dũng.
Lý Tương đuổi theo, sẵng giọng:
- Này này, cậu có nghe tôi nói không...
Nguồn truyện:
...
....
Lý Tương ôm máy ảnh đứng ở quán đồ uống ở đường cái đối diện khách sạn, gọi một lon nước lạnh, cười tán gẫu với bà chủ quán, nhiệm vụ của cô là lén chụp ảnh. Mà An Tại Đào thì lấy lại bình tĩnh, nghênh ngang băng qua đường cái đi vào ngõ nhỏ, đẩy cánh cửa hợp kim hơi dơ bẩn của khách sạn Thụy Phong ra.
Vẫn là người đàn ông trung nhiên dáng vẻ lưu manh, tay để trần ngồi hút thuốc trên ghế sô pha ở cửa kia. Nhìn thấy An Tại Đào gã rõ ràng hơi tò mò, những khách sạn như của bọn họ, ngoại trừ khách bị kéo tới ra, gần như không có người chủ động đến cửa.
- Cậu cần gì?
- Ở trọ. Tôi tìm Quyên Quyên...
An Tại Đào trực tiếp lấy ra một tờ một trăm đồng.
Người đàn ông cười cạc cạc, khuôn mặt tràn đầy nụ cười ɖâʍ đãng:
- Hòa ra còn là khách quen, cậu tìm Quyên Quyên sao? Được, nhưng mà cậu phải đợi, hiện giờ Quyên Quyên đang có khách. Như vậy đi, cậu cứ vào phòng, một lát Quyên Quyên xong việc sẽ qua.
Vẫn là gian phòng âm u, tràn ngập mùi mồ hôi nhàn nhạt kia. An Tại Đào đứng ở trong phòng, châm một điếu thuốc, cách vách mơ hồ truyền đến tiếng hoan ái của nam nữ. Hắn nhìn lướt qua chân giường, thấy bên trong giỏ đựng rác cạnh chân giường, có giấy vệ sinh ướt sũng, một cái áo mưa đã dùng ẩn hiện trong đó.
Đợi khá lâu, cửa mới nhẹ nhàng mở ra. Gái làng chơi Quyên Quyên dáng người cao gầy miệng ngậm một điều thuốc, lười biếng đi đến. Nhẹ nhàng cài cửa, thần sắc phức tạp mà nhìn An Tại Đào, mãi mới cúi đầu:
- Cậu lại tới nữa à? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu không chơi, cậu tìm đến tôi làm gì? Cậu em, chẳng lẽ cậu yêu tôi sao?
Quyên Quyên phun ra một luồng khói yêu dị, càn rỡ mà nở nụ cười phóng đãng, gợn sóng trước ngực lay động một hồi. Lần này, dường như cô vừa mới tiễn bước khách làng chơi, ngay cả áo lót cũng chưa kịp đeo đã chạy tới đây.