Chương 8: Oan hồn đột kích

Tiếng hét lớn kéo dài vài giây rồi vụt tắt, người dân cảm thấy không ổn, mọi người nhao nhao ra khỏi nhà.
“AAA!”
Lại một tiếng hét nữa, nhưng lần này tiếng hét vang ra từ một nơi khác, âm thanh cũng không giống âm thanh trước đó.


Thanh Vũ đang tu luyện thì bị đánh thức, hắn nhíu mày một cái rồi bước ra ngoài nhà, hắn lên chỗ cao và dùng linh lực hệ quang minh tập trung vào đôi mắt để có thể nhìn thấy rõ trong đêm tối.
“Không nhìn thấy điều gì khả nghi.”
Thanh Vũ nhẹ giọng lẩm bẩm.


Cùng lúc đó, Ngọc Trang cũng đã tỉnh dậy, cô lập tức xác định rõ vị trí tiếng hét phát ra rồi di chuyển nhanh tới đó.


Ngọc Trang ngừng chân trước một căn nhà cũ kỹ, cô nhận biết người đang sống trong nhà là một người đàn ông trung niên, cô điều khiển linh lực đánh vỡ cánh cửa gỗ rồi đi vào trong, cuối cùng cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên đất, cơ thể ông ấy lạnh ngắt nhưng vẫn còn thở, giống như một người bị đánh mất linh hồn.


Trong lúc Ngọc Trang bận rộn kiểm tr.a tình trạng của ông ta thì một bóng người hư ảo bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô, gương mặt trắng bệch, lại bay lơ lửng cách xa mặt đất, đôi mắt trống rỗng, cơ thể mờ ảo khó thấy rõ như thể chỉ cần một ngọn gió thổi qua là có thể thổi bay vậy.


Bóng người quỷ dị tỏ ra dữ tợn, nó gào thét nhào tới tấn công Ngọc Trang.
Ngọc Trang cảm thấy nguy hiểm đến gần, cô né tránh sang một bên, bóng người quỷ dị đánh hụt, nó lùi lại ra xa chuẩn bị tấn công lần nữa.
Ngọc Trang kinh ngạc nói: “Nó là oan hồn?”


available on google playdownload on app store


Ngọc Trang liền xác định chính oan hồn này làm hại người, cô cao giọng quát lớn: “Chỉ là một oan hồn nhỏ mà cũng dám làm hại người dân!”


Cô sử dụng linh lực vào bàn tay rồi vỗ mạnh đến oan hồn, nó nhận thấy kẻ địch mạnh mẽ hơn người thường, thế là nó không dám chiến đấu nữa mà đâm đầu xuyên qua tường để chạy trốn.


“Làm hại người rồi định chạy trốn ư? Ngươi không thoát được đâu!” Ngọc Trang lạnh nhạt nói, cô nhanh chân đuổi theo oan hồn, cô trực tiếp đánh vỡ bức tường của ngôi nhà.
“Thánh Quang Trói Buộc.”


Ngọc Trang khẽ nói, cô dùng pháp thuật, linh lực biến đổi thành một sợi tơ ánh sáng bắn thẳng về phía oan hồn, tốc độ quá nhanh, oan hồn không thể tránh được, nó bị trói chặt trên không trung.
“Gào!”


Oan hồn nộ thét, nó ra sức phá vỡ sợi tơ ánh sáng nhưng không thể thành công, sợi tơ càng trói chặt hơn nữa khiến nó cảm thấy đau đớn tột cùng.
Oan hồn khốn khổ rít lên: “Gào!!”


Tiếng thét càng khiến màn đêm trở nên đáng sợ, nó còn là ngòi nổ báo hiệu thứ gì đó sắp sửa bắt đầu.
Các dân làng đang mê mang không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên một luồng không khí lạnh buốt thổi qua khiến người dân run lên, một đám oan hồn xuất hiện rồi nhào tới tấn công bọn họ.


“AAAAA!”
“AAAAA!”
“CÓ MAAA!”
Người dân vừa thấy linh hồn dữ tợn, họ gào thét trong sợ hãi, tay chân cuốn cuồng hết cả lên.


Ngọc Trang nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, cô không ngờ rằng oan hồn không đi một mình, chúng đi chung cả một bầy đàn, Ngọc Trang cảm thấy phẫn nộ, cô muốn tiến lên đánh đuổi chúng thì đột ngột nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Oan hồn to gan, ai cho phép các ngươi hãm hại người dân lương thiện?”


“Các ngươi dám khinh thường Giáo Hoàng, khinh thường Vị Thần Quang Minh đang che chở ngôi làng này sao?”
“Các ngươi xứng đáng nhận lấy trừng phạt, hỡi những thành viên của Giáo Đình, hãy đánh trả oan hồn để bảo vệ người dân!”


Đó là tiếng nói của Thanh Vũ, hắn đang đứng trên mái nhà, âm thanh vang rõ vào tai của từng người một, sau đó hắn lập tức hành động bằng cách chọn mục tiêu là một oan hồn để tấn công.


Oan hồn kia đang định hại người, nó không kịp phản ứng, một nắm đấm tỏa sáng đánh trúng nó khiến nó tan biến thành hư vô. Thanh Vũ và cả người dân gần đó nhìn thấy một bóng người trắng xuất hiện ở vị trí oan hồn ch.ết, bằng một gương mặt thanh thản, người kia khom người cúi đầu trước Thanh Vũ rồi biến mất.


Ngọc Trang và các Tín Đồ, Tín Sứ chấp hành mệnh lệnh của Thanh Vũ, họ tìm kiếm oan hồn rồi dùng pháp thuật hoặc linh lực cường hóa các đòn tấn công để đánh tới đám oan hồn điên cuồng.
“Thánh Quang Trói Buộc.”
“Thánh Quang Hộ Thuẫn.”
“Thánh Quang Trừng Phạt.”
“Thánh Quang Hồi Phục.”


Ánh sáng pháp thuật lóe lên từ khắp nơi trong ngôi làng nhưng tiếng kêu thảm thiết của con người vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại vì số lượng oan hồn rất đông, lên đến hàng trăm, các Tín Đồ và Tín Sứ thì ít nên không đủ sức lo liệu hết.
“AA, không xong rồi!”


Một vài Tín Đồ vừa tu luyện, linh lực phù phiếm yếu ớt, sau khi dùng nhiều pháp thuật trong thời gian ngắn thì họ rơi vào tình trạng kiệt sức, bọn oan hồn thấy thế liền nhào tới đè họ xuống mặt đất và đánh đập tàn nhẫn.


Ngọc Trang nhận ra tình tình không ổn, cô quyết định sử dụng sức mạnh của Quang Minh Thánh Thể, mái tóc biến thành màu bạc, cô tỏa ra một vầng sáng mãnh liệt, tiếp theo, Ngọc Trang từ từ bay lên bầu trời nhờ vào nguồn linh lực dồi dào, cô nhanh nhẹn kết ấn pháp rồi quát khẽ:
“Quang Minh Phổ Chiếu!”


Tiếng nói của Ngọc Trang vừa vang lên, một lớp màn sáng lớn chiếu xuống từ cô khiến rất nhiều oan hồn tan biến, thế nhưng Ngọc Trang vẫn không cảm thấy vui mừng vì còn rất nhiều oan hồn đang làm loạn.


Tín Đồ, Tín Sứ lần lượt bị đánh bại bởi bọn oan hồn điên cuồng, bọn họ nằm la liệt trên mặt đất với tình trạng xấu, may mắn rằng đám oan hồn chỉ hút đi một phần sức sống và làm họ bất tỉnh chứ không ảnh hưởng tới mạng sống.
“Thánh Quang Trói Buộc.”


Thanh Vũ cũng đã tham gia vào chiến trường, hắn liên tục dùng pháp thuật đánh đuổi oan hồn, người dân trong làng cũng tập trung thành từng nhóm nhỏ để bảo vệ lẫn nhau.


“Kia là Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình!” Mọi người nhìn thấy Ngọc Trang thể hiện ra sức mạnh vượt trội đánh bại rất nhiều oan hồn, họ liền kinh hô thành tiếng.
“Thật là mạnh mẽ!”
“Những người của Giáo Đình đang bảo vệ chúng ta!”


Người dân cảm động khi thấy Tín Sứ, Tín Đồ chiến đấu với oan hồn rồi bị oan hồn đánh ngất, thế là họ cũng liều mạng chống trả, dùng vũ khí hay nắm đấm tấn công tới oan hồn, nhưng họ là người phàm, không phải là đối thủ của lũ oan hồn, bọn chúng chỉ cần chạm nhẹ là hút đi sức sống của người dân làm họ bất tỉnh nhân sự.


“Khặc khặc!”
Một oan hồn hưng phấn khi thấy nhiều người dân tấn công nó, nó nhanh chóng bay xuyên qua cơ thể người dân rồi hút đi sức sống của họ để giúp nó mạnh mẽ hơn, nó cười không ngậm miệng được, nơi này giống như một bữa tiệc thịnh soạn bày sẵn cho nó.


Lâm Phong bước đi nhẹ tênh trên không trung nhờ vào thể chất bẩm sinh, đôi mắt đen nhánh nhìn xuống ngôi làng, khung cảnh hỗn loạn, tiếng gào thét vang lên từ khắp nơi, Lâm Phong cảm thấy phẫn nộ vì quê hương thứ hai của cậu đang bị hủy hoại.


Thế là Lâm Phong thúc giục sức mạnh Phong Lực Chi Thể, linh lực hệ quang minh và hệ phong trộn lẫn vào nhau, Lâm Phong siết chặt nắm đấm rồi vung quyền từ trên xuống dưới, mỗi một nắm đấm cậu đánh ra đều tạo thành những cơn gió xoáy hủy diệt đánh nát oan hồn cứu lấy người dân.


So với cảnh gia tộc bị tàn sát bởi rất nhiều tu sĩ đại năng khủng bố thì tình cảnh khó khăn đang xảy ra trong ngôi làng này giống như một trò chơi trẻ con, Lâm Phong bình tĩnh, cậu tìm kiếm oan hồn rồi tiêu diệt chúng.
“Phong Nhận!”


Lâm Phong hét lớn, linh lực biến thành hàng chục lưỡi dao gió vô hình, chúng chém thẳng vào đám oan hồn, một đòn pháp thuật mạnh mẽ tiêu diệt hết oan hồn trong một khu vực lớn.
“Oan hồn ch.ết tiệt, ai cho các ngươi làm hại người dân trong làng, ch.ết đi cho ta!”


Không biết từ lúc nào, trưởng làng Lưu Úc cũng tham chiến, ông dùng linh lực cường hóa nắm đấm rồi tấn công tới oan hồn, cực kỳ thiện chiến và dũng mãnh.
Trước đó, vào lúc Thanh Vũ phát hiện đám oan hồn thì Hệ Thống phát ra một thông báo nhiệm vụ mới:


Nhiệm vụ: Độ hóa tất cả oan hồn trong ngôi làng
Phần thưởng: Một quyển sách tu luyện các hệ linh lực. (Ghi chú: Chuyển hóa linh lực hệ quang minh thành linh lực các hệ khác mà vẫn giữ lại đặc tính của linh lực hệ quang minh)


Thanh Vũ nhìn thấy phần thưởng thì mắt hắn sáng lên, Giáo Đình không thể chỉ có một hệ linh lực là quang minh, hắn cần nhiều hệ linh lực, kỹ năng khác nhau để tạo sự đa dạng, tránh cho kẻ thù tìm thấy điểm yếu của Giáo Đình, nếu có quyển sách kia thì không sợ kẻ địch bắt bài nữa.


Thanh Vũ cũng thấy biểu hiện dũng cảm của Lâm Phong, Lưu Úc, hắn không bất ngờ vì hắn đã biết sức mạnh của Lâm Phong và Lưu Úc, hai người họ dư sức đối phó oan hồn bình thường.
Lúc bấy giờ, đối thủ của Thanh Vũ là một con oan hồn dữ tợn, nó nhìn Thanh Vũ chằm chằm như đang nhìn một miếng mồi ngon.


“Các ngươi là ai? Tại sao lại tấn công ngôi làng?”
Thanh Vũ lạnh lùng hỏi oan hồn.
“Hừ! Nói nhảm nhiều quá, đi ch.ết đi cho ta!” Oan hồn cười man rợ, nó lao vùn vụt vào Thanh Vũ.


Thanh Vũ chuẩn bị tiếp chiến nhưng không ngờ rằng oan hồn này lại mạnh hơn những con khác, sức mạnh của nó sánh ngang tu sĩ Luyện Khí tầng mười vì vậy Thanh Vũ không thể tránh né, hắn bị đánh trúng vào lồng ngực và lùi lại mấy bước.


“Ặc.” Thanh Vũ ôm ngực, cơn đau làm Thanh Vũ cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn có khí thể lạnh băng xâm nhập vào cơ thể Thanh Vũ thông qua vết thương như thể muốn đóng băng cả người hắn.
Thanh Vũ vội vàng sử dụng linh lực triệt tiêu khí thể lạnh băng, hắn trầm giọng nói ra:


“Ta đã khinh thường ngươi rồi, hãy nhận lấy đi, Thánh Quang Trói Buộc!”
Oan hồn ngạc nhiên vì Thanh Vũ trúng một chưởng mạnh nhưng lại vẫn đứng vững và tấn công đáp trả nó.


Nó đã quan sát kỹ năng của Tín Đồ, Tín Sứ dùng trong trận chiến, Thánh Quang Trói Buộc mà thôi, nó chỉ cần né tránh cẩn thận là không sao cả, nó tập trung tinh thần quan sát tia sáng pháp thuật nhưng nó cảm thấy có gì đó sai sai!


Nó không thấy pháp thuật Thánh Quang Trói Buộc đâu mà lại ăn trọn một cột sáng bắn xuống từ trên trời làm nó đau đớn như điên.
Oan hồn rít gào: “Cái này là Thánh Quang Trừng Phạt, không phải Thánh Quang Trói Buộc, ngươi lừa gạt ta!”
Thanh Vũ cười lớn trả lời:


“Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Không thể tin được là ngươi lại đi tin lời nói của kẻ địch trong trận chiến sinh tử.”
“Nó là oan hồn không não trong truyền thuyết sao?”


Ngọc Trang, Lâm Phong, Lưu Úc, Nguyễn Thanh, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt và rất nhiều người dân đang quan sát trận chiến từ xa không khỏi im lặng, họ đã quét sạch hết oan hồn nên có thời gian xem Thanh Vũ chiến đấu để “mở mang tầm mắt”.


“Đúng là Giáo Hoàng, khả năng chiến đấu của ngài ấy rất đáng khâm phục, chúng ta cần học hỏi nhiều!” Một vài Tín Sứ than thở...






Truyện liên quan