Chương 9: Oan hồn bị hội đồng

“Ngươi… tên loài người ch.ết tiệt dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đê tiện với ta!”
Oan hồn bay cao cách xa mặt đất, gương mặt dữ tợn, nó vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào Thanh Vũ:
“Ngươi đã chọc giận ta rồi đấy, không thể tha thứ, ch.ết đi tên loài người vô sỉ!”


Tiếng gào thét của oan hồn lấn át toàn bộ âm thanh trong ngôi làng, không khí xung quanh oan hồn vặn vẹo rồi bị nó hút vào trong cơ thể, đi theo cùng không khí là mảnh vỡ năng lượng chưa tiêu tan hết của các oan hồn đã bị siêu độ khác.


Càng hút nhiều năng lượng thì oan hồn này càng mạnh mẽ, khí thế của nó cất cao lên trông thấy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì thực lực của nó đã bằng tu sĩ nửa bước Trúc Cơ kỳ.
Trúc Cơ kỳ! Cảnh giới cao hơn Luyện Khí kỳ!


Có thể nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới là tu sĩ thật sự, còn Luyện Khí kỳ chỉ là người phàm mới bắt đầu tu luyện mà thôi.
Oan hồn vặn vẹo thân hình để thích ứng sức mạnh mới đang trào dâng trong cơ thể, hắn cười to nói ra:
“Haha, cảm giác khi sở hữu sức mạnh tuyệt đối là thế này sao?”


“Thật là sảng khoái, thật là tuyệt vời!”
“Tên loài người vô sỉ kia, ngươi hãy cảm thấy may mắn vì ngươi chính là kẻ ch.ết đầu tiên dưới sức mạnh mới này của ta!” Oan hồn vừa nhìn Thanh Vũ vừa rống lớn, linh lực bùng nổ ra xung quanh tạo thành các làn sóng khí vô hình thổi bay đất đá.


Thanh Vũ ngưng trọng đánh giá oan hồn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn không thể nào phản ứng kịp để ngăn cản hành động của oan hồn, giờ đây kẻ địch của Thanh Vũ mạnh tới nổi làm Thanh Vũ không thở nổi.


available on google playdownload on app store


Hắn là một người thuộc về thế giới hiện đại, hắn chỉ chiến đấu với đối thủ cùng đẳng cấp như người bình thường hay oan hồn nhỏ yếu chứ chưa bao giờ đối đầu trực diện một oan hồn cảnh giới nửa bước Trúc Cơ kỳ, trong lúc nhất thời, thân thể Thanh Vũ căng cứng khó chuyển động như ý, đầu óc thì trống rỗng, dù hắn cố gắng suy nghĩ nhưng chẳng thể nào tìm thấy một phương án giải quyết tình cảnh nguy hiểm.


“Linh Hồn Trấn Áp!” Oan hồn âm thầm dùng pháp thuật tấn công linh hồn khiến Thanh Vũ mất khống chế.


Oan hồn nhìn thấy pháp thuật hiệu quả, Thanh Vũ đờ đẫn người ra, hắn liền cười lớn một tiếng rồi dùng sức đẩy bàn tay về phía Thanh Vũ thật mạnh, linh lực biến thành một cái bàn tay năng lượng to một mét để tấn công Thanh Vũ, hắn muốn dồn Thanh Vũ vào chỗ ch.ết!


Mọi người gần đó thấy dị biến xảy ra, oan hồn tấn công một cách kinh người nhưng Thanh Vũ lại không né không tránh, Lâm Phong phản ứng nhanh chóng, cậu ta hét lớn một tiếng:
“Phong Nhận!”


Bằng một tốc độ kinh hồn, cùng với tốc độ gia tăng bởi thể chất sức mạnh của gió, Lâm Phong mang theo mười mấy lưỡi dao gió vô hình tiến lên ngăn cản đòn tấn công của oan hồn.
Oanh!


Hai luồng sức mạnh va chạm mạnh, một tiếng nổ lên vang lên, sóng khí bạo liệt, người bình thường hay Tín Đồ vừa tu luyện phải lùi lại ra thật xa vì ảnh hưởng của trận chiến.
Lâm Phong phun ra một ngụm máu tươi trong khi bay ngược về phía sau, cậu ta đâm sầm vào một bức tường mới ngừng lại.


Thanh Vũ giật mình tỉnh lại, hắn thoát khỏi ảnh hưởng của pháp thuật tấn công linh hồn của oan hồn, hắn nhìn thấy Lâm Phong vì bảo vệ hắn nên bị thương cực nặng, hắn tức giận hét lên:
“Ngọc Trang, cô hãy cùng ta tiêu diệt oan hồn độc ác này!”


Ngọc Trang nghe thấy tiếng gọi của Thanh Vũ, cô vội vàng bay đến gần Thanh Vũ tạo thành một thế công bao vây oan hồn, trước đó cô cũng định cứu lấy Thanh Vũ nhưng Lâm Phong đã nhanh hơn một bước.


Oan hồn trừng mắt nhìn Lâm Phong, hắn tức giận vì không thể đánh giết tên nhân loại vô sỉ gám lừa gạt hắn, hắn gào lên:
“Tất cả các ngươi đều đáng ch.ết!”
“Diệt Hồn Chưởng!”


Oan hồn nói xong, nó lại đánh ra một pháp thuật như trước, bàn tay năng lượng có thể hủy diệt linh hồn của con người, mục tiêu của nó là Lâm Phong!


Thanh Vũ và Ngọc Trang làm sao có thể bỏ mặc Lâm Phong? Hai người họ đứng ra chặn đường pháp thuật bằng cách điều khiển linh lực tạo thành một cái thuẫn năng lượng trong suốt.
Ầm!
Bàn tay năng lượng đánh trúng thuẫn năng lượng nhưng không thể phá vỡ cái thuẫn, chỉ tạo ra tiếng động mạnh mà thôi.


Thanh Vũ lùi lại một vài bước, Ngọc Trang thì nhẹ nhàng hơn vì cô sở hữu thể chất rất mạnh, cô chỉ thở ra một hơi mà thôi.
“Sức mạnh của oan hồn và chúng ta không cùng một cấp bậc, chúng ta phải làm sao đây anh Thanh Vũ?” Ngọc Trang nghiêm túc nói.
Thanh Vũ suy nghĩ cấp tốc, hắn lên tiếng nói ra:


“Anh sẽ dùng toàn bộ linh lực khóa chặt hắn một giây đồng hồ, tất cả mọi người hãy tấn công hắn bằng tất cả sức mạnh trong khoảnh khắc đó!”
“Vâng!” Ngọc Trang khẽ đáp, những Tín Đồ, Tín Sứ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Oan hồn nghe đám nhân loại nhỏ yếu dám bàn kế hoạch trước mặt hắn, hắn càng tức giận hơn nữa:
“Một lũ loài người yếu đuối như các ngươi làm sao có thể chiến thắng ta?”
“Ta sẽ tiễn từng tên một xuống dưới địa ngục gặp gỡ Vị Thần Quang Minh gì đó của các ngươi, hahaha!”


Oan hồn nói lớn một cách càn rỡ, mọi người càng quyết tâm tiêu diệt oan hồn dám khinh nhờn cả Vị Thần Quang Minh.
“Ngay lúc này!”


Thanh Vũ quát to một tiếng ra hiệu, hắn kết ấn quyết, mỗi một ấn quyết đều biến thành ký hiệu năng lượng kỳ lạ bay ra bên ngoài rồi ngưng tụ thành một hình lục giác phát sáng, linh lực trong không khí bị hút vào bên trong hình lục giác đó.
“Thánh Quang: Thần Phạt.” Thanh Vũ trầm giọng nói ra.


Oan hồn khinh khỉnh, hắn đang ở trong trạng thái mạnh nhất, hắn không quan tâm kẻ địch có làm gì, hắn sẽ nghiền nát kẻ địch, nhưng vào thời khắc này, hắn bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm, một cái hình lục giác bao phủ hắn từ lúc nào chẳng hay, nó dùng sức muốn phá hủy hình lục giác nhưng không thể thành công.


“Cùng ch.ết đi!” Oan hồn phẫn hận nhìn Thanh Vũ, nó liều mạng lao tới, nó muốn ôm Thanh Vũ ch.ết chung.
Vì Thanh Vũ sử dụng hết sức mạnh, hắn không thể di chuyển để tránh oan hồn được nữa, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi vì hắn có những đồng đội tuyệt vời đang chiến đấu cùng hắn!


“Ở yên một chỗ đi!” Thanh Vũ hét lớn, hắn điều khiển pháp thuật hình lục giác khóa chặt oan hồn, không cho phép oan hồn di chuyển nữa trong một giây đồng hồ.
“Quang Minh Phổ Chiếu.”
Ngọc Trang thấy thời cơ tấn công đã đến, cô tập trung tinh thần để sử dụng pháp thuật.
“Thánh Quang Phổ Chiếu!”


Các Tín Đồ và Tín Sứ khác cũng hành động như Ngọc Trang, họ tập trung hết tất cả linh lực cùng tạo ra một màn sáng lớn bắn tới vị trí oan hồn.
Oan hồn bị bắn trúng, thân thể mờ ảo của nó bị hòa tan, còn tạo ra tiếng xì xì đáng sợ nữa, nó rít gào một cách không cam lòng:
“Không!!!”


Hình ảnh cuối cùng oan hồn nhìn thấy là pháp thuật như ánh sáng Mặt Trời của Ngọc Trang, một cột sáng lớn hơn tất cả xóa sổ sự tồn tại của oan hồn khỏi thế giới mỹ lệ này.
Sau khi oan hồn bị tiêu diệt, người dân vui mừng, mọi người cùng nhau hoan hô chúc mừng chiến thắng:
“Chúng ta thắng rồi!”


“Đúng vậy, chúng ta đã chiến thắng linh hồn ác quỷ!”
“Cảm ơn Giáo Hoàng, cảm ơn Ngọc Trang Giáo Chủ, cảm ơn mọi người đã cứu lấy chúng tôi!”
“Cảm ơn Vị Thần Quang Minh đã mang đến cho chúng tôi những anh hùng chiến thắng quỷ dữ!”
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”


Thanh Vũ thở dài một hơi, hắn nghe thấy rất nhiều tiếng hô của người dân, còn có âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, hắn vội vàng mua hai giọt Sinh Mệnh Chi Thủy và nói ra một câu nhắc nhở trước khi bất tỉnh:
“Hãy dùng nó cứu trị cho người dân!”
“Giáo Hoàng!!” Ngọc Trang lo lắng kêu lên.


“Giáo Hoàng!!” Mọi người đổ dồn vào Thanh Vũ.

“Anh Thanh Vũ tỉnh lại rồi!!”
Diêu Nguyệt vui vẻ nói lớn trong khi chạy đến bên cạnh giường của Thanh Vũ.
“Anh Thanh Vũ còn nhớ gì không? Anh đã chiến đấu tới kiệt sức, chính chị Nguyễn Thanh đã chữa trị cho anh trong khoảng thời gian anh hôn mê đó.”


“Vậy à? Cảm ơn em đã chăm sóc anh nhé!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Anh Thanh Vũ cứ nghỉ ngơi, em sẽ đi gọi mọi người.”
Diêu Nguyệt phấn chấn nói rồi chạy ra ngoài.


Thanh Vũ điều chỉnh tinh thần một chút, tiếp theo, hắn kiểm tr.a kho đồ của mình trong Hệ Thống, hắn thấy hai quyển sách nằm trong kho chứa, một quyển là sách tu luyện trở thành Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, một quyển là quyển sách tu luyện các hệ linh lực, còn có các kỹ năng khác nữa.


Người tu luyện Quang Minh Thánh Điển gọi là Thánh Pháp Sư, chủ yếu tu luyện linh lực, dùng pháp thuật chiến đấu.
Người tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ gọi là Thánh Kỵ Sĩ, chủ yếu tu luyện cường hóa thân thể, dùng sức mạnh của cơ thể để chiến đấu.


Còn quyển sách tu luyện các hệ linh lực thì kết hợp với Quang Minh Thánh Điển, chuyển hóa linh lực hệ quang minh thành các linh lực hệ khác, tạo thành các loại pháp thuật khác nhau, gọi chung là Ngũ Hành Thánh Thuật.
Vào lúc Thanh Vũ xem xong thì Ngọc Trang cùng mọi người đi vào căn phòng, cô lên tiếng nói:


“Anh Thanh Vũ tỉnh rồi sao? Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Hoàn toàn khỏe mạnh, cảm ơn sự quan tâm của mọi người.”
Thanh Vũ nhẹ nhàng trả lời, hắn còn hỏi một câu:
“Người dân trong làng sao rồi?”


Ngọc Trang trả lời Thanh Vũ: “Nhờ vào Sinh Mệnh Chi Thủy thần kỳ của anh nên mọi người khỏi hẳn rồi.”
“Thật tốt khi nghe tin đó, đây là hai quyển sách tu luyện mới, mọi người có thể tu luyện thử.”
Thanh Vũ đổi hai quyển sách sao chép từ Cửa Hàng và đưa cho nhóm Ngọc Trang.


Mọi người nhận lấy một cách vui vẻ rồi tập trung đọc thử qua một lần.
“Đây là?!” Lâm Phong đọc quyển sách tu luyện thành Thánh Kỵ Sĩ, trái tim đập thình thịch, quyển sách này không khác gì một quyển sách tu luyện hoàn hảo kết hợp với thể chất Phong Lực Chi Thể của cậu.


Hôm qua, Lâm Phong chiến đấu trong cường độ cao, cơ thể không thể chịu nổi áp lực nên cả người đau nhức không thôi, nếu tu luyện thành Thánh Kỵ Sĩ thì tình trạng này không còn nữa.
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng!” Lâm Phong trịnh trọng nói.
“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Mọi người vội vàng nói ra.


Thanh Vũ khoát tay nói: “Được rồi, không cần quá nhiều lễ nghi, mọi người xứng đáng nhận lấy phần quà này.”
“Mọi người hãy tiếp tục tu luyện, đừng lười biếng.”
“Nguyễn Thanh, cô hãy ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”


Mọi người gật đầu rồi rời khỏi, Nguyễn Thanh ở lại theo lời của Thanh Vũ, cô khó hiểu nhìn Thanh Vũ.
Thanh Vũ lấy một quyển sách khác đưa cho Nguyễn Thanh, hắn cười nói:
“Đây là Cơ Sở Luyện Đan, cô hãy học tập nó để có thể luyện chế ra đan dược thường dùng của tu sĩ.”


“Vì tôi nghe nói cô rất đam mê nghiên cứu dược liệu nên muốn tặng cho cô phần quà này.”
Nguyễn Thanh kích động, cô nhận lấy quyển sách từ tay Thanh Vũ:
“Vật này quá trân quý, tôi không biết phải đền đáp cho Giáo Hoàng như thế nào nữa!”


“Vật có quý giá cách mấy nhưng không có người sử dụng thì cũng không có giá trị, huống hồ nó chỉ là một quyển sách cơ sở mà thôi, sau này còn có nhiều quyển sách cao cấp hơn nữa cần cô nghiên cứu, cho nên cô hãy nhận lấy nó.


Thanh Vũ cười an ủi, chưa hết đâu, hắn còn đưa cho Nguyễn Thanh một quả cầu ánh sáng:
“Đây là Linh Hồn Ấn Ký của một học đồ học tập luyện đan gần đạt đến trình độ của Luyện Đan Sư một sao, cô hãy hấp thụ nó để nhận tri thức quý giá có trong đó!”


“Sau này cô sẽ phụ trách mảng đan dược của Giáo Đình, tốt hơn là thu nhận thêm nhiều người thích học tập luyện đan, tất cả nhờ vào cô đấy, Nguyễn Thanh!”


Nguyễn Thanh lẳng lặng nghe Thanh Vũ nói, cô biết cô vừa được Thanh Vũ đề bạt một vị trí quan trọng trong Giáo Đình, làm một người quản lý Luyện Đan Sư, Nguyễn Thanh cảm thấy bản thân chưa đủ khả năng nên cô muốn từ chối thì Thanh Vũ lại nói tiếp:


“Nguyễn Thanh, cô đừng vội từ chối, Quang Minh Giáo Đình không thể phát triển nếu như không có sự trợ giúp của các nghề nghiệp khác, cô nghiên cứu luyện chế đan dược cũng là đang giúp đỡ Giáo Đình, vừa nghiên cứu vừa góp phần phát triển Giáo Đình, một công đôi việc.”


Nguyễn Thanh biết cô không thể từ chối nữa sau lời khuyên nhủ của Thanh Vũ. Vào đêm hôm qua, Nguyễn Thanh không giúp đỡ được nhiều trong trận chiến chống lại oan hồn, giờ đây cô đang khao khát sức mạnh, cô muốn đóng góp một phần công sức giúp đỡ mọi người, giờ khắc này, cô đã tìm thấy con đường riêng của cô, đó là trở thành một Luyện Đan Sư tài giỏi!


Nguyễn Thanh khom người, thành tâm nói:
“Cảm ơn vì Giáo Hoàng tin tưởng tôi!”
“Tôi sẽ chế tạo ra những đan dược tốt nhất để giúp đỡ Quang Minh Giáo Đình!”
Thanh Vũ vui vẻ nói:
“Hoan nghênh sự gia nhập của cô, Nguyễn Thanh.”


“Giờ đây chúng ta sẽ là một gia đình, vậy nên hãy cho phép em gọi chị là chị vào lúc không có người.”
“Chỉ vào lúc không người thôi đấy!” Nguyễn Thanh cười nói...






Truyện liên quan