Chương 7
"Lên xe nhanh lên một chút."
Tịch Hoa Nguyệt thúc giục.
Cô kiên trì,
"Cám ơn anh, thật sự không cần."
"Được rồi, tôi đợi cùng cô."
Anh tắt máy, cũng không thèm quan tâm mà đậu xe trước trạm xe buýt.
"Ai. Anh như vậy là làm cản trở giao thông đấy!"
Hàng người xếp phía trước tốt bụng nhắc nhở.
"Chờ một lúc nữa xe buýt tới biết dừng ở chỗ nào hả?"
"Tiểu thư, cô nên đồng ý để cho anh ta đưa cô về nhà đi."
Có oto cao cấp cùng tài xế riêng đưa đón, cô còn tới cùng người ta chen chúc đi xe buýt, thật là người có phúc mà chẳng biết hưởng gì hết!
Đợi lát nữa xe buýt tới, không có chỗ dừng xe, dứt khoát không dừng lại đi thẳng tới trạm tiếp theo, hại những người khác không lên xe được, nhất định sẽ đưa tới sự phẫn nộ của mọi người.
"Xe buýt đến rồi!"
Có người tinh mắt nhìn thấy.
Hoàng Nhạc Nhạc vì hoàn cảnh, không thể không thỏa hiệp.
Cô nhanh chóng mở cửa, ngồi lên xe.
"Lái xe đi nhanh lên một chút."
Tịch Hoa Nguyệt mỉm cười, bình tĩnh khởi động động cơ, điều khiển vô lăng, lưu loát lái xe hòa vào dòng đường.
Cô ảo não nhìn chằm chằm gò má đẹp mắt mê người của anh 1 hồi lâu sau, mới thốt lên:
"CEO, anh không thể không đưa tôi về nhà không được sao?"
Anh vừa chú ý đến tình hình giao thông đoạn đường phía trước vừa nói:
"Như vậy tương đối an toàn."
Ai mà biết tên nghiện kia có thể lại xuất hiện hay không chứ.
Trên thực tế, anh vẫn đang tiêu hóa, tìm hiểu ý nghĩa của việc tại sao mình vừa mới lái xe ngang qua trạm xe buýt, khóe mắt lơ đãng liếc thấy bóng dáng của cô liền phản ứng theo bản năng lùi xe lại.
Anh ta đang lo lắng cho cô sao?
"Cám ơn CEO."
Sự quan tâm của anh làm ngực của cô có chút ấm áp, có vẻ như sự từ chối lúc nãy của cô thật không biết tốt xấu.
Anh nhẹ chau mày, đột nhiên cảm thấy xưng hô như vậy hơi chói tai.
"Hiện tại không phải ở công ty, cô đừng cứ gọi CEO nữa."
"Vậy?"
Nếu không thì gọi là gì?
"Gọi tôi Hoa Nguyệt là được."
"Ừ."
Cô đáp một tiếng.
Đi ngang qua ngõ ngỏ tối hôm qua cô bị tên nghiện đuổi theo, dù ở trong xe Hoàng Nhạc Nhạc vẫn không khỏi hoảng sợ, thân thể của cô không tự chủ được mà cứng đờ.
Đáy mắt cô vụt qua sự sợ hãi, làm cho ngực anh tràn ra một nỗi đau không tên rất nhỏ, đau nhói.
Cho dù cô làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng phản ứng trực tiếp từ cơ thể lại không lừa được người, chuyện tối ngày hôm qua quả nhiên tạo thành ảnh hưởng đối với cô.
"Trong khoảng thời gian này tôi liền "Thuận đường" đưa cô về nhà vậy."
Không suy nghĩ gì, anh cứ đề nghị như vậy.
Hoàng Nhạc Nhạc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn,
"À?"
Cô không nói, nhưng anh đã nhận ra.
Cử chỉ tỉ mỉ quan tâm của Tịch Hoa Nguyệt dễ dàng làm cô cảm động, làm cho trái tim đập thình thịch.
Chính anh cũng có chút ngoài ý muốn, chỉ là ngay sau đó đã chấp nhận quyết định như vậy, một chút kháng cự cũng không có.
"Yên tâm, tôi sẽ không bắt cô trả tiền xe ."
Cô thụ sủng nhược kinh,
"Tôi không phải đang suy nghĩ cái đó."
"Nếu không thế thì cô đang nghĩ cái gì?"
Anh dừng xe trước cửa nhà cô.
"Như vậy. . . . . . Hình như đã quá làm phiền anh rồi?"
Cô chần chừ hỏi.
"Không phiền toái."
Chỉ là đi vòng thêm một đoạn đường mà thôi.
"Thế nhưng anh bận rộn như vậy. . . . . ."
Cô làm sao không biết xấu hổ mà làm chậm trễ thời gian quý giá của anh chứ.
"Bận rộn nữa thì tan làm cũng phải về nhà nghỉ ngơi."
Anh cũng không phải là người sắt, cũng không muốn quá lao lực mà ch.ết.
"Tại sao. . . . . ."
Lời nói còn lại giống như ngậm trong miệng cô, lầu bầu, mơ mơ hồ hồ không nghe rõ.
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao đối xử với tôi tốt như vậy?"
Cô lấy hết dũng khí hỏi ra lời.
Chính anh cũng còn không hiểu,
"Vậy thì cô hi vọng tôi đối với cô xấu xa một chút?"
Anh nghĩ làm cái gì thì làm cái đó, muốn đối xử tốt với cô thì đối xử tốt thôi, không có tại sao cả.
Cô lắc đầu một cái,
"Vậy. . . . . ."
"Vấn đề của cô hơi bị nhiều rồi nhỉ?"
"Ách. . . . . . Tôi không có vấn đề gì."
Biết rõ không nên, nhưng cô đã bắt đầu mong đợi giờ tan sở hai người cùng nhau đi về.