Chương 8

"Linh. . . . . ."
Điện thoại trên bàn vang lên.
Hoàng Nhạc Nhạc nghỉ tay tạm ngừng công việc, nhận điện thoại,
"Xin chào."
Trong phòng làm việc lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình cô, các nhân viên khác cũng đã tan làm về nhà.
"Cô lại đang làm cái gì?"


Năm giờ rưỡi tan việc, hiện tại cũng đã sắp sáu giờ, anh còn chưa nhìn thấy bóng dáng cô đâu, cái cô nhân viên này so với anh là CEO bận rộn quá!


Từ khi anh bắt đầu "thuận đường" đưa cô về nhà đến bây giờ cũng đã một tuần lễ, dường như không có một ngày nào là cô đúng giờ tan sở.
"Hôm nay anh không phải đưa tôi về nhà, một lúc nữa tôi muốn đi mua một ít đồ vật."
"Không sao, tôi đi với cô."


"Nhưng mà, tôi muốn đi siêu thị!"
Anh ta chắc cũng không muốn đi đâu.
Tại sao cô muốn đặc biệt giải thích?
"Cái siêu thị đó đàn ông con trai không thể đi vào sao?"
Thế nào mà anh chưa từng nghe nói vậy.
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ đang suy nghĩ, anh hẳn là không muốn đi."


"Tôi rất ít khi đi dạo siêu thị, nhưng thỉnh thoảng đi một chút cũng không tồi."
Anh thừa nhận.
Cho nên, anh muốn theo cô đi dạo siêu thị rồi! Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ, khóe miệng thoáng nở nụ cười.
"Còn mất thời gian bao lâu thì cô mới có thể làm hết công việc của cô đây?"
Cô nhìn thời gian,


"Vậy. . . . . . Đợi tôi thêm năm phút đồng hồ, lập tức liền xong."
"Ừ."
Anh đáp một tiếng.
Cô vội vàng đem mấy chữ cuối cùng gõ vào, lưu văn bản, tắt máy vi tính, sau đó sắp xếp giấy tờ tài liệu trên bàn một chút, đồng thời thu thập xong đồ dùng cá nhân, một loạt tiếng bước chân truyền đến.


available on google playdownload on app store


Chỉ chốc lát sau, thân hình cao lớn của Tịch Hoa Nguyệt đã xuất hiện trước cửa phòng hành chính.
Anh nghiêng người dựa vào cửa, khóe môi khẽ nhếch phác lên nụ cười quyến rũ mê người,


"Cái người này cố gắng làm việc vậy, hầu như ngày ngày làm thêm giờ lại không yêu cầu tiền tăng ca, công ty nên trao tặng huy chương, phần thưởng cho cô mới phải."
"Ách. Không cần, không cần, tôi chỉ làm việc đúng bổn phận của tôi thôi."


Cô liên tục không ngừng xua tay, không cẩn thận làm đổ tài liệu trên bàn,
"A!"
Tài liệu rơi mỗi thứ một phương, cô mặt mày ảo não ngồi xổm xuống nhặt lại.
"A. . . . . ."
Tịch Hoa Nguyệt cười khẽ đi tới giúp cô.
"Cô lúc nào cũng vội vàng hấp tấp."
Một chút tiến bộ cũng không có.


Mặt hơi đỏ lên,
"Tôi cũng không thích như vậy mà."
Anh nhận lấy chồng tài liệu trên tay cô, sắp xếp chỉnh tề ở trên bàn làm việc.
"Có điều, mấy ngày qua tại sao tôi đều chỉ nhìn thấy một mình cô phải ở lại sau giờ làm việc? Những người khác đâu?"
Cô ngượng ngùng cười cười,


"Những người khác hoàn thành xong công việc đúng lúc, đương nhiên không cần thiết phải ở lại."
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao, cô cũng chỉ là sửa sang nhiều hơn một chút tài liệu, tốn thêm một ít thời gian mà thôi.
"Nói như vậy. . . . . ."
Anh nghĩ ngợi,


"Là do công việc của cô so với người khác nhiều hơn, hay là tốc độ làm việc so với người khác chậm hơn?"
"Là tốc độ làm việc của tôi hơi chậm một chút."


Câu trả lời của cô quá nhanh, quá khẳng định, nhất định có vấn đề. Anh chợt nhớ tới một chuyện ba bốn tháng trước —— chẳng lẽ cô vẫn còn nhẫn nhịn chịu đựng sự lấn áp từ những đồng nghiệp khác?
Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên thật hung dữ, Hoàng Nhạc Nhạc co rúm lại.


"Tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ sửa đổi."






Truyện liên quan