Chương 58
A Tử là một nữ tử hoạt bát xinh đẹp, thời điểm tĩnh lặng, toàn thân áo trắng bay bay nhẹ nhàng, quả thực là xuất trần thoát tục, lịch sự tao nhã; nhưng chỉ cần mở miệng ra nói thì phong thái kia lập tức biến mất hoàn toàn không còn lại gì. Vừa bước vào cửa, ánh mắt giảo hoạt của nàng đã liếc qua ngó lại, nhìn về phía Lâm Lang kêu một tiếng “Lang Nhi tỷ tỷ” hết sức thân mật.
Theo nguyên tắc “Địch không động, ta không động”, Lâm Lang rất khách khí đối với nàng ta. Hành động mời ngồi, rót trà đúng tiêu chuẩn không có một lỗi nhỏ, nhưng biểu hiện của nàng lại rất xa cách, chỉ khi nào A Tử cất tiếng hỏi nàng mới mở miệng trả lời; nhưng A Tử vẫn hồn nhiên không nhận ra có gì khác thường, nhiệt tình nói hết cái này đến cái khác, phần lớn thời gian đều là A Tử độc thoại một mình.
Lâm Lang và A Tử đang ngồi trò chuyện, người ở phòng bếp chạy tới hỏi khi nào thì được dọn cơm. Tử Y vào hỏi Lâm Lang, nàng nhìn ra ngoài trời một chút, thấy cũng quá trưa rồi, liền nói: "Dọn lên đi!"
Hôm nay là bữa cơm đầu tiên của đầu bếp mới do Thanh Y tìm được, gọi là Chu tẩu làm. Làm thử để xem có hợp với khẩu vị của gia chủ hay không, sau đó mới quyết định giữ lại. Thức ăn đã làm xong thì không nên để quá lâu —— để quá lâu sẽ không giữ được hương vị như ban đầu nữa!
Vốn dĩ Lâm Lang nghĩ mình ăn thế nào cũng được, chỉ cần Lăng phu nhân thấy tốt là ổn; nhưng Lăng phu nhân lại không chịu, cứ nhất quyết muốn nàng phải bằng lòng mới yên tâm. Lâm Lang biết Lăng phu nhân làm vậy là vì yêu thương nàng nên mới đồng ý ăn thử trước.
Thực ra khi A Tử tới đây, Lâm Lang đã phân phó Tử Y đi truyền phòng bếp dọn cơm lên, nhưng A Tử lại vào ngồi nói chuyện nên mới hoãn lại. Hiện giờ, chắc hẳn bên phòng bếp đã rất sốt ruột không đợi nổi nữa!
Tử Y đi thông báo, chỉ trong chốc lát thức ăn đã được bưng lên. A Tử nhìn một bàn đầy thức ăn, vội vàng nhảy qua hô lên: "Canh đậu hũ nấm hương, đậu hũ trộn dấm đường, đậu hũ Nam Tiên, đậu hũ thập cẩm. . . . . . Oa, đều là những món ta thích ăn!" Những thứ này đều là món ăn của người phàm trần, nàng chả thích chút nào, nếu không phải Quân ca ca rất thích làm những món này thì e rằng nàng còn chưa nhìn thấy chúng bao giờ!
Nghĩ tới đây, mũi của A Tử bất giác nhăn lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Vừa thấy những món ăn này, nàng đột nhiên hiểu rõ, thì ra đã nhiều năm như vậy, Quân ca ca vẫn luôn nhớ tới Thái Thanh công chúa. Bọn họ đều cho rằng mấy trăm năm qua Quân ca ca ở lại nhân gian là vì quá mức đau lòng, sợ thấy cảnh thương tình nên mới rời khỏi Tiên giới, nhưng lại không biết hắn ở nhân gian để tìm một người thay thế! Quân ca ca thích nữ tử không người không quỷ trước mắt này nhất định là bởi nàng ta cũng thích ăn cái món đậu hũ mềm nhũn chả có hương vị gì kia —— đây cũng chính là món mà Thái Thanh công chúa vô cùng yêu thích lúc trước!
Ngàn năm trước bại dưới tay Thái Thanh công chúa, nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện, vì dù sao nàng ấy cũng có thân phận cao quý, dung nhan không ai bì kịp, nhưng tại sao hiện giờ nàng lại phải thua trước một nữ tử người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này chứ?
Hừ! A Tử nàng sẽ không sợ nàng ta đâu —— Quân ca ca là của nàng, ai cũng không thể giành với nàng được!
A Tử xoay người nhìn về phía Lâm Lang, mắt híp lại, che đậy sự ghen ghét trong đáy mắt, chỉ thấy nàng ta vui sướng thốt lên: "Lang Nhi tỷ tỷ, tỷ biết A Tử thích ăn đậu hũ à? Vậy nên mới đặc biệt làm một bữa tiệc đậu hũ để đón tiếp A Tử sao? Ha ha, A Tử rất thích nha. . . . . ."
Khóe môi Lâm Lang khẽ cong, không hề bỏ qua chán ghét trong mắt của A Tử. Nàng không chút để ý ngồi xuống trước bàn, ánh mắt sắc bén nở nụ cười nhẹ nàng với A Tử ngồi đối diện: "Đây là những món ăn do nữ đầu bếp hôm nay mới tới làm, nghe nói cũng không khác với trong cung là mấy! Thế nào? A Tử rất thích ăn đậu hũ sao?" Một con tiểu hồ ly thích ăn đậu hũ? Nàng mới nghe lần đầu đấy, nhưng nếu nàng ta đã nói là thích ăn thì nàng cũng không keo kiệt làm gì.
Lâm Lang nói xong, quay sang nói với Tử Y: "Người tới là khách, Tử Y, mang thêm một bộ bát đũa nữa lên đây!" Con tiểu hồ ly này nhìn thì có vẻ hồn nhiên không tâm cơ, nhưng thực ra địch ý trong mắt lại quá rõ ràng. Chắc là ái mộ Quân Thương mà không được hắn đáp lại nên mới tìm đến nàng gây phiền phức đây mà!
Lâm Lang nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái, ngẩng mặt lên chợt thấy vẻ mặt của tiểu hồ ly khẽ biến đổi, trong mắt nàng ta lóe lên một tia tức giận, nhưng ngay lập tức lại tươi cười ríu rít: "Lang Nhi tỷ tỷ thật tốt, thực ra A Tử cũng không thích ăn đậu hũ lắm đâu, tỷ có biết không? Quân ca ca. . . . . ."
Tiểu hồ ly mới nói được nửa câu, đúng lúc Tử Y mang bát đũa lên, thái độ không vui lên tiếng cắt ngang A Tử: "A Tử cô nương! Xin mời!" Cái cô A Tử này một chút lễ nghĩa cũng không hiểu, chẳng lẽ không nhận ra tiểu thư cũng không hoan nghênh nàng sao? Nên nói là nàng ta ngây thơ đơn thuần hay là cố tình không biết lễ nghĩa khiến người ta chán ghét đây?
Lâm Lang nhìn ánh mắt Tử Y không hề che giấu sự bất mãn, trong lòng khẽ thở dài: có thể khiến cho Tử Y chán ghét rõ ràng như vậy, tiểu hồ ly này cũng khá có bản lĩnh đấy!
Lâm Lang nhìn Tử Y trấn an một cái, đảo mắt lại nhìn A Tử, thiếu chút nữa thì bật cười ——A Tử này thật đúng là có bản lĩnh đem sự ghét bỏ của mọi người vứt hết ở bên ngoài, hơn nữa bản lĩnh đổi khách thành chủ kia nhất định là hạng nhất! Quả thật nếu nàng ta đứng ở vị trí thứ hai thì sẽ không có người nào dám nhận vị trí thứ nhất. Lúc này, nàng ta cầm đũa lên, không cần đợi Lâm Lang mở lời mời đã cười híp mắt gắp mỗi món một miếng. Chỉ có điều càng ăn thì chân mày càng nhíu chặt lại, Lâm Lang nhìn mà buồn cười, nàng ra hiệu cho Tử Y rót cho nàng ta một chén nước.
Tử Y rót nước, A Tử ngửa cổ uống cạn, sau đó le lưỡi một cái cau mày nói: "Đây là tay nghề của đầu bếp trong cung ư? Khó ăn quá. . . . . . Lang Nhi tỷ tỷ, ta nói cho tỷ nghe nhé! Có lẽ tỷ vẫn chưa biết, Quân ca ca làm các món đậu hũ vô cùng ngon. Mà nói đến chuyện này, Quân ca ca cũng thật là vất vả, từ nhỏ ta đã kén ăn, chỉ thích ăn mỗi đậu hũ thôi, nhưng đầu bếp trong phủ lại làm không hợp với khẩu vị của ta, cho nên Quân ca ca mới đặc biệt đi tìm đầu bếp giỏi nhất, vì ta mà học làm các món đậu hũ. Lúc mới học nếu không phải bị dao găm cắt phải tay thì cũng bị khói hun đến ho khan. . . . . . Chẳng qua, Quân ca ca làm cái gì cũng sẽ làm rất tốt, tất nhiên nấu ăn cũng như vậy. Về sau nếu có cơ hội tỷ nhất định phải nếm thử một chút nhé. . . . . ." Nàng ta chợt ngập ngừng, khổ sở nhíu mày, nói: "Nhưng Quân ca ca đã nói hắn chỉ làm cho một mình ta ăn mà thôi. Aiz, e là tỷ tỷ không có phúc ăn này rồi!" Nàng ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại thoáng khó chịu. Vì căn bản là nàng ta cũng đã được ăn các món do Quân ca ca làm đâu. Lần nào Quân ca ca làm xong cũng đều vứt đi hết, làm thế nào cũng không chịu cho nàng ta ăn!
A Tử nhìn nữ tử vẫn luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trong suốt kia mà không kìm được căm ghét dâng trào. Lâm Lang để mặc cho A Tử nói tự nhiên, ánh mắt mang theo ý cười lên tiếng: "Tử Y, ngươi qua chỗ nương nói một tiếng, ta nếm thử những món ăn này thấy rất ngon!"
Tử Y hơi cúi người: "Dạ!" Sau đó bước ra khỏi phòng.
A Tử nhìn nữ tử bình thản ngồi đối diện, sững sờ trợn to hai mắt. Tại sao nàng ta nghe Quân ca ca đặc biệt chỉ làm thức ăn cho mình thì lại không hề tức giận chút nào? Một khi đã liên quan đến tình yêu thì không phải nữ tử nào cũng hi vọng mình là sự đặc biệt duy nhất của đối phương hay sao? Chẳng lẽ nữ nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mắt này nghe không hiểu nàng đang nói cái gì?
Thực ra thì con tiểu hồ ly này đã đánh giá bản thân quá cao, cho dù hiện tại Lâm Lang không là người cũng không phải quỷ, nhưng dẫu sao cũng đã từng là phàm nhân hai mươi năm, người phàm đối với những lời có ý tốt hay xấu thường nhạy cảm hơn nhiều so với thần tiên yêu ma!
A Tử mở to hai mắt, không cam lòng lặp lại: "Lang Nhi tỷ tỷ, Quân ca ca làm đậu hũ cho ta ăn ngon lắm đấy, chỉ là Quân ca ca nói, đó là đặc biệt làm cho một mình ta ăn thôi. . . . . ."
Nàng ta còn chưa dứt lời, một giọng nói thâm trầm mang theo một chút lạnh lẽo truyền đến: "A Tử!"
A Tử chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người bị khí lạnh bao vây, tóc gáy dựng đứng. Nàng ta sợ hãi quay đầu lại, thấy Quân Thương đang bước vào trong phòng, theo sau còn có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Lúc này, hắn cau mày thật chặt, ánh mắt tĩnh mịch toát ra từng đợt lạnh lẽo. A Tử thoáng khiếp sợ, lập tức mở to mắt, nước mắt chỉ trực trào ra, bộ dạng hết sức đáng thương.
Nàng ta nhìn Quân Thương trách móc: "Quân ca ca, ngươi hung dữ với ta ... ta phải mách cô cô mới được!"
Quân Thương không thèm để ý đến A Tử, trực tiếp đi thẳng vào, nhìn một bàn thức ăn bị A Tử gắp cái này một ít, cái kia một ít thì lạnh lùng nói: "Dọn hết đi!"
Tiểu Hắc Tiểu Bạch lập tức bước tới, dọn thức ăn trên bàn sạch sẽ, sau đó lại bưng lên các món ăn khác. Lần này thức ăn rất đơn giản, hai mặn cùng hai canh. Có canh đậu hũ thập cẩm, canh lê hạt sen nấm tuyết và tôm viên đu đủ, tây lan hoa xào lăn.
Hắn ngồi xuống cầm chén gắp thức ăn cho Lâm Lang, mỗi một món gắp một chút. Lâm Lang nhìn hắn, không khỏi bật cười.
Đuôi lông mày của Quân Thương nhướn lên, nhu tình trong mắt chợt lóe, hỏi "Cười cái gì?"
"Ngươi còn có thể làm những món này ư?" Không phải nói là đặc biệt chỉ học làm đậu hũ thôi sao? Sao những món này cũng làm được vậy?
A Tử nói Quân Thương đặc biệt học nấu ăn chỉ để làm cho nàng ta thôi, tất nhiên Lâm Lang không tin điều này, bởi vì hắn đã từng làm cho nàng ăn. Nhưng nàng ta nói Quân Thương vì học nấu ăn mà chịu không ít khổ cực thì nàng lại tin! Tuy rằng nàng không thưởng thức được hương vị thực sự, nhưng những món ăn này chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng thấy vô cùng hoàn mỹ, so với tay nghề của Chu tẩu tuyệt đối không kém!
Trong lòng Lâm Lang từ từ dâng lên một dòng nước ấm cảm động, trực giác của nàng cho thấy Quân Thương học nấu ăn không phải vì A Tử như lời nàng ta nói, mà là —— vì nàng!
Quân Thương đưa chén cho Lâm Lang, sau đó hắn tự mình gắp một miếng Tây Lan Hoa xào lăn cho vào miệng chậm rãi nhai. Gương mặt tuấn mỹ ung dung thản nhiên khiến cho người ta không thể dời mắt: "Chỉ ăn một món sẽ không cung cấp đủ các chất dinh dưỡng đâu, không có lợi cho sức khỏe!"
A Tử đứng ở một bên nhìn những cử chỉ ấm áp của Quân Thương cùng Lâm Lang, cảm thấy ghen ghét khổ sở trong lòng cuồn cuộn nổi lên - - trước kia, trong mắt Quân ca ca chỉ có Thái Thanh công chúa nàng chấp nhận, nhưng bây giờ trong mắt hắn lại là nữ tử không người không quỷ này. Sao nàng có thể cam tâm cho được?
Là vì nàng đã tới chậm sao? không phải khi Quân ca ca rời khỏi Tiên giới nàng không muốn đi theo - - mà chỉ là vì lúc đó nàng ngại cuộc sống ở dưới phàm trần kham khổ...
hiện giờ nàng hối hận rồi!
một màn trước mắt kia giống như một cây kim đâm sâu vào, trong lòng A Tử, không những vậy, nó còn khuấy động kịch liệt, lòng của nàng trong nháy mắt biến thành một mảnh máu thịt be bét!
A Tử nhìn tất cả mọi việc trước mắt, đầu óc ầm ầm nổ tung. Cố gắng lắc lắc cái đầu, đột nhiên nàng ta tiến tới hất mạnh cái bàn lên, chén đĩa trên bàn rơi hết xuống đất vỡ tan tành, thức ăn tung tóe, tạo thành một đống hỗn độn.
Ngay khi cái bàn nghiêng đi, Lâm Lang theo bản năng vươn tay đỡ lấy thứ gần với mình nhất, đúng lúc nồi đậu hũ thập cẩm đổ ập xuống, đập mạnh vào tay của nàng, sau đó nước canh nóng cũng dội thẳng vào. Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn lập tức đỏ ửng vì bỏng, nàng sững sờ nhìn đống hỗn độn dưới đất, sự việc bất ngờ này khiến nàng ngẩn người không kịp phản ứng!
Sắc mặt Quân Thương âm trầm đáng sợ, cả người bao phủ khí lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm, lấy tốc độ nhanh nhất phi thân qua nâng tay của Lâm Lang lên. hắn thấy tay nàng sưng đỏ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía A Tử!
A Tử dưới cái nhìn áp bức của Quân Thương, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân cứng ngắc như bị một sức mạnh vô hình áp chế, hô hấp khó khăn. Nàng ta run rảy, trong ánh mắt thoáng hiện ra sợ hãi: "Quân... Quân... Quân ca ca, không.... không phải như vậy!"
Mình đã làm cái gì vậy? không ngờ mình lại hất hết thức ăn do chính Quân ca ca làm xuống đất!
Sau khi lấy lại phản ứng, A Tử lại bị chính hành động của bản thân làm cho giật mình hoảng hốt. Lần này thì nàng xong đời rồi, ai cũng không thể cứu nàng rồi!
Quân Thương lạnh lùng nhìn A Tử, ánh mắt thâm trầm, một câu cũng không nói chỉ ôm lây Lâm Lang đi về phía phòng trong!
"Quân ca ca...." Trong nháy mắt khi Quân Thương cùng Lâm Lang khuất dạng, nước mắt của A Tử không kìm nổi nữa mà tuôn rơi. A Tử biết Quân ca ca không nổi nóng với nàng chỉ là nể mặt cô cô, hắn không muốn đắc tội bà, nhưng giờ phút này nàng lại muốn Quân ca ca nổi giận với mình dù chỉ một chút mà thôi!"
Kể từ khi cô cô đặt cho nàng cái tên A Tử, nàng cũng đã giao phó bản thân mình cho Quân ca ca. Nàng nhận định nam tử lạnh lùng cao ngạo kia chính là phu quân của mìn, trong lòng cực kỳ yêu thích hắn! Khi đó nàng nghĩ, xuất thân của nàng có thể coi là không phải từ chính thất, nhưng đói với ân tình cứu mạng của cô cô với Quân Thương thì hắn cũng sẽ đối xử với nàng không quá tệ mới phải, nhưng... đã ngàn năm trôi qua, hắn chưa bao giờ đặt nàng vào trong mắt một chút nào.
Tiểu Bạch nhìn A Tử đang đứng ảo não buồn bực, cũng có chút không đành lòng, hắn tiến lên nói với A Tử: "A Tử cô nương, ngươi quay về trước đi! Đợi Thành chủ bớt giận thì sẽ ổn thôi!"
trên gương mặt kiều mỵ của A Tử đong đầy nước mắt, nàng khẽ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm hỏi "Tại sao? Tại sao? A Tử không so được với Thái Thanh công chúa, nhưng nàng ta không phải người cũng chẳng phải quỷ, chẳng lẽ A Tử cũng không thắng được sao? Quân ca ca ở cùng một chỗ với nàng ta sẽ hại Quân ca ca đó!"
Tiểu Bạch hơi nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ không vui. Suy nghĩ của hắn tuy đơn giản, nhưng hắn cũng biết, tình yêu không phân rõ phải trái lại càng không thể so sánh - - kể cả là Thái Thanh công chúa trước kia hay là Lâm Lang tiểu thư không người không quỷ hiện giờ, bọn họ cũng chỉ nhận định một chủ tử duy nhất.
Bởi vì cũng chỉ có nàng mới dám vì chủ tử của bọn họ mà tìm tới cái ch.ết... thậm chí còn bị hồn bay phách tán!
Giọng điệu của hắn cứng nhắc hơn hẳn: "A Tử cô nương, hiện tại Thành chủ đang vô cùng tức giận, nếu như ngươi không muốn hồn bay phách tán thì tốt nhất nên quay về đi!"
nói xong, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc xoay người rời đi, bên trong phòng ngủ chỉ còn lại A Tử lệ rơi đầy mặt, cả người tiêu điều không ngừng lẩm bẩm hỏi - - tại sao?