Chương 59
Lại nói đến, bàn tay Lâm Lang bị thương được Quân Thương ôm vào trong phòng, trên đường đi Quân Thương đều không nói lời nào đem nàng đặt trên ghế nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ băng bó cẩn thận, chỉ là cả quá trình xử lý vết thương gương mặt hắn vẫn bình tĩnh một câu cũng chưa nói.
Lâm Lang nhìn sắc mặt hắn nặng nề không khỏi có chút thấp thỏm, cũng không biết nói cái gì để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, trong lúc đang suy tư đã thấy hắn băng bó xong thu thập lại đồ vật xoay người muốn rời đi, trong lòng Lâm Lang lập tức quýnh lên, không khỏi hô: " Ngươi. . . . . . không sao chứ?" Tay của nàng có hơi sưng đỏ mà thôi, huống hồ nàng cũng không cảm thấy đau đớn, lại nói A Tử chỉ là tâm cơ của một tiểu nữ nhi, mặc dù mang theo địch ý tới cửa, nhưng nàng một chút cũng không hề tức giận.
Chuyện này nàng thấy cũng không có gì to tác, Quân Thương nếu vì vậy mà tức giận, quả thật là không cần thiết !
Quân Thương vừa mới đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng la mềm nhũn của Lâm Lang, bước chân liền dừng lại, trầm giọng nói: "Đồ ngốc, chỉ là một bàn đồ ăn, nếu đổ cứ mặc nó, dùng tay đỡ làm gì?" Lâm Lang dùng tay tiếp, tỏ rõ đối với thức ăn hắn đích thân làm rất quý trọng, nhưng khi Lâm Lang không chút do dự vươn tay ra đỡ làm bản thân bị thương, trong lòng hắn dâng lên đau đớn khó chịu !
Lâm Lang bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hắn là vì nguyên do này mà tức giận! Trong lúc nhất thời nội tâm nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tràn ngập nhu tình nhưng không biết biểu đạt ra sao, trong lòng nàng lăn tăn gợn sóng, cất giọng dỗ dành Quân Thương, giọng nói bất tri bất giác liền mềm nhẹ nũng nịu : "Ta chỉ biết những món ăn ngươi làm không thể uổng phí hết, ta còn chưa ăn miếng nào !" Lúc ấy, nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy , thấy thức ăn trên bàn bị hất tung , chỉ cảm thấy trong lòng hơi lộp bộp một cái, liền đưa tay ra —— sau đó, trong lòng nàng quả thật nổi lên một tia tiếc hận nhàn nhạt !
Quân Thương nghe xong, giọng điệu không khỏi nhu hòa : "Cũng chỉ là một mâm đồ ăn, nàng muốn ăn món gì, ta lại làm cho nàng là được! Không cần thiết làm mình bị thương ." Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nghiêng người lẳng lặng ở trước cửa đứng một hồi, thấy Lâm Lang không trả lời, lại mở miệng , "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều ta còn có việc phải xử lý !"
Lâm Lang vốn đang đắm chìm trong câu nói ôn nhu vừa nãy của hắn "Nàng muốn ăn cái gì, ta lại làm cho nàng là được, không cần thiết làm mình bị thương " chỉ cảm thấy những lời này do hắn nói ra, thật đúng là dễ nghe, vẫn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên nghe hắn nói còn có chuyện phải làm, liền sững sờ đáp ứng một tiếng, sau đó chợt nhớ ra điều gì, há miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng lại chỉ nói: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh !" Nàng thiếu chút nữa đã nói ra bản thân không phải người không phải quỷ, chỉ là lời đến khóe miệng, trong cổ họng tựa như bị ai chặn lại, thế nào cũng nói không thành lời !
Ai ! Vẫn là quên đi , đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu hắn còn việc phải làm, thì chọn ngày khác thích hợp cùng hắn ngồi xuống nói chuyện một chút !
Trong nội tâm Lâm Lang một phen cảm thán, giương mắt nhìn lên đã thấy dáng vẻ Quân thương đứng ở cửa phòng hồi lâu vẫn chưa rời khỏi, không khỏi nghi hoặc hỏi: " Ngươi. . . . . . Không phải có chuyện sao?" Tại sao còn chưa đi?
Quân Thương đột nhiên quay đầu lại, tựa như cố kìm nén một hơi, tròng mắt đen tĩnh sâu thẳm nhìn Lâm Lang hỏi " Sự tình xảy ra ngày hôm nay nàng không có lời nào muốn hỏi ta sao?" A Tử nói những lời đó hắn đều nghe được, mục đích A Tử tìm Lâm Lang hắn tự nhiên cũng biết, chẳng lẽ nha đầu này một điểm thắc mắc cũng không có ? Chẳng lẽ trải qua mấy ngày nay, hắn làm mọi chuyện nha đầu này cũng không để vào trong lòng ? Bình thường nữ tử gặp phải chuyện như vậy chẳng phải tâm trạng sẽ không vui sao? Nha đầu này ngay cả một chút phản ứng cũng không có?
Nhất thời, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thất bại chưa bao giờ có !
Lâm Lang sửng sốt: "Hỏi cái gì?" Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, trong đầu lại xoay chuyển vài lần, ý tứ trong câu nói của Quân Thương là đang hỏi mình về A Tử, có gì vướng mắc muốn hỏi hắn !
Trong lòng Lâm Lang không khỏi dâng lên một dòng nước ấm ngọt ngào, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cười cười, dứt khoát trả lời : "Không có !"
Đợi khi nhìn lại Quân Thương, hai tròng mắt đen của hắn rất nhanh lóe lên một tia mất mát thất bại, trong mắt Lâm Lang lóe lên ý cười vì mưu kế thực hiện thành công, sau đó hài lòng nói: "Ngươi nếu đã lên tiếng hỏi ta , khẳng định là không có gì che dấu lừa gạt ta, còn nếu ngươi không hỏi ta, ta ngược lại sẽ thật sự phải hỏi ngươi cho ta một đáp án rõ ràng !" A Tử ở trong mắt nàng giống như là tiểu hài tử cố tình gây sự, mà sau khi kích động qua đi, đối diện dáng vẻ thâm tình ôn nhu của Quân Thương dành cho nàng, nàng thật sự không đành lòng hoài nghi tình ý của hắn!
Nghe vậy, đôi mắt Quân Thương trong nháy mắt sinh ra vui mừng vô hạn, cả người cũng sáng rỡ phấn chấn không ít, hắn cao hứng nở nụ cười : " Ừ ! Này cũng không sai biệt lắm!" Liền sải bước dài đi ra cửa !
Lâm Lang nhìn bóng lưng hắn biến mất ở ngoài cửa, bên môi giương ra nét cười vui vẻ, sửng sốt một lát, nàng nâng bàn tay của mình lên đón lấy từng tia nắng thưa thớt chiếu vào song cửa sổ, nhìn kiểu băng bó vụng về này ngay cả mức độ dễ coi còn chưa đạt, trên mặt nàng lộ ra biều tình dở khóc dở cười !
Đây là cái quỷ gì đây ! Móng heo còn không đến nổi khó nhìn như vậy, thôi thôi ! Dù sao cũng là một phần tâm ý của hắn, mình đành mặc kệ nó vậy !
Quân Thương sau khi rời đi, Tử Y nghĩ tới cả buổi trưa mặc dù dọn lên hai bàn thức ăn, nhưng Lâm Lang vẫn chưa nếm được miếng nào, suy nghĩ một phen nhanh tay bưng vài điểm tâm Quân Thương bình thường làm xong còn dư lại đặt ở một bên góc trong bếp, vội bưng tới cho Lâm Lang ăn lót dạ ,hiện tại tâm tình Lâm Lang khá tốt, nhấp vài ngụm nước trà chỉ chốc lát đã ăn sạch sẽ ba đĩa điểm tâm, ăn xong. Nàng suy nghĩ buổi chiều vừa vặn rảnh rỗi, hứng thú muốn đi dạo một chút , nhân cơ hội đi gặp Thanh Y bên kia xem tình hình buôn bán tiến triển thế nào, chậm rãi thu thập một phen, cùng Tử Y ra khỏi đại môn !
Vị trí các cửa tiệm đều nằm ở trên đường Tạ gia, trái lại rất thuận tiện để ghé qua . Hợp với mấy gian muốn đổi thành kho chứa hàng, Thanh Y đã tìm vài người nhân phẩm thành thật đáng tin canh giữ trong cửa tiệm, bọn họ không biết Lâm Lang là chủ nhân đứng phía sau, thần sắc nghiêm túc tẫn chức tẫn trách ( làm tròn trách nhiệm ), nói gì cũng không cho bọn nàng bước vào, đợi Tử Y nói ra thân phận cùa Lâm Lang, lại nhắc đến tên Thanh Y, bọn họ mới nhường đường cho qua .
Lâm Lang để bọn họ nên làm gì thì làm cái đó , nàng từ tốn đi dạo xung quanh !
Lối vào hậu viện cửa tiệm thoáng cái thông thoáng rộng rãi hơn ,dựa theo tính toán của nàng, có thể dựng vài chuồng ngựa, mua được thớt ngựa về sau có lúc cần dùng. Nàng vòng tới vòng lui trong cửa tiệm quét mắt đánh giá cẩn thận một hồi ,vẫn cảm thấy không gian nơi này quá mức nhỏ hẹp, hỏi thăm vài nơi có trạch viện bỏ hoang dự định mua một tòa , đem ngựa thả ra cho bọn nó có không gian rộng rãi sinh hoạt, góc bên này của gian phòng ốc thì tu bổ lại vài phần , làm chỗ tiếp đãi khách nhân dùng bữa hàn thuyên , về phần mấy gian phòng phía sau dùng để chứa các loại hàng hóa, còn nữa mua ngựa xong, bác sỹ thú y cũng phải tìm vài người. Hơn nữa chuyện vặt vãnh xử lý cũng không ít nàng phải bố trí mọi việc chu toàn, Lâm Lang vừa hình thành ý tưởng vừa ở trong lòng tỉ mỉ tính toán sắp đặt, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ!
Đến khi Lâm Lang cùng Tử Y đi ra khỏi cửa hàng mặt trời đã ngã về tây, sắc trời hôm nay không trong xanh, tầng mây lượn lờ dày cộm nặng nề, khung trời âm u từng chút một tối đi, trên đường Tạ gia vài cửa hàng đều đóng cửa, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho người ta cảm thấy tiêu điều lạnh lẽo, thoạt nhìn quang cảnh xung quanh vô cùng ảm đạm trống trải.
Lâm Lang còn muốn đi xem xét vài cửa tiệm nữa, Tử Y nhìn trời sắc đã tối, liền ngăn cản nàng: "Chờ Thanh Y quay về bẩm báo chúng ta sẽ nắm rõ tình hình buôn bán, nếu đi nữa trước khi trời tối sẽ không kịp về phủ ! Nếu tiểu thư nhất định phải đi, ngày mai hẳn đi cũng được !"
Lâm Lang ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy hợp lý, liền cùng Tử Y quay về, trong nội tâm Lâm Lang còn đang tính toán một số việc vụn vặt trong cửa tiệm, Tử Y cũng không nói nhiều, trong lúc nhất thời hai người im lặng đi từng bước một, nào ngờ đi một hồi đã đến trước cửa dệt ngọc phường. Lâm Lang giương mắt đã nhìn thấy bên dưới tấm bảng dệt ngọc phường đỗ một cỗ xe ngựa tráng lệ xa hoa, nhìn kỹ lại là xe thuộc trong cung, nội tâm nàng vừa động, thầm nghĩ, dệt ngọc phường còn chưa khai trương, trong cung sao lại có người tới ? Lại nói trong dệt ngọc phường chỉ có một mình Trịnh Tam thúc quản lý, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn không ứng phó được, vừa định tiến lại gần xem xét !
Chỉ là còn chưa cất bước, đã nghe bên trong xe ngựa truyền ra một âm thanh vênh váo cao ngạo : "Tiểu thư của chúng ta hôm nay là đến xem giá y đã hoàn thành đến đâu !"
Một hồi lại vang lên một tiếng mắng mỏ : " Sao lại lằng nhằng lộn xộn như vậy ? Một lát bọn ta còn phải hồi cung, nhanh tay một chút !"
"Các ngươi làm việc kiểu gì mà chậm chạp như vậy, lấy tốc độ này chờ bọn ngươi làm xong giá y, tiểu thư nói không chừng hài tử cũng đã có. . . . . ."
Lâm Lang nghe âm thanh liền nhận ra là thiếp thân thị nữ Thải Diên của Diệp Cẩn Huyên, tiểu thư trong miệng nàng ta tất nhiên chính là Diệp Cẩn Huyên, xem ra người trong cung đang ngồi xe ngựa chính là Diệp Cẩn Huyên không thể nghi ngờ!
Nàng nghe tiếng quát mắng lanh lảnh , trong mắt thoáng qua tức giận, không khỏi nhíu chân mày, cất bước đi vào bên trong Chức Ngọc Phường.
"Theo tình hình như vậy, nói không chừng việc này thật đúng là để ngươi nói trúng !"
Lâm Lang vừa đi vừa nói, khi vào cửa liền thấy Thải Diên đang đỡ Diệp Cẩn Huyên đứng ở một bên, câu mắng ấy cứ thế thốt ra khỏi miệng, mà Diệp Cẩn Huyên một thân xanh nhạt bó thắt lưng váy dài, bên hông đai lưng màu trắng làm nổi bật lên vòng eo thon không đầy một nắm tay, phục sức trên đầu đều là màu trắng thuần. Cả người cùng thường ngày trang phục sặc sỡ lộng lẫy khác nhau khá lớn, thoạt nhìn sắc mặt càng thêm suy yếu, tiều tụy không chịu nổi, mặc dù chăm chút bôi phấn cũng không che giấu được vẻ tái nhợt mệt mỏi, mà bóng dáng Trịnh Tam thúc gù lưng rũ mắt khom lưng đang cầm một giá y đỏ thẫm đứng ở trước mặt hai người.
Diệp Cẩn Huyên kể từ khi vào cung, Triệu Tễ trừ yêu cầu nàng dựa theo hắn an bài về y phục, còn những mặt khác đều theo ý nàng, chẳng những theo như yêu cầu của nàng để cho thiếp thân tỳ nữ Thải Diên vào trong cung hầu hạ, còn để Chức Ngọc Phường vì nàng may giá y, nhưng lại không cho phép nàng xuất cung. Hôm nay nàng thật vất vả mới cầu xin Triệu Tễ để cho nàng xuất cung về thăm nhà một chuyến, mới có thể đến Chức Ngọc Phường xem qua giá y làm đến đâu !
Chức Ngọc Phường từ trước đến giờ tự cho là thanh cao, trước kia còn ở Diệp phủ muốn bọn họ làm y phục cho nàng nhưng họ lại không chút khách khí cự tuyệt, nhớ tới ngày đó nàng bị té ngã trong tiệc sinh nhật của tiện nhân này mà nàng ta cư nhiên mặc y phục do Chức Ngọc Phường may ra, trong nội tâm nàng phẫn hận không dứt, lần này nàng chính là cố ý mang theo Thải Diên đến trút giận .
Lúc này, nàng nhìn thấy Lâm Lang thì hết sức kinh ngạc, sửng sốt qua đi, trong mắt phẫn hận lại như lưỡi đao sắc bén phá vỡ không khí hướng Lâm Lang đâm thẳng tới: "Bản tiểu thư thế nào, tự có hoàng thượng làm chủ, còn chưa tới phiên ngươi nói! Ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, chớ đến lúc đó bụng to lên muốn khóc cũng không có chỗ khóc!" Nàng không phải là kẻ ngu, trong giọng nói Diệp Lâm Lang mang theo nồng đậm châm chọc nàng chưa thành hôn đã cả ngày ở lại trong hoàng cung, nhưng ngươi không phải cũng giống ta sao ? Vãng Sinh thành chủ còn không phải là mỗi ngày ở Ngọc Lâm uyển hay sao?
Vốn dĩ Diệp Cẩn Huyên biết được chuyện bí mật của Triệu Tễ ,nên bị Triệu Tễ lạnh lùng đe dọa, nói rõ nếu nàng dám tiết lộ chuyện này ra ngoài sẽ để cho trên dưới Diệp gia không ai được sống yên tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, càng sẽ để nàng muốn sống không được, muốn ch.ết không xong, nếu nàng ngoan ngoãn giữ kín bí mật, mặc dù không ngồi lên được vị trí hoàng hậu, nhưng lại có thể ban cho nàng danh hào quý phi, Diệp gia tự nhiên cũng sẽ được chiếu cố !
Diệp Cẩn Huyên đánh giá một lượt toàn thân mình đầy dấu vết nhếch nhác dơ bẩn, tự biết việc đã đến nước này, gả cho Vãng Sinh Thành chủ là tuyệt đối không có khả năng, nếu còn làm trái ý Triệu Tễ, chỉ sợ thật sẽ ch.ết không nơi chôn thân, liền nhất nhất đồng ý, nhưng nàng đáp ứng Triệu Tễ cũng không phải là lo sợ Diệp gia gặp tai họa gì, hôm nay nàng rơi vào tình cảnh này, Diệp Lâm Lang chính là kẻ đầu sỏ gây nên, ngay cả Tô phu nhân cũng không thể trốn thoát trách nhiệm, nếu không phải Tô phu nhân kêu nàng vào cung tìm Triệu Tễ xin ngự y nàng làm sao sẽ trở thành món đồ chơi của Triệu Tễ? Nhớ tới Triệu Tễ luôn nhục nhã nàng, đơn giản là sống không bằng ch.ết ! Thế nhưng nàng lại không thể nói với bất kỳ ai, chỉ có thể yên lặng chịu đựng !
Khi nàng bị dày vò trong địa ngục, thì cả đời này định sẵn đã bị phá hủy, trong khi nhìn thấyTô phu nhân cùng Diệp Lâm Lang vui mừng tự tại còn sống, nàng càng nghĩ càng không cam lòng ! Nàng cầu xin Triệu Tễ phái ngự y đến chẩn bệnh cho Tô phu nhân, mà nàng cũng dặn dò những ngự y kia lén dùng chút thuốc, khiến gương mặt Tô phu nhân vĩnh viễn không khá lên, mọi chuyện đúng theo ý nàng, trên mặt Tô phu nhân thật sự lưu lại vết sẹo!
Không nên trách Diệp Cẩn Huyên nàng ác độc, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý từ xưa đến nay không bao giờ sai, mà nàng vốn cũng không phải là người thiện lương, nếu không ngày đó nàng cũng sẽ không đẩy Tạ Hoằng Thanh ngã xuống Lạc Hoa lâu!
Tử Y vừa nghe, trong lòng thoáng dâng lên tức giận, trong mắt hàn quang hiện ra: "Ngươi không được nói xằng nói bậy, ngậm máu phun người!" Thanh danh tiểu thư há là thứ người như người có thể tùy tiện tổn hại ?
Diệp Cẩn Huyên bị hơi thở âm hàn phát ra từ Tử Y tập kích, chỉ cảm thấy lòng bàn chân từ từ dâng lên một cỗ khí lạnh, thân thể không khống chế được liền lung lay sắp ngã, mười ngón tay trắng bệch vội túm lấy cánh tay Thải Diên, ngửa đầu "Ha ha" cười to hai tiếng, dữ tợn cất tiếng: "Vãng Sinh Thành chủ mỗi ngày ngủ lại Ngọc Lâm uyển, ngươi nghĩ mọi người đều là kẻ ngu sao ?"
Lâm Lang đưa mắt dò xét Diệp Cẩn Huyên một cái, hai tròng mắt bình tĩnh, nàng nhấc chân bước tới đỡ Trịnh Tam thúc vẫn khom người đứng lên nói: "Ngọc Lâm uyển quá lớn, chủ tớ chúng ta ở không hết , vừa lúc Thành chủ muốn thuê phòng, liền an bài một sân viện cho Thành chủ —— bản tiểu thư quang minh chánh đại bàn việc kinh doanh giữa chủ nhà và người thuê mà thôi, sao có thể xứng cùng Diệp tiểu thư so sánh ?" Mấy ngày trước sắc mặt Diệp Cẩn Huyên còn hồng nhuận phơn phớt, thân khang thể kiện, nhưng chỉ ngắn ngủn mấy ngày dĩ nhiên đạ trở nên suy yếu tái nhợt, Lâm Lang có chút không hiểu !
Diệp Cẩn Huyên nghe xong, trong mắt phẫn hận lóe lên ánh sáng lạnh, có chút cuồng loạn mà nói: "Ngươi cho ta nguyện ý ở lại trong cung sao? Ta chỉ là một tiểu nữ tử, hoàng thượng chỉ danh muốn lâm hạnh ta, muốn ta làm bạn giá [ 1 ], ta có biện pháp gì ?"
[ 1 ] làm bạn, bầu bạn với hoàng thượng
Diệp Cẩn Huyên vừa nói xong, trong mắt lộ ra một trận hoảng sợ: Triệu Tễ căn bản không phải là người,hắn chính là ma quỷ, thế nhưng hắn lại chiếm giữ địa vị chí cao vô thượng, hắn nói muốn người nào, ai có thể phản kháng ? Biết rõ phải ch.ết, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đem mình dâng lên !
Đừng xem nàng hiện tại sống trong vinh hoa phú quý, ở trong mắt người ngoài phong quang ( nở mày nở mặt ) không dứt, trên người của nàng đã sớm chồng chất vết thương, không có một da thịt hoàn hảo, nói không chừng ở một khắc nào đó chịu đựng không nổi sẽ thật sự ngã xuống!
Lâm Lang nghe xong lời nói của Diệp Cẩn Huyên, trong lòng cả kinh!
Diệp Cẩn Huyên không phải vẫn luôn muốn gả cho Triệu Tễ sao? Hôm nay có thể như ý nguyện ở cùng Triệu Tễ, nàng còn có gì không hài lòng ? Tại sao nghe vào tai dường như hàm chứa sự bất lực cùng sợ hãi ?
Lâm Lang chưa hề mở miệng, chỉ nghe Tử Y lạnh nhạt nói: "Cầu nhân được nhân, Diệp đại tiểu thư còn điều gì không hài lòng cũng không nên tham lam quá mức ? Nói không chừng đại lễ phong hậu sắp tới !"
Diệp Cẩn Huyên nghe tới đó, chuyển con mắt nhìn về phía Lâm Lang, thoáng ánh lên tia hưng phấn ác độc nở nụ cười nói: "Phong hậu? Hoàng hậu sợ là thuộc về người khác." Nàng nói đến câu này, bỗng nhiên ngậm miệng, quay đầu lại nhìn sắc trời một cái, mâu quang từ từ bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười vui vẻ, âm thanh hòa hoãn hướng tới Lâm Lang : " mặc kệ thế nào, ta và ngươi dù sao cũng là tỷ muội, vườn Ngự Uyển thâm sâu, ra ngoài một chuyến thật không dễ, hậu cung của hoàng thượng chỉ còn lại một phi tử là ta, cũng rất tịch mịch. A ! Đúng rồi, hoàng thượng đã ban phong hào, ít ngày nữa sẽ làm lễ sắc phong, cũng vì ta người đã hạ lệnh cho Chức Ngọc Phường làm giá y, hôm nay ta chính là đến xem giá y ——" nhắc đến giá y, trên mặt nàng lộ ra thần sắc đắc ý hồng hào, "Hoàng thượng sai người từ Tùng Giang chuyển gấm vóc thượng hạng tới, bên trên rủ xuống châu ngọc dùng các loại vỏ sò trân châu đá quý khảm thành, thêu hoa toàn bộ đều dùng chỉ kim tuyến , kỹ thuật thêu thượng thừa tinh mỹ không cần phải nói, là do Trịnh lão sư phó tự mình thêu —— Trịnh lão sư phó mới vừa nói đến giá y! Bao nhiêu tiền đây ?"
Thân giá y xa hoa lộng lẫy giá trị xa xỉ, điều duy nhất khiến nàng hài lòng hôm nay chính là thân giá y trước mắt, nếu có thể dùng nó áp chế nhuệ khí của Lâm Lang, nàng là cầu cũng không được !
Trịnh lão sư phó mặt không chút thay đổi nói: "Một vạn tám ngàn lượng !"
"A! Là một vạn tám ngàn lượng sao. . . . . ."
Chỉ thấy Diệp Cẩn Huyên nói xong, liếc nhìn Thải Diên, Thải Diên tiếp nhận ánh mắt từ Diệp Cẩn Huyên, lập tức tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư của chúng ta trời sanh tính tiết kiệm, không cần phải phô trương, lãng phí quá mức , giá y bình thường là được, nhưng hoàng thượng đã nói bởi vì thiên mệnh không thể trái, không muốn tiểu thư chịu uất ức, dứt khoát cấp cho tiểu thư những điều tốt nhất !"
Lâm Lang không có chen vào nói, cũng ý bảo Tử Y không cần xen vào, đôi mắt hàm chứa nụ cười nhìn một đôi chủ tớ đắc ý biểu diễn
Ngụ ý trong lời nói Diệp Cẩn Huyên hôm nay đã rõ ràng để lộ ra ba tin tức: một, nàng ta sẽ không trở thành hoàng hậu; hai, ở lại trong cung hầu hạ Triệu Tễ cũng không phải là nàng ta mong muốn ! Ba, nếu như nàng không có đoán sai, vị trí hoàng hậu hẳn là Lâm Lang nàng !
Đã như vậy, nàng không rõ Diệp Cẩn Huyên xem thân giá y có gì tốt mà khoe khoang ?
Chỉ thấy lúc này Diệp Cẩn Huyên nghe Thải Diên nói xong, trong mắt mang theo dương dương tự đắc khiêu khích nhìn Lâm Lang, phảng phất như muốn nói: coi như ngươi về sau thành hoàng hậu, ở trong lòng hoàng thượng ta chiếm vị thứ nhất !
Lâm Lang vừa định mở miệng, liền nghe Trịnh Tam thúc tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư cũng là đến nhìn giá y sao ? Tiểu thư giá y ở chỗ này, còn thiếu một khâu cuối cùng thì hoàn tất ." Trịnh Tam thúc nói xong, từ trong quầy hàng mang ra một hộp vuông bằng gỗ tử đàn khắc hoa, trên cái hộp chạm trổ tinh tế các loại hoa cỏ, thoạt nhìn thập phần trang trọng quý khí nhưng không mất đi nét tao nhã, chiều ngang bằng cánh tay người, chiều dài ước chừng bằng hai cánh tay người, hắn cẩn thận nâng ra đặt ở trên quầy, nhẹ nhàng mở ra, lộ ra y phục đỏ bên trong rực rỡ đến chói mắt hoa lệ kiêu sa !
Lâm Lang nghe lời nói Trịnh Tam thúc thì hơi sững sờ, chỉ đơn giản nghĩ là Trịnh Tam thúc đang giữ thể diện cho nàng, tiếp sau liếc mắt nhìn thấy chiếc hộp lớn trên quầy, liền nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên cùng Quân Thương gặp mặt —— nhìn cái hộp thôi đã trị giá trên vạn lượng bạc, chớ nói chi là y phục lộng lẫy bên trong !
Quả nhiên, khi Trịnh tam thúc vừa mở ra, giá y đỏ rực mềm mại thật sáng chói lại nhẹ nhàng nhưng vừa nhìn lại có vẻ rất trang trọng là bộ y phục kiều diễm đáng yêu liền hấp dẫn tầm mắt mọi người trong tiệm .
Y phục là bộ váy làm từ mười hai tấm vải, chín con phượng hoàng giương cánh muốn bay dường như có thể biến hóa đủ loại tư thế, nhìn kỹ mới phát hiện phía dưới là ty tuyến ( sợi tơ ;tơ tằm ) màu sắc rực rỡ thêu thành, phía trên lại dùng cùng ty tuyến màu sắc giống nhau cỡ chừng hạt gạo trân châu bảo thạch từng viên một xâu chuỗi lại, khó có được chính là kích cỡ hạt châu cũng giống nhau
Trịnh Tam thúc cười ha ha nói: "Những bảo thạch này đều do Thành chủ sai người sưu tập từ các nơi về, trân châu ở Nam Hải, Lam Bảo Thạch Hồng Bảo Thạch ở Phan Bang , còn mấy viên Ngọc Châu Tử là từ phía bắc Tuyết Sơn vận chuyển xuống, cũng được xem là cực phẩm bảo thạch đều là từ thiên nhiên tinh khiết hình thành, ngoài ra còn có một bộ y phục được may bằng chất liệu vải làm từ giao tiêu (**) --- thứ trong ngành may mặc được xưng là vật liệu chỉ có trong truyền thuyết, các đường may đều cùng như chất liệu vải, đều là giao tiêu làm thành. . ."
(**) chất liệu từ da cá mập
Chúng kiến sắc mặt Diệp Cẩn Huyên ngày càng đen như đáy nồi , Trịnh Tam thúc càng nói càng hăng hái, giá y của tiểu thư một hạt châu không chừng liền so với toàn bộ giá y của Diệp Cẩn Huyên còn đáng tiền hơn nhiều, vậy mà dám ở trước mặt tiểu thư khoe khoang phách lối, đây không phải là tự làm bản thân mất mặt sao?
Diệp Cẩn Huyên run rẩy siết chặt bàn tay, dường như chịu rất nhiều đả kích, trong mắt thật sâu bùng lên ghen ghét giống như là nhiều đốm lửa hợp lại xông thẳng bắn tới Lâm Lang, Lâm Lang không biết là cố ý hay thực sự không cảm giác được hận ý ngày càng đậm của Diệp Cẩn Huyên hướng tới mình, vẫn chăm chú phối hợp với Trịnh Tam thúc hỏi cái này hỏi cái kia !
Thân thể Diệp Cẩn Huyên hình như lung lay hai cái, mắt trợn ngược nhưng không ngất đi, Thải Diên vội vịn nàng hô: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn về phía nàng, con ngươi lập lòe, sợ hãi nói: " Tiểu thư, chúng ta nên hồi cung !" Tiểu thư đi lấy giá y lại chật vật mất mặt nhiều lần như vậy, hơn nữa tài lực của phu quân người ta tiểu thư cũng không sánh bằng, đợi tiếp nữa, nàng không dám cam đoan tiểu thư sẽ nhịn không được tại chỗ mà nổi giận !
Diệp Cẩn Huyên chợt bừng tỉnh, vội vã quét mắt về phía giá y trong hộp gỗ tử đàn một cái, miễn cưỡng nở nụ cười hướng Lâm Lang nói: "Hôm nay thời gian không còn sớm, ta phải trở về cung ! Dù sao tỷ muội hàn huyên, ngày sau có thời gian nên vào cung ghé thăm ta, tán gẫu với ta, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội tiếp tục duyên tỷ muội !" Triệu Tễ đã nói cho nàng biết, nàng không phải là người có thiên mệnh hoàng hậu, thiên mệnh hoàng hậu chính là Diệp Lâm Lang, hắn mong nàng đối xử ôn hòa với Lâm Lang ,hi vọng quan hệ giữa nàng với Diệp Lâm Lang được cài thiện khá hơn, nếu có cơ hội tốt nhất nên nghĩ cách dẫn nàng vào trong cung —— đây cũng là một trong những nguyên nhân Triệu Tễ cho phép nàng ra ngoài !
Chỉ là nàng thấy Lâm Lang liền hận không thể nhào tới ăn thịt lóc da nàng ta, sao có thể trưng ra vẻ mặt ôn hòa lấy lòng Lâm Lang? Cho nên lần xuất cung này cũng không có tới cửa cầu kiến, không ngờ thật là oan gia ngõ hẹp, lại còn không hẹn mà chạm mặt .
Vốn tưởng rằng dựa vào giá y có thể lấy lại chút thể diện, lại không biết tác dụng ngược lại, ha ha. . . . . . Trong lúc nhất thời, lòng nàng trùng xuống như mất hết hy vọng !
Chỉ là, nàng sẽ không dễ dàng nhận thua ! Dù có xuống Địa ngục, nàng cũng phải kéo tiện nhân này theo, Triệu Tễ là người tàn nhẫn nham hiểm, rơi vào trong tay của hắn, Lâm Lang này kết quả nhất định sẽ không tốt hơn nàng bao nhiêu. . . . . . Hãy chờ xem ! Nàng nhất định sẽ không để cho Lâm Lang gả cho Vãng Sinh Thành chủ!
Diệp Cẩn Huyên ý vị sâu xa nhìn Lâm Lang một cái, quay sang nói với Thải Diên : "Thái Diên, thời gian không còn sớm, chắc hẳn hoàng thượng đang sốt ruột chờ bản cung, chúng ta hồi cung !" Thải Diên nghe lệnh vội đáp ứng một tiếng, đỡ nàng ta đi ra ngoài, Diệp Cẩn Huyên lúc ra cửa trong lúc lơ đãng nâng bàn tay, ống tay áo rơi xuống, lộ ra vết máu và bầm tím ứ đọng trên cổ tay.
Lâm Lang thấy vậy, đôi mắt chợt lóe —— đêm đó ở trong cung, Lý Nguyên Dịch dùng chăn gấm bọc trên thân nữ tử mảng lớn vết thương thoáng hiện lên ở trong đầu.
Nàng theo bản năng xoay người, đi về phía trước hai bước, rồi đành dừng lại, xuyên thấu qua màn cửa, nàng nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên được Thải Diên đỡ lên xe ngựa
Tử Y tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư, sao vậy ?"
Mâu quang Lâm Lang trầm tĩnh , quay đầu lại nói: "Không có gì !"
Nhớ tới Diệp Cẩn Huyên lúc gần đi để lại ánh mắt ý vị thâm trường, trong lòng nhất thời Lâm Lang dâng lên một trận lo lắng cùng bất an !
Lâm Lang và Tử Y lại cùng Trịnh Tam thúc nói chuyện một hồi, lúc quay về viện sắc trời đã không sai biệt lắm tối đen như mực, Trịnh Tam thúc không yên tâm, nhất định phải đưa hai người đưa trở về, hai người một là quỷ, một là nửa người nửa quỷ, làm sao lại sợ trời tối ? Chỉ là từ chối tới từ chối đi, Trịnh Tam thúc cố chấp muốn đưa về thấy hai người bình an mới an lòng, các nàng thầm nghĩ nếu không để hắn đưa về, sợ là hắn cả một đêm đều ngủ không yên ổn, đành phải đồng ý .
Trịnh Tam thúc đưa hai người đến Ngọc Lâm uyển, Lâm Lang yêu cầu Trịnh Tam thúc ở Ngọc Lâm uyển ngủ lại, Trịnh Tam thúc nhất quyết không chịu, Lâm Lang chỉ có thể mặc chiếc xe ngựa dần đi xa mang theo Trịnh Tam thúc quay trở lại Chức Ngọc Phường! Lâm Lang cùng Tử Y đi trước tới chỗ Lăng phu nhân , một đường thẳng hướng tới Vân Đình quán, chỉ là vừa bước đến lối đi giữa Vân Đình quán cùng đại sảnh Hiên Viên đường, liền nghe được tiếng ồn ào truyền ra từ trong Hiên Viên đường !