Chương 14: Có ai từng nói là da mặt cô rất dày chưa?

Trần Hiêu trả tiền của nguyên một phòng, một mình hưởng thụ không gian vốn dành cho hai người. Cũng may là như vậy, nếu không Chung Diệc Tâm thật sự không muốn xử lý bị chảy máu mũi trước mặt một người lạ.


Không khí quá khô gây ra hiện tượng chảy máu, cũng may là không chảy nhiều. Trần Hiêu đưa cho cô tờ giấy ăn để cô tự bịt mũi, sau đó bảo cô ngồi xuống giường, hơi ngả về phía trước, áp suất giảm, máu cũng dần ngừng chảy.


“Cho tôi soi gương cái.”, Chung Diệc Tâm vô cùng lo lắng cho diện mạo của mình lúc này, lỗ mũi nhét giấy ăn, chắc chắn là không dễ nhìn rồi.
Hơn nữa, trước khi xuống lầu ăn tối cô còn tẩy trang, ngộ nhỡ môi lại tím ngắt thì hình tượng quả thật là vô cùng kinh hoàng.


Bỗng nhiên cô cảm thấy đáng lẽ mình không nên tẩy trang sớm như thế, ít ra thì hiện giờ có thể xinh hơn một chút.
Trần Hiêu tựa vào bức tường cạnh chỗ tivi, nhìn cô từ trên cao, anh nói: “Không cần soi, xấu lắm.”


Chung Diệc Tâm không tin lời anh, cô định tìm gương trong túi nhưng chợt nhớ ra là balo đang ở phòng. Trần Hiêu không cho, cô quyết định đứng dậy đi vào nhà tắm.


Cô vừa mới ngồi thẳng dậy, còn chưa đứng lên thì đã bị Trần Hiêu đè bả vai xuống, anh dữ dằn nói: “Ngồi yên đấy, cô vẫn muốn chảy máu nữa đúng không? Thế thì đứng dậy múa một bài cũng được đấy.”


available on google playdownload on app store


“Tôi không múa, tôi chỉ muốn soi gương.”, Chung Diệc Tâm nhỏ giọng than thở, hàng mi dài rủ xuống, cô dè dặt liếc nhìn anh một cái, “Dữ dằn như thế làm gì!”


Trần Hiêu cười lạnh một tiếng, bực tức nói: “Phải, tôi dữ dằn, lẽ ra vừa nãy tôi không nên cho cô vào, mà phải đóng cửa luôn, mặc xác cho cô chảy máu mũi.”
Chung Diệc Tâm không nói nữa.


Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi bốt Dr. Martens dưới chân, chất liệu da cứng, đi một ngày, hai chân hơi không thoải mái, cảm giác như bị mắc kẹt ở trong, động một chút cũng thấy đau.


Dù là trong phòng nhưng nhiệt độ vẫn thấp. Trong phòng không bật điều hòa, cô hơi lạnh, nhưng lại không muốn mở miệng chủ động yêu cầu Trần Hiêu bật lên, đành phải ôm hai cánh tay, cố để cho mình ấm lên một chút.


Mái tóc dài của cô xõa xuống hai bên má, càng khiến khuôn mặt cô trông nhỏ hơn, cái cằm gầy tựa lên bắp tay, nếu hàng mi của cô không khẽ chớp thì quả thật rất giống một đứa trẻ đang ngủ say.
Trần Hiêu nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì hỏi, “Sao không nói gì? Tức à?”


Đột nhiên Chung Diệc Tâm ngẩng đầu, tức tối nói: “Tôi tức đấy, hôm nay anh cứ đả kích tôi suốt là sao hả? Lúc thì bảo môi tôi tái, khó coi, lúc thì bảo tôi xấu, anh có biết là nói chuyện với con gái như thế là cực kỳ thiếu phong độ không?”


Trần Hiêu thản nhiên hỏi lại: “Ai bảo cô là tôi phong độ?”
Chính xác mà nói, anh cho rằng Chung Diệc Tâm sẽ không nổi giận, hoặc là cô chẳng để bụng, không ngờ hành trình Tây Tạng này lại ép cô phải bộc lộ sự cáu kỉnh.
Nếu anh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Chung Diệc Tâm tức giận với anh.


“Rõ ràng là những người khác cũng bị thâm môi, mặt mày xám xịt, ai cũng rũ rượi, sao chỉ chê mỗi tôi xấu!”


“Tôi đâu có biết họ, tôi chỉ quen mỗi cô thôi.”, Trần Hiêu nói xong thì liền sờ mũi vẻ mất tự nhiên, thấy Chung Diệc Tâm ôm cánh tay, anh khẽ hất cằm, “Lạnh thì cạnh giường có áo kia kìa, tự lấy mà mặc vào.”
Thì ra anh biết cô lạnh.


Chung Diệc Tâm bất chợt phát hiện ra, sở dĩ anh không bật điều hòa là vì không muốn để không khí càng khô hơn, nhưng anh vẫn biết cô lạnh. Cô mếu máo, khó chịu kêu rên, “Xa quá, tôi không với tới, anh lấy hộ tôi.”


Cô biết hiện giờ mình đang vừa bị nhét đầy giấy vào mũi, sắc mặt và môi vừa tái nhợt vì mất máu, lấy trạng thái như thế mà làm nũng, e là rất khó có thể khiến người ta cảm thương.
Quả nhiên, Trần Hiêu không thèm để ý đến cô.


Anh đi vào nhà tắm rửa mặt, nhân thể đánh răng luôn. Lúc đi ra, anh phát hiện Chung Diệc Tâm vẫn giữ nguyên dáng ngồi tội nghiệp đó, hình như còn còng queo hơn, sắc mặt cô tái nhợt, trông yếu ớt hơn mấy phần. Vừa thấy anh đi ra, cô liền cúi đầu xuống, hàng mi cũng không an phận mà chớp chớp mấy cái, không biết có phải là cố ý hay không.


Đột nhiên anh rất muốn thở dài.
Anh đi đến bên giường, nhặt cái áo khoác lên rồi phủ vào người cô một cách thô lỗ, sau đó lạnh lùng nói: “Tự mặc vào.”


Chung Diệc Tâm thoáng sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn anh. Sườn mặt cương nghị của anh ở gần trong gang tấc, nhưng lại như cách rất xa, mái tóc ngắn hơi lỉa chỉa, dưới ánh đèn như được phủ một tầng sương. Cô nghe nói, người có mái tóc mềm, trái tim cũng mềm mại, không biết có thật không.


Bỗng nhiên cô rất muốn đưa tay chạm vào Trần Hiêu, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm được đến áo anh thì anh đã đứng dậy tránh đi rồi.


Ngoài cửa vọng vào một loạt tiếng bước chân, có vẻ rất nhiều người đi qua, cô nghe thấy tiếng của Chu Na Na và bạn trai cô ấy, cả Dương Gia Tề nữa, hình như đang thảo luận về hành trình ngày mai.


Trần Hiêu cũng nghe thấy, anh chợt cười lạnh một tiếng, “Cô tỉ mỉ như thế, sao trước khi đi không chuẩn bị? Thuốc, đồ ăn vặt, cả quần áo nữa, đừng nói với tôi là cô không mang theo một cái áo khoác nào đấy nhé!”
Chung Diệc Tâm có cảm giác, anh đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “tỉ mỉ”.


“Tôi có mang, nếu không đủ thì mai có thể thuê thêm áo măng tô, yên tâm đi.”, Chung Diệc Tâm bịt mũi thấp giọng trả lời.


“Tôi yên tâm cái gì chứ, chẳng liên quan đến tôi.”, Trần Hiêu ngồi trên một cái giường khác, ánh mắt đảo đến cổ tay Chung Diệc Tâm, giọng nói lạnh đi vài phần, “Không ai dạy cô ra ngoài chơi không được để lộ tiền của à? Có chắc là không ai lấy đồng hồ của cô không?”


Chung Diệc Tâm sờ sờ chiếc đồng hồ trên tay. Đây là món quà cô tự tặng cho mình sau khi kiếm được những đồng tiền đầu tiên trong đời, so ra còn quý hơn món quà người khác tặng. Vì ngại phiền phức, quanh năm cô đều đeo nó, trừ những trường hợp đặc biệt mới đổi cái khác.


Tay áo của cô rất dài, lúc buông thõng có thể đến ngang nửa bàn tay, đủ để che đi chiếc đồng hồ, thế nên cô mới không tháo nó xuống.
Chung Diệc Tâm không biết vì sao Trần Hiêu lại đột nhiên để ý đến đồng hồ của mình, cô nhỏ giọng giải thích, “Tôi quên không tháo.”


“Nhớ tháo nhẫn mà lại quên tháo đồng hồ?”, Trần Hiêu xoay cổ sang hai bên trái phải, hai tiếng răng rắc phát ra nghe đến ghê tai.


Chung Diệc Tâm nhìn vào khuôn mặt anh, dưới cằm anh hơi lún phún râu, giữa cằm có một chỗ lõm nho nhỏ, chắc chỉ bằng đầu ngón út của cô, hoặc là nhỏ hơn một chút, hôm nào đó cô phải thử ấn một cái thì mới biết được. Cô đứng dậy, vòng qua đuôi giường đi đến trước mặt Trần Hiêu, sau đó tự nhiên ngồi xuống đối diện anh.


Phòng không lớn, khoảng cách giữa hai chiếc giường chỉ vừa đủ cho hai người đứng.
Cô lại dùng ánh mắt như con mèo nghịch ngợm để nhìn anh, “Trần Hiêu, không phải là vì tôi tháo nhẫn nên anh tức giận đấy chứ?”
Trần Hiêu nhíu mày, “Tại sao tôi phải tức giận?”


Anh bày ra vẻ mặt như thể vừa nghe được một truyện cười nhảm nhí.
Chung Diệc Tâm nghiêm túc trả lời: “Bởi vì anh đeo nhẫn, còn tôi thì không, như vậy người khác sẽ biết là anh kết hôn rồi, mà lại cho rằng tôi vẫn độc thân, cho nên anh khó chịu.”


Ánh mắt của cô trong veo, cô nói một hơi hết cả câu, không chút vấp váp, hiển nhiên là vô cùng tự tin với bản thân mình.


Trần Hiêu nhìn cô, đột nhiên có cảm giác như đã gặp được đối thủ. Anh ngả người về phía trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười bỡn cợt, “Chung Diệc Tâm, có ai từng nói là da mặt cô rất dày chưa?”
“Có chứ.”, Chung Diệc Tâm cười.
Anh đấy.


Năm Chung Diệc Tâm mười một tuổi, cô gặp được Trần Hiêu lần đầu tiên. Khi đó cô học lớp Năm, vẫn còn chưa dậy thì, một cô bé nhỏ xíu đứng cạnh Trần Hiêu cao 1m khi ấy, trông vừa gầy, vừa thấp, hệt như một con tôm riu.


Đêm Giáng Sinh năm đó, trời đổ tuyết lất phất. Tan học, Chung Diệc Tâm đứng ở cổng trường mà mãi không thấy ông ngoại đến đón, cô nhớ đường, quyết định tự về.


Nhưng có lẽ cô đen đủi thật sự, lúc đi qua công viên cạnh trường, cô bỗng gặp phải một đám học sinh cá biệt của của khối trên. Chúng nghe nói nhà Chung Diệc Tâm có điều kiện nên chặn cô lại, bắt cô đưa hết tiền trong người cho chúng.


Lúc đó, Chung Diệc Tâm vô cùng sợ hãi, cô bị đẩy vào một góc, chiếc áo bông trắng dính đầy bùn đất, bộ dạng cực kỳ đáng thương.


Cô rất sợ, cả người thì ê ẩm, vốn dĩ đã không thấy ông ngoại đến đón rồi, giờ lại bị người xấu bắt nạt, trong lòng cực kỳ ấm ức nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu khóc trước mặt những đứa ức hϊế͙p͙ mình.


Có khá nhiều học sinh đi ngang qua công viên, nhưng chẳng ai dám can thiệp, bởi không ai dại dột mua việc vào mình, chỉ đứng nhìn từ xa rồi kéo nhau bỏ đi.
Chính vào lúc ấy, cô gặp được Trần Hiêu.


Khi ấy Trần Hiêu đúng lúc cùng mấy người bạn đi ngang qua đó, trong tay cậu còn cầm quả bóng rổ. Một người bạn của cậu muốn cướp bóng trong tay cậu nên làm quả bóng rơi xuống, lăn lông lốc đến bên cạnh Chung Diệc Tâm.


Lúc ấy, cô nhìn quả bóng, lại nhìn đám du côn bặm trợn, cuối cùng là nhìn Trần Hiêu ở phía xa, sau đó cô quyết đoán ôm lấy quả bóng vào lòng.
Cuối cùng, Trần Hiêu xách cô ra khỏi đám côn đồ đó như xách một con gà con.


“Trả bóng cho anh.”, Trần Hiêu chìa tay ra với cô, ánh mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn.


Cô bé Chung Diệc Tâm khi ấy nhìn anh trai dữ dằn nhưng lại rất tuấn tú trước mặt, trong lòng thầm nghĩ sao anh ấy lại cao đến vậy, cô phải ngửa đầu mới nhìn thấy anh ấy. Đám du côn ban nãy còn chẳng cao bằng anh ấy, vừa thấy anh ấy đã như chuột thấy mèo. Nếu giờ ấy đi, còn lại một mình mình, nói không chừng bọn chúng sẽ lại đến tìm.


Chung Diệc Tâm cúi đầu ôm chặt quả bóng, sau đó lại ngẩng khuôn mặt lấm lem đất lên nhìn Trần Hiêu, “Anh đưa em về, em sẽ trả bóng lại cho anh.”
Trần Hiêu nhếch miệng cười, giơ tay ra búng lên trán cô một cái, “Nhóc con này, còn dám uy hϊế͙p͙ anh? Anh vừa cứu em đấy, em làm thế có đúng không hả?”


Đau quá!
Cô bé Chung Diệc Tâm lấy tay xoa trán theo bản năng, lại không ngờ hơi buông lỏng tay một cái mà quả bóng đã rơi xuống rồi.
Trần Hiêu dùng một tay đỡ lấy quả bóng, đập vài cái xuống đất rồi quay đầu bước đi.


Mấy tên ôn con bắt nạt cô vẫn đang ngồi chồm hỗm trong công viên, Chung Diệc Tâm không dám đi qua, cô ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của cậu thiếu niên kia, cắn răng chần chừ một lát rồi vội lon ton chạy theo.


Cô đi theo cậu qua cổng trường, xuyên qua ngã tư náo nhiệt, hai mắt nhìn chằm chằm bộ đồng phục thể dục màu trắng xanh, không dám lơ là một phút nào.
Hình như Trần Hiêu phát hiện cô bám theo sau nên cố ý trêu cô, lúc đi nhanh, lúc đi chậm. Đó là lần đầu tiên cô ước mình nhanh cao lên.


Cuối cùng cũng đến một con ngõ nhỏ vắng lặng, sắc trời tối đen, cô phát hiện mình lạc đường rồi, đáng sợ nhất là chợt không thấy cái bóng lưng kia đâu.


Cô bé Chung Diệc Tâm bỗng cảm thấy sợ hãi, bụng lại đói, cô cúi đầu chán nản mà không biết làm gì. Cô dụi mắt, dáng vẻ đáng thương. Đúng lúc ấy có một ông chú người đầy mùi rượu đi ngang qua, giơ tay ra kéo cô, “Cháu gái này sao lại ở đây một mình thế này, có cần chú đưa về không?”


Cô kinh hãi phủi tay gã kia ra, ông chú đó “chậc” một tiếng, như thể sắp nổi điên. Cô hoảng hốt lùi về phía sau, đột nhiên hai chân bỗng rời mặt đất, cô lại bị xách lên nữa rồi.
Là anh trai hung dữ kia!


Đến giờ cô vẫn nhớ mãi hình ảnh đó, Trần Hiêu đứng bên cạnh cột đèn đường, những bông tuyết nhỏ vụn bay tán loạn dưới chao đèn, gương mặt gầy nhưng sạch sẽ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng như ẩn hiện ý cười.


Một lát sau, Trần Hiêu đặt cô xuống, cô vô thức trốn ra sau cậu, tóm chặt lấy góc áo cậu, cả người run bần bật.
“Ông thử động vào con bé xem?”, Trần Hiêu chỉ tay vào ông chú kia.
Ông chú kia thu tay lại, cuống cuồng bỏ đi.


“Còn đi theo nữa không? Con nhóc con này, sao da mặt lại dày thế hả?”, đuổi được gã kia đi xong, Trần Hiêu quay ra nói với cô bằng giọng hờ hững.


Chung Diệc Tâm kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm ức kinh khủng khiếp. Ông ngoại thì không đến đón, lại còn bị một đám du côn bắt nạt, sáng nay thì bà ngoại nói tối mẹ sẽ không về, nhưng cô sợ mẹ, mà mẹ cũng chẳng muốn gặp cô, rồi lại còn cái chân ngắn cũn của cô nữa!


Nghĩ đến đó, Chung Diệc Tâm òa khóc, tiếng khóc nức nở, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.


Trên gương mặt của cậu thiếu niên Trần Hiêu khi đó hiện lên vẻ xấu hổ, cậu chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này, tay chân luống cuống, cậu ngẫm nghĩ một lát, chẳng hiểu thế nào lại đưa quả bóng cho cô, “Đây, cho em, nín khóc đi có được không?”


Cô bé Chung Diệc Tâm vừa thút thít vừa nhìn quả bóng rổ to đùng, sau đó lại khóc to hơn.
Ai thèm cái quả bóng nát này chứ!
“Phục rồi.”, cậu thiếu niên chán nản vò đầu, cậu thở dài, cúi người uy hϊế͙p͙, “Em mà còn khóc nữa là anh không đưa em về đâu đấy.”






Truyện liên quan