Chương 62: Ngoại truyện 5
“Đến nhà anh làm gì?”, Trần Hiêu liếc nhìn Chung Diệc Tâm, “Anh là học sinh ngoan, không phải dân buôn người, muốn lừa bán cũng chẳng lừa bán em đâu.”
Chung Diệc Tâm không chịu, cô ra sức lay áo Trần Hiêu, không cho anh ăn mì nữa, miệng lớn tiếng quát: “Tại sao không lừa bán em? Xem thường em à?”
Giọng cô vừa giòn vừa vang, không hề e dè gì, khiến ông chủ quán mì và những người khách khác lập tức ngoảnh sang nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Gương mặt Trần Hiêu hiện vẻ xấu hổ, anh bất giác tóm lấy bím tóc của cô, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có nói lung tung, em muốn hại anh có phải không?”
Cô ngồi yên, “Anh tóm đi, tóm đi, em nói cho anh biết, kiểu tóc hôm nay phức tạp lắm đấy, anh tóm hỏng rồi để xem anh làm thế nào mà tết lại được như cũ.”
Đây là kiểu tóc sáng nay Dương Hiểu Vi mất đến tận hai mươi phút để làm cho cô, không phải là kiểu đuôi ngựa lần trước, anh chỉ buộc bừa một chút thôi là thành công.
Trần Hiêu hừ lạnh một tiếng, buông tóc cô ra, không để ý đến cô nữa mà tiếp tục ăn mì.
“Đưa em đến nhà anh chơi đi, em thề là không nghịch phá đâu.”, Chung Diệc Tâm năn nỉ anh.
Cô kéo dài âm cuối, nghe như đang làm nũng.
Trần Hiêu liếc xéo cô, “Nếu anh không đồng ý, có phải em lại biểu diễn tiết mục gào khóc cho anh xem không?”
Chung Diệc Tâm bị thân thể trẻ con này hạn chế, trông còn ngây thơ, nhưng cô đã là người lớn rồi, sao có thể nói khóc là khóc ngay được. Lấy nước mắt để vòi vĩnh người khác là chỉ trẻ con mới có thể làm được, cô không vứt bỏ liêm sỉ như vậy nổi. Muốn áp đảo người khác là phải dùng thực lực của mình, quang minh chính đại mà áp đảo.
Cô lắc đầu, hùng hồn trả lời: “Em sẽ không khóc, nhưng em sẽ bám theo anh về nhà, anh đừng hòng bỏ rơi em.”
Trần Hiêu khẽ cười một tiếng, không cho là thật, anh nói: “Được rồi, em thích đi cùng thì đi đi.”
Tốc độ ăn của anh rất nhanh, không giống như cô, chọc tới chọc lui, gắp miếng mì lên còn phải xoắn hai vòng mới chịu ăn, cô không hề cảm thấy phiền khi lặp đi lặp lại động tác rườm rà này.
Năm phút trôi qua, bát mì của Trần Hiêu đã thấy đáy, Chung Diệc Tâm vừa liếc nhìn một cái liền hậm hực bảo, “Anh không thể ăn chậm một chút à, đợi em với.”
Trần Hiêu ở độ tuổi này lại càng không phong độ, vừa nhìn đã biết là không bị nguyên tắc bó buộc, mang phong cách điển hình của một cậu chàng ngỗ ngược chưa nếm trải cay đắng trên đời.
“Anh ăn nhanh hay chậm mắc mớ gì đến em, em còn nhỏ, người thì bé tí tẹo, mà sao tính tình như bà cụ thế hả, ai chiều thành ra như thế?”, Trần Hiêu hỏi.
“Còn có thể là ai được nữa, là anh chiều thành ra thế này đấy.”, Chung Diệc Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm, anh không nghe rõ được.
Anh không so đo với cô, ăn xong liền rút giấy ăn lau miệng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Chung Diệc Tâm tưởng anh bỏ đi nên cuống cuồng định gọi anh lại, nhưng lúc ngẩng đầu thì phát hiện anh không đi ra cửa, mà đến tủ lạnh cạnh quầy thu ngân, lấy ra một chai Coca lạnh. Anh lại đến quầy thu ngân mua một chai sữa đậu nành, sau đó mang cả hai chai về bàn.
“Này, em uống cái này.”, anh đặt chai sữa đậu xuống trước mặt Chung Diệc Tâm.
Cô còn đang cầm đũa, chỉ dùng mu bàn tay chạm thử vào thân chai, là nhiệt độ bình thường. Trần Hiêu vặn nắp Coca ra, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Chung Diệc Tâm cầm chai sữa đậu nành lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi anh, “Anh đợi em ăn xong à?”
“Ai thèm chờ em? Tưởng bở.”, Trần Hiêu ôn hòa đáp, “Anh ăn xong mệt, ngồi đây nghỉ một lát, không liên quan đến em.”
Chung Diệc Tâm hé miệng cười trộm, đương nhiên cô không vạch trần anh, thậm chí còn hơi nhơ nhớ một Trần Hiêu kiêu ngạo như thế này.
Anh ở hiện tại đã trải qua sự tôi luyện của sự nghiệp và hôn nhân, tính cách ngày càng điềm đạm, đối xử với cô cũng hết mực bao dung. Cứ cho là bản tính khó đổi, thỉnh thoảng vẫn buông đôi ba câu ngạo mạn, nhưng chỉ cần cô làm nũng, anh liền dịu giọng nhẹ nhàng luôn.
Tốc độ ăn của cô nhanh hơn một chút, ăn được một nửa đã no, cô đặt đũa xuống, phụng phịu nói: “Em không ăn hết.”
“Lãng phí đồ ăn.”, Trần Hiêu của lúc này đương nhiên sẽ không giống Trần Hiêu ngoài thực tại, sẽ không tự nhiên ăn nốt cho cô. Anh đứng dậy, làu bàu nói: “Anh nghỉ ngơi đủ rồi, đi trước đây.”
Chung Diệc Tâm biết điều, vội lẽo đẽo bám theo sau anh.
Ra khỏi cửa, Trần Hiêu đi về phía bên trái, đi thẳng ra khỏi con hẻm rồi lại rẽ sang phải. Chung Diệc Tâm không giỏi định hình phương hướng cho lắm, chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ có thể bám sát theo anh.
Trần Hiêu thong thả bước đi, như đang dạo phố, chốc chốc lại dừng bước. Chung Diệc Tâm đi theo sau anh, ngẩng đầu nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, một tấc không rời.
“Muốn đi cùng anh thật à?”, đi đến trạm xe buýt, Trần Hiêu liếc nhìn biển chỉ dẫn rồi nói với cô, “Có xe đến được phố Động Đình đấy, anh đưa em lên xe.”
Chung Diệc Tâm không trả lời, không nói được mà cũng chẳng nói không được.
Trần Hiêu lùi lại một bước, “Đưa em về tận nhà cũng được.”
“Em nói là em muốn đi theo anh!”, Chung Diệc Tâm hơi sốt ruột, giọng nói cao lên hẳn.
Trần Hiêu đã được dạy cho một bài học lúc ở quán mì, khiến cô luyên thuyên về chuyện lừa bán trẻ con, lúc này ở trạm xe buýt toàn các bác gái, anh không muốn gây sự chú ý, bèn đưa tay bịt miệng cô lại.
“Không được nói lung tung.”, anh thấp giọng cảnh cáo.
Chung Diệc Tâm nhìn anh, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của anh. Cô dùng ánh mắt đó lặng lẽ cầu xin anh, anh đành buông tay ra, vò đầu với vẻ chán nản.
“Em không về nhà, người nhà em không lo à?”
Sẽ không lo, vì đây là mơ, họ đều ở trong bong bóng mộng ảo do chính cô tạo nên, thế giới này đang xoay quanh ý thức hệ của cô.
Chung Diệc Tâm ngoan ngoãn nói: “Không ạ, họ đều không có nhà, em ở một mình, về nhà sợ lắm.”
Trần Hiêu nhìn cô chằm chằm, sau đó lạnh lùng nói: “Quỷ nói dối.”
Lời nói dối của cô rất vụng về, anh nhìn thấu được cũng là bình thường.
Nhưng lúc này đây, Trần Hiêu lại không hề từ chối, anh tiếp tục bước về phía trước như đã thỏa hiệp, để mặc cho cô bám theo sau. Hai người tán gẫu câu được câu chăng, nhưng không hề nhắc đến chuyện đưa cô về nhà.
Anh hoàn toàn đồng ý rồi.
Chung Diệc Tâm có một chút đắc ý, bất kể là khi nào, cô cũng luôn biết cách khiến anh phải bó tay.
Họ đi qua hai con phố, không biết đã dùng hết bao nhiêu thời gian. Chung Diệc Tâm cố gắng không nhìn đồng hồ, thậm chí cô còn không dám chắc thời gian có trôi đi bình thường hay không, có thể nhanh hơn, có thể chậm hơn, cô hoàn toàn không cảm nhận được.
Dường như đi theo sau Trần Hiêu, cô không còn để ý đến thời gian nữa.
Phần lớn là Chung Diệc Tâm nói, Trần Hiêu nghe, càng ngày anh càng trầm mặc, ngay cả câu châm chọc cô cũng không có, điều này khiến cô hơi bất ngờ.
Chung Diệc Tâm chạy mấy bước lên cạnh Trần Hiêu, cô tóm cổ tay áo anh, hỏi anh định đi đâu.
Trực giác nói cho cô biết, đây không phải là hướng về nhà Trần Hiêu.
“Tìm một chỗ bán em.”, Trần Hiêu không nhìn cô, mi mắt hơi cụp xuống, trông thiếu sức sống hẳn.
Cô có cảm giác tâm trạng anh đang không tốt, muốn dỗ cho anh vui nhưng lại chẳng biết tìm đề tài thế nào.
Im lặng một lát, Chung Diệc Tâm đành hỏi: “Trần Hiêu, chị gái vừa nãy không phải là bạn gái anh thật à?”
“Đã bảo không phải rồi. Còn nữa, sao em cứ gọi thẳng tên anh thế hả?”
Cô bèn ngọt ngào gọi anh một tiếng “anh”, vốn dĩ anh nhiều tuổi hơn cô, gọi “anh”, cô cũng chẳng thiệt.
Ở cạnh Trần Hiêu lâu như vậy, tự nhiên sẽ có sự ăn ý. Cô biết, đối phó với kiểu ngang ngạnh như anh, hoặc là áp dụng thủ đoạn dịu dàng, lặng yên không một tiếng động mà an ủi anh, hoặc là phải cứng rắn hơn, dữ dằn đến mức khiến anh trợn mắt kêu than tại sao trên đời lại có người mặt dày đến thế, anh sẽ quên đi lý do tức giận với mình.
Nhắc đến mới thấy, Trần Hiêu cũng thật đáng yêu.
Trần Hiêu “ờ” một tiếng.
“Anh, đừng yêu, sau này cũng đừng yêu, yêu đương chỉ làm cho người ta mệt đầu thôi, học tập mới khiến người ta vui vẻ.”, cô giở giọng bà cụ non ra dạy anh.
“Có kinh nghiệm phết nhỉ, em yêu mấy lần rồi?”
Chung Diệc Tâm ngẫm nghĩ rồi cẩn thận đáp, “Một lần.”
Trần Hiêu nhìn cô, ánh mắt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng, học sinh cấp Một bây giờ, đúng là…
Nhận ra ánh mắt chất vấn của anh, Chung Diệc Tâm kịp thời bổ sung, “Em đã là gì, những người xung quanh em yêu hàng bao nhiêu lần rồi, em đây là kiềm chế lắm đấy.”
“Thế cho nên, bạn trai của em, cũng là học sinh Tiểu học?”
“Không khác học sinh Tiểu học là bao, anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai nhất trường em, nhưng mà tính tình hơi khó chịu, mặt thì cứ lầm lầm lì lì, nói chuyện thì cộc cằn.”
Trần Hiêu không hiểu: “Nghe chẳng ra làm sao, em qua lại với thành phần như thế à, trong trường không có ai khác ư?”
Ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh vô cùng không tán thành với mắt nhìn người của cô.
Chung Diệc Tâm nở nụ cười tươi rói, để lộ ra hàm răng trắng đều, cô nói với Trần Hiêu, “Anh ấy là một người rất rất rất tốt, em thích anh ấy, không cho anh chê anh ấy.”
“Người chê cậu ta là em đấy chứ.”, Trần Hiêu lắc đầu, rồi lại bước đi, song vẫn hào hứng hỏi cô, “Thế khi nào thì anh được yêu?”
Chung Diệc Tâm ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng lại được, anh đang đáp lại câu nói của cô.
Đó là một buổi tối không có gió, tiết trời oi bức, dường như ngay cả mùa trong giấc mơ này cũng thay đổi. Một góc trời bỗng bừng sáng, đến mức khiến cô cảm thấy như nhìn ra dấu hiệu của cơn giông bão giữa ngày hè.
Cô vừa nghĩ, nếu như trời đổ mưa thật thì phải làm gì, vừa phân tâm suy xét đến câu hỏi của anh.
“Sau hai mươi lăm tuổi đi, lúc đấy anh tương đối chín chắn rồi, sẽ gặp được một cô gái vừa xinh đẹp vừa nết na, anh sẽ rất thích cô ấy, có thể cưới cô ấy, cả hẹn hò yêu đương nữa.”
Cô còn định nói đến cả đoạn sinh con, nhưng lại hơi xấu hổ, chỉ lẳng lặng sờ bụng mình.
Trần Hiêu bật cười, “Yêu trước, sau đấy cưới, trình tự như thế mới đúng chứ nhỉ?”
“Bình thường thì là như thế, nhưng trường hợp của anh đặc biệt, nên phải như em nói mới đúng.”, cô nói rành mạch, ánh mắt sáng ngời dù đứng trong đêm tối, nhìn anh hết sức chăm chú.
Đi đến ngã tư, phía trước là đèn xanh, nhưng bên trái có một chiếc xe rẽ sang, Chung Diệc Tâm không để ý, vừa bước được một bước thì bỗng bị Trần Hiêu giữ chặt lại, bàn tay anh đặt trên vai cô, trầm ổn, đầy mạnh mẽ.
“Thế nhỡ cô ấy không thích anh thì làm sao?”, anh nhẹ giọng hỏi.
Chung Diệc Tâm ngoảnh sang liếc nhìn bàn tay anh, rồi bồn chồn đáp: “Không thể nào, chắc chắn cô ấy rất thích anh, thích không chịu nổi luôn.”
Nếu Trần Hiêu suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện ra, cô đang dùng thì hiện tại, chứ không phải thì tương lai, cũng có thể anh đã biết, nhưng chỉ coi là cô đang nói vớ nói vẩn mà thôi.
Còn mười giây đèn xanh, họ đi thẳng về phía trước, Chung Diệc Tâm chạm vào tay áo anh, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh, dắt em được không?”
Anh chỉ do dự mất một giây, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Lúc này, biểu hiện của anh vô cùng phong độ, chỉ nắm lấy một nửa bàn tay cô, rất lịch thiệp.
Sang được bên kia đường, Chung Diệc Tâm sợ anh sẽ buông tay mình ra nên chủ động nắm chặt tay anh, không cho anh bỏ đi.
Trần Hiêu mím môi, mặc kệ cô.
Đi thêm vài bước nữa, xuyên qua quảng trường, qua cả một bồn hoa cỡ lớn, rốt cuộc Chung Diệc Tâm cũng có chút ấn tượng. Mà khi vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì cô đã nhìn thấy một tòa nhà cao lớn, đây là bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
Cô không hỏi nhiều, bởi đã đại khái đoán được vì sao Trần Hiêu đến nơi này rồi.
Trần Hiêu dắt cô đi vào khu nội trú.
Chiều tối, nhân viên ở tầng một khu nội trú đều đã tan ca, chỉ còn lại mấy ô cửa thu phí vẫn sáng đèn. Có không ít người ngồi nghiêng ngả trên dãy ghế công cộng, gương mặt thấm vẻ mệt mỏi.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Cô bất giác nắm chặt tay anh lại.
“Anh phải lên trên một lát, em ở đây chờ anh, hay là muốn lên cùng?”, Trần Hiêu hỏi ý kiến cô.
Chung Diệc Tâm cuống quýt đáp: “Em không muốn ở đây, em muốn đi cùng anh.”
Trần Hiêu cười không nổi, biểu cảm của anh có vẻ nặng nề, anh chỉ khẽ gật đầu rồi đưa cô vào thang máy.
Con số đỏ chói chậm chạp thay đổi, cô nhìn chằm chằm lên đó, cuối cùng thấy nó dừng lại ở con số 12.
“Anh thăm ai đấy?”
Trần Hiêu im lặng một lát rồi mới nói: “Thăm mẹ anh.”
Chung Diệc Tâm ngậm miệng không nói.
Cô nhớ mẹ Trần Hiêu qua đời vì căn bệnh ung thư, mấy năm cuối đời, bà đều phải nằm trên giường bệnh.
Mà khoảng thời gian đó đúng vào ba năm cấp Ba của Trần Hiêu. Kế hoạch ban đầu của Trần Lập Hành là sẽ đưa Trần Hiêu ra nước ngoài du học, nhưng vì chuyện này, anh kiên quyết muốn ở lại với mẹ. Sau này, chuyện ngoại tình của Trần Lập Hành bị bại lộ, tình thân tan vỡ, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là điều khiến bệnh tình của mẹ Trần Hiêu càng nặng hơn.
Cũng vì chuyện này, Chung Diệc Tâm luôn cảm thấy thương anh.
Cho dù Trần Hiêu chưa bao giờ nhẹ nhõm mà nhắc đến, nhưng Chung Diệc Tâm hiểu anh, cũng không gượng hỏi anh, có rất nhiều chi tiết đều là do cô nghe người ngoài kể.
Cô luôn cho rằng mình dễ bị lây cảm xúc, nhưng tận mắt nhìn thấy người phụ nữ gầy yếu nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, cùng với vẻ mặt đau buồn mà vẫn cố che giấu của chàng trai đứng bên cạnh, cô mới phát hiện ra là mình quá tự đại.
Rõ ràng biết rằng, mọi thứ cô nhìn thấy là cảnh trong mơ, bởi cô mới chỉ biết mặt mẹ Trần Hiêu qua ảnh, mọi ấn tượng với bà đều thông qua người khác, cô đâu có được tận mắt chứng kiến dáng vẻ bệnh tật của bà. Có điều, trong lúc mang thai hay nghĩ ngợi nhiều, mọi thứ trong mơ đều từ tiềm thức của cô mà sinh ra, cô không nên có cảm xúc quá chân thực như vậy.
Thế nhưng, cô vẫn không khống chế được nỗi buồn thương trong lòng.
Mẹ Trần Hiêu đang ngủ, bà khẽ chau mày, có vẻ như giấc ngủ không thật sự yên ổn. Cô y tá riêng đứng bên cạnh kể lại tình hình hai ngày qua cho Trần Hiêu.
Hình như anh sợ cô chán nên bảo cô ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ trong phòng, rót cho cô một cốc nước ấm, rồi lấy máy chơi game trong ba lô của mình cho cô chơi.
Chung Diệc Tâm khẽ bĩu môi.
Đúng là coi cô là trẻ con, chơi game cái gì chứ.
Nhưng cô không nói gì, chỉ nhận máy chơi game rồi dựa vào sô pha, ánh mắt bám theo từng hành động của Trần Hiêu.
Thật ra anh chẳng có gì phải làm, cô y tá riêng nhận một khoản tiền lớn nên làm việc hết sức trách nhiệm, xử lý đâu ra đấy hết rồi, anh chỉ ngồi cạnh giường, lẳng lặng chờ đợi.
Từ góc độ của cô thì chỉ có thể nhìn thấy một bên gương mặt anh, đường nét sắc cạnh, dưới ánh đèn trông mềm mại hơn một chút. Cô kìm nén nỗi xúc động muốn bước đến ôm anh, thầm thở dài trong lòng.
Ngoài trời đổ mưa rào rào, táp bồm bộp vào khung cửa sổ.
Cơn mưa này, có lẽ cũng liên quan đến tâm trạng của cô.
Là do cô cảm thấy bầu không khí lúc này thích hợp để trời đổ mưa, tất cả đúng như cô nghĩ.
Tuy nhiên, cô vẫn không khỏi suy tư, tại sao giấc mơ này vẫn chưa kết thúc?
Một lát sau, Trần Hiêu đến bảo cô đi về, Chung Diệc Tâm liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh một lần cuối, rồi cùng Trần Hiêu rời đi, không hỏi một câu nào.
Họ đi ra khỏi khu nội trú, mưa cũng ngừng rơi, mây đen trên trời tan biến, vũng nước đọng dưới đất phản chiếu ánh trăng mơ hồ.
Chung Diệc Tâm bỗng dừng bước, Trần Hiêu thấy lạ bèn quay đầu nhìn cô, nhíu mày như đang hỏi cô.
Cô bình tĩnh nhìn anh, rồi thong thả nói: “Em nên về nhà rồi, Trần Hiêu, có người đang chờ em.”
Trần Hiêu gật đầu, chỉ ra cổng lớn, “Anh đưa em về, ở phố Động Đình đúng không?”
“Không phải, không phải ở đấy.”, Chung Diệc Tâm cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân, vết bẩn lúc sáng vẫn còn đó, cô khẽ thở dài.
Đột nhiên, bóng Trần Hiêu phủ xuống, anh ngồi xổm, dùng khăn giấy lau sạch giày cho cô.
Chung Diệc Tâm không chút nghĩ ngợi, liền giơ tay áp lên trán anh, cô nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, sau này anh sẽ rất hạnh phúc.”
Ở nơi đó, cô sẽ cho anh một gia đình hoàn chỉnh, có anh, có cô, có cả con của họ nữa.
Trần Hiêu ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn cô ở vị trí ngang hàng, không còn coi cô là trẻ con nữa.
Anh nghiêm túc hỏi: “Sao em có thể khẳng định được?”
“Em chắc chắn.”, Chung Diệc Tâm cam đoan, “Nếu em nói sai, anh đến tìm em tính sổ nhé.”
“Anh đi đâu tìm em được?”
Chung Diệc Tâm cười, ngọt ngào tươi tắn, “Ở đâu cũng được.”
Trong tương lai, trong cuộc sống của anh, ở đâu cũng có cô.
Sáng sớm thức dậy, cô nằm ngay bên cạnh anh, một chân gác lên người anh. Hoặc là, cô ở trong phòng luyện đàn, anh vừa đẩy cửa ra là có thể nghe thấy tiếng đàn của cô, cô thích anh ngồi bên cạnh lắng nghe, làm khán giả duy nhất của cô.
Giấc mơ này, từ sáng sớm đến đêm đen, cô không biết thời gian trong mơ có mối liên hệ nào với hiện thực hay không, nếu là thật, vậy cô ngủ li bì mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn lẽ Trần Hiêu sẽ vô cùng sốt ruột.
Cô không nỡ rời xa chàng thiếu niên trước mặt, nhưng lại phải nói lời từ biệt với anh.
“Em thật sự phải đi rồi.”, cô lặp lại một lần nữa.
Có lẽ do ý nghĩ rời đi càng ngày càng mãnh liệt, cô nhận thấy thế giới trong mơ đang có dấu hiệu sụp đổ, sắc trời u ám, âm u tối tăm, người qua đường đều như bốc hơi, giữa đất trời chỉ còn có hai người họ.
Anh đứng dậy, gương mặt dần mơ hồ, như thể bị một tầng kính mờ che khuất.
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được, cô lao thẳng vào lòng anh, dùng hết sức lực ôm chặt lấy anh.
Anh cũng ôm cô, rồi đột nhiên bật cười và xoa đầu cô, “Anh có cảm giác kỳ lạ lắm nhé, đột nhiên lại hơi… không muốn để em đi.”
Cô nghẹn ngào, giọng nói chứa cả tiếng khóc nức nở, “Trần Hiêu, em rất vui vì được quen anh! Rất rất rất vui!”
Cảm ơn anh của thời niên thiếu, cảm ơn giấc mộng này, mỗi giây trôi qua, cô lại càng cảm thấy mình yêu anh nhiều hơn một chút.
Có điều, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi.
Chung Diệc Tâm òa khóc nức nở, cô buông Trần Hiêu ra, không để ý đến vẻ ngỡ ngàng của anh, cô hạ quyết tâm, ngả cả người về phía sau.
Cô đứng ở đầu cầu thang, sau lưng là hơn mười bậc thang vắt vẻo.
Hai mắt Trần Hiêu mở lớn, anh đưa tay ra tóm lấy cô, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Cảnh trong mơ kết thúc, cảm giác mất trọng lực càng trở nên mãnh liệt, cô giật nảy mình, ngã nhoài ra khỏi giấc mơ.
Mở mắt ra, cô thấy Trần Hiêu đang ngồi bên giường, tay cầm Ipad xử lý công việc.
“Sao thế, gặp ác mộng à?”, thấy cô tỉnh lại, anh đặt Ipad sang một bên, rồi kéo cô vào lòng.
Trên mặt Chung Diệc Tâm thoáng lướt qua vài giây yếu ớt, giấc mơ kia quá chân thực, trong lúc nhất thời cô không phân biệt được mình đã trở về hiện tại hay chưa.
Sau khi xác nhận, cô bỗng bật khóc, rồi nức nở nói: “Em nhớ anh quá.”
“Anh về rồi, không sao, ngoan nào.”, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, mang đến cho cô sự an ủi đầy dịu dàng.
***
[ ] Trọng sinh là việc nhân vật chính ch.ết đi rồi đầu thai vào kiếp khác nhưng vẫn giữ lại được kí ức của mình ở kiếp trước.