Chương 37: Dị dạng (1)

Vẫn như lúc trước, mọi người quay về nhà trưởng trấn đánh một giấc. Trưởng trấn bị hù té xỉu, Chu Cầm cõng ông ta về, nhưng Chu Mạo Tài thì bị mổ bụng, ch.ết đến mức không thể ch.ết thêm nữa. Chu Cầm thay đồ đã bị ướt, sau đó thay quần áo sạch cho hai người bọn họ, lúc rời đi cô đến tìm Dương Nguyên Nhất để cảm ơn và xin lỗi.


Dương Nguyên Nhất có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại mỉm cười: “Không có gì, tôi vốn được thuê xử lý mấy thứ này.”


Chu Cầm nghiêm túc nói: “Dù sao cũng cám ơn cậu.” ‘Oán linh’ quấy nhiễu dân trong trấn mấy chục năm bị giết ch.ết, cuối cùng cô có thể đi ra ngoài, ít nhiều gì cũng nhờ cậu thanh niên trước mắt này. Nói xong cô liền xoay người rời đi, có lẽ là đi giải quyết chuyện trong trấn.


Cảnh tượng này làm người thổn thức. Mấy mươi năm trước tạo nghiệt, đời sau của trấn Hòa Bình bị đời trước tẩy não nên không có nửa tia hối hận, vì vậy tổn thương đến thế hệ của Chu Cầm. Quả thật trấn Hòa Bình có người ti tiện, cũng có người như Chu Cầm và chị gái vô tội ch.ết thảm, không có tội lại phải gánh cái nghiệp này.


Dương Nguyên Nhất tắm nước nóng rồi thay quần áo sạch sẽ, đi ra thì thấy Ngụy Diên Khanh đang đứng dưới mái hiên. Mưa phùn tầm tã, ngói đen tường trắng, trắng đen rõ ràng như tranh thủy mặc. Làn khói mờ từ chấm đỏ đang cháy bay lên không trung, so với tơ lụa quý nhất còn mượt mà hơn.


Ngón trỏ của Ngụy Diên Khanh khẽ run run, tàn thuốc kẹp giữa hai ngón tay rơi lả tả, rớt xuống rồi thấm vào trong đất. Anh nghiêng đầu sang, hơi híp mắt, như cười như không nhìn Dương Nguyên Nhất: “Qua đây.”


available on google playdownload on app store


Dương Nguyên Nhất đi tới, đứng bên người anh nhìn ra phía ngoài. Cửa ở đối diện, nhìn thấy rất nhiều bóng dáng vội vã bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Ngụy Diên Khanh: “Nhóm người của Đổng Dũng Phong thuận lợi rời khỏi trấn Hòa Bình, ra ngoài báo cảnh sát. Nghe thấy án giết người, cảnh sát lập tức chạy tới, đến nơi này thì lại phát hiện rất nhiều người ch.ết kinh động đến đồn cảnh sát địa phương. Vì vậy tăng số xe cảnh sát, hiện tại họ đang xử lý thi thể, Ngô Úy thìthương lượng với bọn họ.”


Dương Nguyên Nhất: “Trên bụng Ngô Úy còn có vết thương, để một mình anh ấy không sao chứ?”
“Không sao. Hắn là loại dị văn dù bị thương cũng có thể khôi phục nhanh chóng.”
“Ngô Úy là dị văn gì?”
Ngụy Diên Khanh: “Kỳ trân dị bảo.”
Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Là thứ gì?”


Ngụy Diên Khanh bình tĩnh trả lời: “Ý trên mặt chữ, hắn và Hạ Lan Lam đều là dị văn kỳ trân dị bảo, dựa theo truyền thuyết đô thị chắc là ‘Yêu tinh’, hoặc là ‘Tinh quái’. Nói cụ thể thì bọn họ là Hòa Thị Bích, chính là cái loại Minh Nguyệt Châu* được lưu truyền trong sử ký nhưng hiện tại đã mất tích, là kỳ trân dị bảo đã từng dẫn đến chiến tranh quốc gia.”


(Minh Nguyệt Châu: còn được gọi là Dạ Minh Châu)
*Hòa Thị Bích
*Dạ Minh Châu


Trên thực tế, ngoại trừ tình cảm khá lạnh nhạt ra thì tất cả dị văn được ra đời từ truyền thuyết đô thị đều có tên gọi khác thay thế. Ví dụ như con dị văn trong trấn Hòa Bình này, mọi người gọi nó là ‘Oán linh’. ‘Nó’ cũng không phải là con ‘Oán linh’ duy nhất, lần trước xử lý ‘Khóc nữ’ cũng được gọi là ‘Oán linh’ ôm hận mà ch.ết. Về phần kỳ trân dị bảo được sinh ra trong truyền thuyết như Ngô Úy, Hạ Lan Lam, cũng được gọi là Tinh quái.


Dương Nguyên Nhất: “Thì ra là thế.” Cậu ngẩng đầu nhìn nước từ trên mái hiên chảy xuống, thành từng chuỗi giống như rèm che. Cậu xoay người vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện: “Sếp, lần trước tôi có nói muốn tìm anh nói chuyện, bây giờ anh rảnh không?”


Trong lòng Ngụy Diên Khanh lại dâng lên dự cảm bất thường, nét mặt cứng đờ, anh cố gắng từ chối: “Không rảnh.”
“À.” Dương Nguyên Nhất thờ ơ hỏi: “Vậy sau này cũng không rảnh, đúng không?”


Ngụy Diên Khanh lặng lẽ thở dài, thỏa hiệp theo Dương Nguyên Nhất vào nhà. Dương Nguyên Nhất đóng cửa phòng lại, ngồi xếp bằng trên tháp*, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Ngụy Diên Khanh ngồi xuống. Lúc này thái độ không còn tôn kính như trước, e rằng trong lòng đã có suy đoán.


(Tháp: ghế ngồi hình giường, dài hẹp, hơi thấp)
Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm Ngụy Diên Khanh một lúc: “Ngụy Diên Khanh? Ngụy Lan Đình? Anh Ngụy —— Hmm? Có đúng không?”


Trước khi vào nhà Ngụy Diên Khanh đã hút thuốc, bằng không bây giờ phải làm một điếu để bình tĩnh lại. Anh không lảng tránh ánh mắt dò xét của Dương Nguyên Nhất, trán chảy mồ hôi, bình tĩnh như thường. Nhưng kỳ thật miệng cọp gan thỏ, cực kỳ chột dạ.
“Ừ.”


Nghe xong câu khẳng định, Dương Nguyên Nhất không vội vã lên án, mắng chửi hay tức giận mà là lui người vào tường, tư thế thoải mái để bản thân được thả lỏng. Chẳng qua từ tay đến lưng đều cứng ngắc thành một đường thẳng, biểu hiện nội tâm hiện tại của cậu không quá bình tĩnh.


“Vì sao gạt tôi?”
Ngụy Diên Khanh thẳng thắn: “Không phải cố ý muốn gạt em.”
“Ban đầu là ch.ết thật hay giả?”


“ch.ết thật.” Ngụy Diên Khanh nói: “Lúc đó tôi mới làm ra một hình thể, bản thân rất bất ổn. Đoạn thời gian đó tôi kiên trì một năm, hình thể phát nổ, hoàn toàn không thể tu sửa.”


Dương Nguyên Nhất: “Đây chính là nguyên nhân tôi không kịp nhìn anh lần cuối?” Ban đầu cậu là người cuối cùng biết được người chồng quá cố Ngụy Lan Đình qua đời, sau khi trở về, trong tay chỉ còn lại một nắm tro cốt.


Hình thể nổ tung, giống như trong người giấu bom, tình huống nát thành từng mảnh vô cùng máu tanh. Khi đó Dương Nguyên Nhất đã hai mươi tuổi, nhưng trong mắt Ngụy Diên Khanh cậu chính là một cậu bé đáng yêu mềm mại, đương nhiên sẽ lo lắng cậu bị dọa sợ, vì vậy quyết định hỏa thiêu thành tro cốt.


Thân là dị văn đột nhiên có tình cảm nhân loại, đáng tiếc không có kinh nghiệm nên khó tránh khỏi suy xét không chu toàn. Nhưng cũng không thể không nói, sếp Ngụy thân là dị văn giải quyết bằng cách này, nếu không phải may mắn nhặt được bảo bối thì sẽ cô đơn cả đời.


Dương Nguyên Nhất: “Bốn năm sau thì sao? Sao lại không xuất hiện?”


Ngụy Diên Khanh: “Còn nhớ lúc trước tôi nói có người gài bẫy không? Hắn gài tôi, còn để tôi làm đại diện cho văn phòng thám tử. Tôi định nuốt lời, nhưng văn phòng thám tử lại có liên quan đến em, tôi đành phải ở lại xử lý.”
Dương Nguyên Nhất: “Liên quan đến tôi?”


Ngụy Diên Khanh: “Em là người thừa kế văn phòng thám tử, chờ em đủ 25 tuổi sẽ có người traoao giấy chứng nhận tài sản cho em. Nhưng em không biết gì cả, rất khó làm dị văn trên lầu bốn kính sợ. Tôi nghĩ trước tiên ở lại ổn định hình thể mới, đợi đến khi hình thể và bản thể hoàn toàn hòa hợp sẽ tìm em, thuận tiện xử lý văn phòng thám tử ổn thỏa, sớm giải quyết phiền toái.”


Dương Nguyên Nhất: “Vì sao tôi là người thừa kế?”
Ngụy Diên Khanh nhớ tới Tiểu Nguyên Nhất lúc còn tấm bé, trong mắt đầy ý cười: “Chủ nhân trước kia nhận nuôi em, nuôi em đến lúc mười một tuổi thì xóa trí nhớ của em, đưa em đến bên tôi ——” làm con dâu nuôi từ bé.


Dương Nguyên Nhất: “Tôi không nhớ người đó.”


Ngụy Diên Khanh gật đầu: “Hắn xóa trí nhớ của em.” Đối với chuyện này, anh cảm thấy rất hài lòng, bởi vì hiện nay trong trí nhớ của Dương Nguyên Nhất đều là anh, chỉ có anh. Đối với dị văn khủng bố có ham muốn độc chiếm mãnh liệt mà nói, chuyện này làm anh vô cùng hài lòng.


Dương Nguyên Nhất: “Nếu đã xuất hiện trước mặt tôi, vì sao vẫn che giấu không chịu nói rõ?” Liên tục trêu ghẹo, nhưng đến lúc quyết định thì lại chạy —— “Đùa giỡn tôi sao?”


“Không phải.” Ngụy Diên Khanh ngước mắt, chần chờ một lúc rồi nói: “Em nên biết hiện nay hình thể và bản thể của anh vẫn chưa hòa hợp, nói không chừng ngày nào đó sẽ nổ tung —— anh muốn chờ hoàn toàn ổn định rồi sẽ thẳng thắn với em. Đến lúc đó…” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn Dương Nguyên Nhất: “Nguyên Nguyên muốn phạt anh thế nào cũng được.”


Dương Nguyên Nhất nhìn thẳng Ngụy Diên Khanh, sau một lúc lâu mới dời mắt. Cậu yên lặng một lúc rồi hỏi: “Người chủ cũ… Hắn là gì?”
“Là người, cũng là dị văn.”
Dương Nguyên Nhất vô cùng kinh ngạc: “Hả?”


Ngụy Diên Khanh: “Mỗi truyền thuyết đô thị, tin đồn dân gian được lưu truyền từ trước đến nay, ngoại trừ truyền miệng còn có sách vở*. Di chuyển, khống chế chính trị, thiên tai… Lịch sử đổi thay dần biến mất, người ghi chép thông qua ghi chép văn tự làm dị văn có thể sinh tồn. Ở cận đại có rất nhiều người không hề thờ phụng quỷ thần, nói từ trình độ nào đó, rất nhiều dị văn trước kia đã dần dần biến mất.”


(Sách vở: ghi chép lại những truyền thuyết thành sách)
Dị văn trong lầu bốn văn phòng thám tử cũng là đại dị văn nức tiếng gần xa, nhưng trong văn tự, truyền thuyết lại dần biến mất. Đến hiện tại, ngay cả bản thể đều duy trì không nổi.


“Nhưng dị văn mới không ngừng xuất hiện, càng ngày càng thiên về dị văn khủng bố.”


Thời xa xưa, so với quỷ quái thì mọi người tín ngưỡng thần linh nhiều hơn. Quỷ hồn, Tinh quái, những nhân vật trong truyền thuyết đô thị có thiện có ác, khiến tâm tình thoải mái. Bây giờ thì ngược lại, người lương thiện bị lãng quên, người tìm kiếm mới lạ điên cuồng khai thác, tạo ra nhiều truyền thuyết đô thị khủng bố, dẫn đến rất nhiều dị văn thèm khát máu tanh được sinh ra.


“Chủ nhân đứng đầu giới chính là người ghi chép, bởi vì dị văn nên hắn được sinh ra.”
Dương Nguyên Nhất: “Có ý gì?”


Ngụy Diên Khanh: “Dị văn dù cường đại cỡ nào cũng sẽ có ngày biến mất, sớm muộn mọi người sẽ quên nó. Trước kia dị văn thường hòa nhập vào xã hội loài người, dần dà lây nhiễm tình cảm con người. Cho nên bọn họ khát vọng được sống, muốn có một ‘Người’ khi bọn họ bị lãng quên sẽ ghi chép dấu vết bọn họ đã từng tồn tại. Cái ‘Người’ này chính là người ghi chép, cũng chính là chủ nhân.”


Hồi lâu sau, Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: “Dị văn lưu truyền cho dị văn? Vậy rốt cuộc hắn là người hay dị văn?”


“Cả hai.” Ngụy Diên Khanh ngắm nhìn Dương Nguyên Nhất: “Hắn không có phân chia hình thể và bản thể, giống như con người, từ lúc bé đến khi thành niên, phát triển trưởng thành, già yếu và tử vong. Quỹ đạo sinh mệnh không khác gì con người.”
Dương Nguyên Nhất: “Tôi… Phải không?”


Tuy rằng nói không rõ ràng, nhưng Ngụy Diên Khanh hiểu ý của cậu, gật đầu: “Anh nói rồi, em rất hấp dẫn đối với dị văn, không phải đang nói đùa đâu. Chúng nó hoặc thích hoặc khát khao em, so với người thường thì mãnh liệt hơn một chút. Nhưng chờ tới khi em qua 25 tuổi, hoảng sợ sẽ dần biến mất.”


“25 tuổi?”
“Càng gần cái ch.ết thì càng tiếp cận dị văn. Từ ‘Người’ đến ‘Dị văn’, từ sinh ra đến qua đời. So với người thường thì em thiếu sợ hãi, trong tương lai loại cảm xúc này sẽ hoàn toàn biến mất.”


Cho nên lúc đầu bé con Dương Nguyên Nhất có thể tới gần Ngụy Diên Khanh hình thể không ổn định, cũng không bị ác mộng cắn nuốt.
Dương Nguyên Nhất đột nhiên hỏi: “Còn anh?”
Ngụy Diên Khanh: “Hả?”
Dương Nguyên Nhất có hơi ngượng ngùng, xoay mặt sang phía khác, rũ mắt: “Tuổi thọ của anh.”


Cửa sổ không được đóng chặt, luồng gió mang theo mưa bụi phất vào, phả lên mặt đất cách đó không xa, ướt một chập rồi khô ngay. Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, nhìn kỹ lại thì thấy Ngụy Diên Khanh đang đứng trước mặt cậu.


Ngụy Diên Khanh áp lòng bàn tay lên gò má Dương Nguyên Nhất, ngón cái vuốt ve làn da cậu, anh đến gần rồi hôn lên trán, lông mi, hai má và mũi của Dương Nguyên Nhất: “Anh đã mua lại mảnh đất phong thủy tốt mà em thích rồi.”
Dương Nguyên Nhất trừng mắt: “Mộ đôi xa hoa?”
“Nhà của chúng ta sau khi ch.ết.”


Dương Nguyên Nhất: “Anh trả bao nhiêu tiền?”
Ngụy Diên Khanh cười khẽ: “Không nhiều lắm.” Sau đó nói một con số làm Dương Nguyên Nhất im lặng rất lâu không nói gì.


Dương Nguyên Nhất yếu ớt nói: “Khó khăn lắm tôi mới được giảm giá một phần mười. Anh mua lại, không những không trả ít mà còn nhiều hơn.”
“…..” Ngụy Diên Khanh: “Hắn nói tặng thêm một vườn hoa nhỏ.”


Dương Nguyên Nhất: “Vườn hoa nhỏ vốn là quà tặng… Aiz, bỏ đi, dù sao điều kiện tôi trả giá thành công chính là không có vườn hoa nhỏ. Xem ra cũng còn có lời, không bị thiệt.”


Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Ngụy Diên Khanh đặt ở sau lưng lặng lẽ chà xát, giọng nói vô cùng dè dặt: “Em hoài nghi anh từ khi nào?”


Dương Nguyên Nhất vô thức đè mí mắt: “Mắt phải giật là tai họa, mắt trái giật ——” Liếc nhìn người bên cạnh, cậu nói: “Đã lâu không thấy nó giật rồi. Trước đây khi thấy anh, nó sẽ giật. Sau này nhìn thấy anh, cũng sẽ tự nhiên giật nảy lên.”


Dân gian có câu, mắt phải giật là tai họa sắp tới, mắt trái giật là chuyện tốt đến. Cho nên trong lòng Dương Nguyên Nhất, Ngụy Diên Khanh đại diện cho chuyện tốt sắp đến.
Thái độ Dương Nguyên Nhất qua loa bình thường, dường như không cảm thấy mình nói ra có bao nhiêu khó lường.


Ngụy Diên Khanh thở dài, mu bàn tay khẽ chạm môi, nén cười, đắc ý, mừng rỡ, vừa thỏa mãn vừa sung sướng. Thân là dị văn khủng bố, anh chưa bao giờ cho rằng vị giác của con người có bao nhiêu tốt đẹp, bây giờ nghĩ lại quả nhiên nó tồn tại chính là chân lý. Bằng không sẽ không nếm được loại hương vị ngọt ngào này, Nguyên Nguyên tặng cho anh mật đường, không nếm được thì thật đáng tiếc.


Tuy rằng không cười, nhưng trong họng anh lại truyền ra hai tiếng ho nhẹ, Dương Nguyên Nhất cho rằng anh bị viêm họng muốn ho khan. Nhưng khi chạm đến ánh mắt của anh, lời định nói ra lại nghẹn trong họng.
Trong đôi mắt ấy, hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo trở nên thanh ngọt trong veo, nhu hòa đến không tưởng nổi.


Ngụy Diên Khanh đắc ý vênh váo, khẽ hỏi cậu: “Em không giận anh?”
Dương Nguyên Nhất nhếch miệng cười: “Không giận.” Cậu lắc đầu, ngừng lại một chập rồi nhấn mạnh: “Tôi không phải dạng hẹp hòi, tôi hiểu anh có nỗi khổ riêng. Anh sống là tốt rồi, tôi không giận.”


Ngụy Diên Khanh cẩn thận quan sát ánh mắt của Dương Nguyên Nhất, xác định không tức giận cũng không vui vẻ, không vui không bực bình tĩnh phẳng lặng. Trong lòng anh vẫn có chút lo âu, thấp thỏm bất an.


Dương Nguyên Nhất gội đầu không có thói quen lau tóc, cho nên lúc đi ra thì tóc vẫn còn ướt. Ngụy Diên Khanh biết tật xấu này của cậu, đã sớm chuẩn bị khăn lông. Lúc này hai người không nói gì, anh bèn đi vòng ra phía sau Dương Nguyên Nhất, phủ khăn lông lên đầu cậu, bàn tay to đè trên đỉnh đầu: “Đừng nhúc nhích, anh lau tóc cho em.”


Dương Nguyên Nhất dừng động tác rồi dần thả lỏng, bầu không khí yên tĩnh lan tràn.


Lúc đêm khuya Ngô Úy mới về, Đổng Dũng Phong và Triệu Gia Quang cũng đến, đồng thời nói cho bọn họ biết tình huống của trấn Hòa Bình. Trấn Hòa Bình có hơn trăm người ch.ết, phần lớn là người già và trung niên.  Bên trên biết được tình huống thật của trấn Hòa Bình, đến lúc đó sẽ suy xét tình hình mà xử lý.


Họ cũng đã tìm được nữ sinh vốn đột nhiên mất tích, trong lúc sương mù vây quanh, cô không thấy rõ đường nên đi lạc. Bởi vì sợ nên cô trốn vào một góc, không lọt vào phạm vi tàn sát của dị văn.
Ngô Úy: “Còn trưởng trấn vì sợ hãi quá độ nên đã đột ngột qua đời.”


Dương Nguyên Nhất gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Ngụy Diên Khanh nhô đầu ra từ sau lưng cậu, tựa cằm lên vai Dương Nguyên Nhất, ánh mắt sắc bén nhìn lướt ba người: “Còn việc gì không?”


Ngô Úy hiểu rõ, kéo hai người Đổng Dũng Phong đang ngây người ra ngoài. Vừa ra khỏi nơi đó, hắn lập tức lấy di động cùng các đồng đội yêu dấu ở trung tâm thành phố N xa xôi thành lập tiểu đội bát quái, gửi ảnh vừa chụp được lúc mới vào phòng.


Ảnh chụp có hơi mờ, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua bầu không khí kiều diễm giữa hai người.
Cũng trong lúc đó, các vị đồng nghiệp trong văn phòng thám tử gửi điện mừng, bao gồm Chu Linh Tê của Văn phòng thần quái Chu thị.
Ngô Úy kinh ngạc: [ Sao Chu Linh Tê có mặt ở đây? ]


Bát quái một đuôi cá: [ Hóng chuyện không phân biệt địch ta. Chúc mừng sếp Ngụy ôm mỹ nhân về. ]
Vương Tiểu Hồng tóc dài bay bay: [ Rốt cuộc hoàn dương. ]


Không ai hiểu hàm ý trong lời nói của Vương Tiểu Hồng, hiện nay chỉ có Vương Tiểu Hồng biết quan hệ của Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh. Những người khác trong văn phòng thám tử đều cho rằng Ngụy Diên Khanh đang theo đuổi Dương Nguyên Nhất. Tôn lão: [ Xem ra chuyện vui sắp tới. ]
Hạ Lan Lam: [ Trực giác của phụ nữ. ]


Ngô Úy tin tưởng đồng bọn: [ Cô phát hiện cái gì hả? ]
Hạ Lan Lam: [ Vương Tiểu Hồng, giải thích câu nói vừa rồi của cậu coi. ]


Đợi một lúc lâu, Ngô Úy thấy Vương Tiểu Hồng gửi một chuỗi ký tự dài, kinh hãi suýt chút nữa lòi cả tròng mắt. Hắn quay đầu nhìn căn phòng của Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh, há to miệng than thở đầy sợ hãi: “Vậy mà không có bạo hành ly hôn?”


Sau khi đồng bọn trong văn phòng thám tử biết rõ chân tướng, âm thầm xoa tay chờ mong sếp bị bạo hành ly hôn nhưng dường như nguyện vọng đó đã rơi vào hư vô. Ngày hôm sau, ba người Dương Nguyên Nhất khởi hành quay về thành phố N, cậu và Ngụy Diên Khanh ở chung tự nhiên hơn trước, nhưng chưa tới mức thân mật như vợ chồng.


Vừa về tới văn phòng thám tử, Ngô Úy đã bị đám người Vương Tiểu Hồng kéo sang một bên, ngay cả Chu Linh Tê cũng tới cửa xem trò vui. Ánh mắt mọi người lấp lánh nhìn chằm chằm hai người, lưu luyến không rời.
Dương Nguyên Nhất: “Tôi xuống nhà bếp lấy sữa bò, anh muốn uống không?”


Ngụy Diên Khanh có hơi mệt, rũ mắt rồi nói: “Không, anh về phòng trước.”
Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Ừ.” Nói xong cậu xuống nhà bếp, mà Ngụy Diên Khanh thì đi lên lầu.
Toàn bộ quá trình không có mùi thuốc súng, Vương Tiểu Hồng khiếp sợ: “Anh Nguyên tốt tính vậy hả?!”


Hạ Lan Lam bóp cổ tay: “Tiếc quá!”
Chu Linh Tê tiếc hận: “Không có cơ hội thấy lão trạch nam kia bị bạo hành rồi.”
Tôn lão dùng hàng trăm nếp nhăn trên người mình xin thề: “Mấy ngày trước bão, tất nhiên rất yên tĩnh.”


Nhưng mà yên tĩnh bốn năm ngày, chờ mong thất bại, mọi người đã không còn quan tâm nữa, ngay cả Chu Linh Tê cũng không còn tới hóng chuyện. Kỳ thực Ngụy Diên Khanh làm nhân vật chính cũng rất khổ sở, tuy rằng Dương Nguyên Nhất không nổi giận, nhưng đến nay hai người chưa từng ở chung.


Có vài lần anh mở miệng đều bị cậu vô tình hoặc cố ý cắt ngang, còn có một lần lỡ vào phòng của Dương Nguyên Nhất, kết quả thấy cậu mỉm cười thắp hương cho bài vị. Lúc đó Ngụy Diên Khanh đã cảm thấy anh sẽ thật sự biến thành bài vị, vì vậy sếp Ngụy cho rằng như vậy cũng tốt lắm rồi, nói không chừng thời gian trôi qua, việc này sẽ đi vào quên lãng, cho nên vẫn có thể hy vọng cuộc sống uyên ương sau này.


Hôm nay, trời sáng mây trong. Từ sáng sớm chuông cửa đã reo, bên ngoài ồn ào, mọi người trong văn phòng thám tử đều bị đánh thức. Bọn họ nằm bẹp trên giường, dùng chăn trùm đầu lại, cố gắng nén tức giận.


Bỗng nhiên một cổ khí thế kinh khủng bao phủ cả văn phòng, làm mọi người đang chui rúc trong chăn tự dưng rùng mình một cái. Sau một lúc, Ngụy Diên Khanh mở cửa, vẻ mặt âm trầm mở cửa sổ hành lang nhìn cửa sắt bên ngoài sân.


Ngoài cửa đậu vài chiếc xe tải, đang chờ cửa sắt mở ra sẽ đi vào. Ngụy Diên Khanh khoát tay trái lên khung cửa sổ, ngón trỏ gõ nhịp, tiết tấu có hơi nhanh, tỏ ý lúc này anh rất bực mình. Ngụy Diên Khanh hỏi: “Của ai?”


Dương Nguyên Nhất mở cửa phòng: “Tôi.” Cậu nhìn ra bên ngoài: “Xin lỗi, làm phiền đến anh. Trước đó tôi đã dặn bọn họ hơn mười giờ hẵng đến.”
Ngụy Diên Khanh vừa thấy cậu, sắc mặt âm u dịu đi rất nhiều: “Em mua cái gì vậy?”


Dương Nguyên Nhất trầm ngâm: “Ưm… Một ít đồ kỷ niệm, mấy ngày hôm trước đặt người ta làm riêng. Bởi vì số lượng lớn, tôi lại cần gấp nên mới sáng sớm họ đã đưa tới. Tôi xuống trước mở cửa.”


Nút điều khiển cửa sắt đặt ở lầu một, lúc Dương Nguyên Nhất đi xuống mở cửa phát hiện mọi người đều đã dậy, bèn ngại ngùng nói xin lỗi với bọn họ.


Vương Tiểu Hồng ngồi trên sô pha khoát tay nói: “Tụi em gặp ác mộng nên mới dậy, không liên quan tới anh.” Hắn ngáp một cái, hỏi: “Anh Nguyên, anh mua gì vậy? Còn dùng xe tải chở tới.”
Dương Nguyên Nhất cười cười: “Một vài thứ đặt riêng thôi.”


Xe tải đi vào, tìm Dương Nguyên Nhất ký nhận hàng. Sau khi cậu ký xong, tài xế xe tải sai người đưa đồ xuống. Tốc độ dỡ hàng rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã xong rồi.
Vương Tiểu Hồng tựa cửa, rướn cổ lên nhìn: “Rốt cuộc là thứ gì?”


Ngụy Diên Khanh xuống lầu khoanh tay nhìn, cũng có chút tò mò. Dương Nguyên Nhất mượn dao nhỏ của Tôn lão rồi rạch thùng giấy, cười ấm áp: “Trước kia tôi thấy anh Ngụy thích chẻ bài vị nên mua một ngàn cái, để anh chẻ cho sướng tay.”


Một tiếng ‘Xoẹt’ vang lên, băng dán bị xé rách, mở thùng giấy lộ ra bài vị mới tinh được sắp xếp ngay ngắn bên trong, trên mỗi bài vị đều viết tên Ngụy Lan Đình. Dương Nguyên Nhất thấy thế trong lòng thỏa mãn, mỉm cười càng thêm dịu dàng.


Cậu nghiêng đầu, cười híp mắt nói với Ngụy Diên Khanh: “Đã lâu không gặp, một chút tấm lòng.”


Ngụy Diên Khanh quét mắt nhìn trong thùng có chừng một trăm bài vị, bên cạnh còn đặt mười mấy thùng giấy khác, lại nhìn nụ cười dịu dàng của Dương Nguyên Nhất, đầu đau như búa bổ. Anh biết Nguyên Nguyên sẽ không dễ dàng tha cho anh.
Dương Nguyên Nhất: “Anh Ngụy, anh không vui sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Không có.”


Dương Nguyên Nhất: “Sao lại không cười?”
Ngụy Diên Khanh kéo miệng, miễn cưỡng cười cười.
Dương Nguyên Nhất nhìn quanh: “Không có dao chẻ củi?”


Vương Tiểu Hồng, Hạ Lan Lam và Ngô Úy hí ha hí hửng: “Dao dưa hấu được không?”, “Dao thái thịt được không? Hôm trước mới mài, bén lắm.”, “Nếu không được thì xài cưa điện.”


Dường như trước mắt đã xuất hiện hình ảnh sếp khủng bố chẻ một ngàn bài vị, bọn họ hưng phấn và kích động đến vặn vẹo. Đám dị văn này đã không còn sợ hãi dị văn có thể tạo ác mộng như ban đầu, cho dù liên tục gặp ác mộng một tháng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua tình cảnh phấn khích này.


Tôn lão như hồn ma xuất hiện phía sau Dương Nguyên Nhất, không biết lấy ở đâu ra dao chẻ củi đưa cho anh, ý tứ sâu xa: “Đừng khách sáo.”
Ngụy Diên Khanh cầm cổ tay Dương Nguyên Nhất: “Trở về phòng, anh chẻ.”
Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một chút, đồng ý.
Những người khác thở dài thất vọng.


Trong bốn ngày tiếp theo, mọi người trong văn phòng thám tử trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, đứng ở cửa lầu hai nghe phía trên truyền tới âm thanh bửa củi, Vương Tiểu Hồng còn ghi âm lại. Đương nhiên trong ba tháng sau đó, bọn họ chưa từng có đêm nào ngon giấc, trong mơ biến thành bài vị, bị dao chẻ củi tinh rượt theo đòi chém.


Cũng may sau khi chẻ xong một ngàn bài vị, rốt cuộc Dương Nguyên Nhất cũng dọn vào phòng của Ngụy Diên Khanh. Hai người chính thức ở chung, trải nghiệm cuộc sống vợ chồng.
Chuyện này cũng xem như là có được có mất, đau nhức cùng vui sướng.
***
Tác giả có lời muốn nói:


Dương Nguyên Nhất: Bạo hành gia đình? Đừng nói bậy, tôi là người dịu dàng.
PS: Ngụy Diên Khanh mua mảnh đất phong thủy kia, chính là muốn nói Nguyên Nguyên ch.ết, anh cũng sẽ đi theo.
***
Lời editor:
Chấp niệm của Vương Tiểu Hồng đối với tóc dài thật đáng sợ


“Nguyên Nguyên muốn phạt anh thế nào cũng được”
 –  Tui ch.ết chìm trong sự ôn nhu này rồi






Truyện liên quan