Chương 10
Mạc Hoa nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trước mắt, hốc mắt phiếm hồng, cô còn nhớ rõ khi anh máy thai trong bụng cô, cùng với cảm giác vỡ ối và anh chui từ trong cơ thể cô ra. Đứa nhỏ chui ra từ trong bụng mẹ rất thần kì, nếu cô tùy ý để anh tiến vào lần nữa, cô sẽ cảm thấy mình hoàn toàn sụp đổ, mất đi tư cách làm người.
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi anh đặt ra, cô nên xử lí như nào, dù sao cô cũng sinh anh ra, đều là vì chấp niệm của cô, thậm chí anh còn từng hỏi cô có muốn quay đầu hay không, nhưng cô bị ma quỷ ám không thể nào buông tha được.
Lệ Hằng Ảnh hạ thấp người, khe ɭϊếʍƈ hai mắt đẫm lệ của cô, giọng nói ấm áp: "Mạc nhi, chấp nhận anh, chấp nhận tất cả của anh, người em yêu nằm trong mộ và người em vẫn luôn nhớ đến là anh, hiện tại anh đang chân thật đứng trước mặt em. Cho dù phải kéo em vào địa ngục, anh cũng đoán được em yêu thật lòng."
Một câu nói nhẹ nhàng như thế, Mạc Hoa lại cảm thấy dường như mình không có sức chống cự, hai tay vốn gắt gao nắm chặt dần dần thả lỏng, mềm nhũn rơi trên ngực anh. Lệ Hằng Ảnh cực kì ôn nhu nâng gương mặt cô lên, nụ hôn dừng trên khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng, từng chút mang lại hơi ấm cho cô.
Không giống với những đêm ẩm thấp đầy mùi máu tanh, hơi thở của anh mang theo mùi hương, có vẻ là mùi trầm hương, quanh quẩn làm người ta bị mê hoặc.
Ngửi thấy hơi thở dễ chịu của anh, trong cái ôm nóng bỏng của anh, Mạc Hoa hốt hoảng cảm thấy mình như đang ở trong cảnh mơ, thực ra nhiều năm như vậy, cô không ngừng hỏi chính mình, rốt cuộc phần tình cảm này với cô là cái gì, cho dù là lúc anh còn sống, thời gian hai người cùng xuất hiện đều rất ít, huống chi là sau khi qua đời, cô chỉ chăm chú nhớ lại những kỉ niệm đã tàn, và thứ bản thân cô còn lại là hai bàn tay trắng.
Không phải cô không nghĩ tới muốn quên anh, nhưng vừa nghĩ đến lại càng điên cuồng không muốn quên đi, cô liền thống khổ khó hô hấp, chỉ cần cô có thể nhớ, cô có thể ảo tưởng chính mình có được anh, có thể có được anh, cô có thể cảm thấy hạnh phúc. Thời gian trôi qua lâu dài, cô liền bỏ xuống ý nghĩ quên phần cảm tình này đi, muốn ôm chút lưu luyến ấy si mê đến khi ch.ết đi.
Cô cũng không rõ lắm rốt cuộc cảm tình của mình với anh là yêu, hay chỉ là một loại ngu muội chấp nhất, nhưng nghe thấy anh nói muốn được cô yêu thật lòng, bức bách trong lòng cô lại tuôn ra cuồn cuộn, muốn bất chấp tất cả để thỏa mãn mong muốn của anh.
Lệ Hằng Ảnh cởi áo khoác của cô ra, để cho cô nằm thẳng trên chiếc giường đỏ rượu, mái tóc dài của Mạc Hoa rối tung như những đợt sóng hồng, trên người chỉ còn lại nội y, da thịt trắng bệch dưới lụa hồng cùng đèn cung đình nổi bật hạ, tăng thêm mấy phần huyết sắc, cũng làm cho khuôn mặt tái nhợt của cô tiêm nhiễm một chút đỏ ửng.
Anh nhẹ nhàng cuốn lấy giữa răng môi cô, sau đó phủ lên môi của cô, cướp lấy hô hấp, cùng cô nóng bỏng giao triền, vừa rồi anh vừa ép cô uống nước vừa hôn, bởi vì mê loạn bàng hoàng, Mạc Hoa cũng không có tâm lực đi nhấm nháp, nhưng mà lần này, cô bỏ xuống tất cả trói buộc, hoàn toàn để cho chính mình say mê trong đó.
Anh cuốn lấy răng môi cô, không ngừng quyến rũ cô, Mạc Hoa trúc trắc nghênh hợp sự đòi lấy của anh, trong không gian đầy mùi trầm hương cô nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ tản ra kinh người của anh.
Hai tay của anh từ từ dao động trên cơ thể cô, cởi bỏ nút thắt trước ngực cô, bàn tay nóng bỏng tìm được bầu ngực như đã mất đi độ ấm của cô, lấy đầu ngón tay nhẹ gảy chỗ trái tim cô, khiến cho cả người cô sợ run. Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy chính mình sắp ch.ết vì lạnh lẽo, tim gần như không thể đập, bởi vì những cử chỉ âu yếm của anh mà đập lại một lần nữa.
Tay kia của anh thì nóng bỏng vuốt phẳng da thịt của cô, khiến cho cô rên rỉ tê dại một trận, cũng chậm rãi mang đi băng giá phủ vào tận xương cô. Mạc Hoa cảm thấy mình như đang chìm nổi trong dòng nước ấm áp, vươn tay ra muốn bám lấy thứ gì đó, rồi sau đó nhanh chóng xoa đường cong lưng anh, túm lấy chiếc áo sơ mi không một vết nhăn của anh.
Nhận thấy cô động tình, Lệ Hằng Ảnh thấp giọng nở nụ cười, rồi sau đó dời khỏi cơ thể cô, không nhanh không chậm cởi từng cúc áo sơ mi trước mặt cô. Mạc Hoa vốn được anh ôm vô cùng thoải mái, hiện giờ mất độ ấm, bàng hoàng mở to mắt, mới phát hiện anh đang để trần nửa thân trên, tựa tiếu phi tiếu liếc cô.
Thấy bộ dáng đó của anh, trong lòng Mạc Hoa vừa thấy ngọt ngào lại vừa vô cùng hoảng hốt, anh đã không phải là thiếu niên năm ấy cô mến mộ, mà là con quỷ cô sinh hạ bất luân, càng hoang đường hơn là, anh sắp cùng cô hợp làm một.
Không dám suy nghĩ sâu xa chuyện kế tiếp, Mạc Hoa lần nữa nhắm mắt lại, Lệ Hằng Ảnh bỏ đi trói buộc trên người, lại lần nữa bắt nạt đè lên cô, phun hơi thở nóng bỏng bên tai cô: "Vẫn sợ hãi sao?"
Mạc Hoa khẽ lên tiếng, nói nhỏ: " Anh sẽ không cảm thấy... Cơ thể của em... Rất bẩn..."
"Mạc nhi, vì sao em lại nghĩ như vậy?" Lệ Hằng Ảnh thấp giọng hỏi, trong giọng nói có chút cảm xúc không rõ: "Là vì em sinh ra anh... hay là vì những đêm kia, những lời nói cuối cùng của anh làm tổn thương em?"
Mạc Hoa không trả lời, nhưng anh biết có thể là cả hai, anh không nhịn được thở dài một hơi, dời thân dưới áp lên bụng cô, từ từ nói: "Khi đó anh nói những lời này, cũng chỉ là hy vọng em quay đầu... Anh khát vọng nữa trở lại thế gian lại lần nữa, nhưng không muốn mất em."
Anh nói tới đây, cũng không tiếp tục giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Em còn chưa ở cữ xong, vậy để sau đi. Nếu thật sự em rất để ý, anh có thể chữa trị thân thể Mạc nhi khỏe hẳn, sau đó mới tiến vào cơ thể của em."
Anh nói những lời này rất khó hiểu, Mạc Hoa hoàn toàn không thể tiêu hóa, nhưng lúc này anh lại nâng hai chân của cô lên, không biết lấy từ đâu ra một chiếc bình thủy tinh, đổ chất lỏng bên trong vào khoảng giữa hai chân cô.
Chất lỏng trong suốt nhìn như lạnh lẽo, lại có loại nóng rực kì dị giống như vừa rồi anh ép cô uống nước, lập tức làm cho dưới thân mẫn cảm sinh ra sự đau đớn khó diễn tả, cùng với khi cô kinh hoàng hét lên, qυầи ɭót tuyết trắng của cô cũng bị ẩm mà hiện lên gần như trong suốt, in ra hình dạng của u cốc một cách rõ ràng.
Khi Mạc Hoa ngượng ngùng muốn khép hai chân lại, Lệ Hằng Ảnh lại ngăn chặn bắp đùi của cô, làm cho chỗ riêng tư của cô hoàn toàn lõa lồ, đồng thời anh cũng cúi xuống bắt đầu ɭϊếʍƈ chỗ vải dệt màu bạc.
"Hằng Ảnh... Không nên... Không..A a a a..."