Chương 11
Editor: Linh Đang
Mạc Hoa bất lực đung đưa mái tóc, hai tay cố gắng đẩy anh ra để anh không xâm phạm được, Lệ Hằng Ảnh không chút nào nhượng bộ, một mạch cởi qυầи ɭót nhỏ của cô, lấy ngón cái vuốt ve hoa hạch đang dần dần thức tỉnh, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp đóa hoa run rẩy, làm cho cô thở gấp liên tục, cả người tê dại dần dần mất đi sức lực chống cự.
"Mạc nhi... Anh sẽ khôi phục tấm thân xử nữ của em, như vậy em sẽ không thấy rằng thân thể bị anh vấy bẩn."
Lệ Hằng Ảnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, khàn giọng nói, lúc này Mạc Hoa đã bị anh làm cho hoang mang lo sợ, hoàn toàn không nghe rõ ràng anh nói cái gì, cô chỉ biết là chính mình vừa mới chiếm được một khoảng không để thở dốc, đột nhiên anh lại lại cúi đầu xuống, thâm nhập đầu lưỡi vào chỗ đáng xấu hổ đang rộng mở.
"A... Hằng Ảnh... Đừng... Đừng như vậy a a a..."
Trong nháy mắt đó, dường như luồng điện kích thích dọc theo bắp đùi chui thẳng vào trong bụng cô, buộc cô phải dang hai chân ra, phun một lượng lớn ɖâʍ mật.
Cơ thể của người phụ nữ đã vô cùng mềm yếu, phun ra triều dịch vừa lạnh vừa ngọt nhưng lại tanh tưởi, dù vậy người đàn ông nằm úp sấp trên người cô lại không thèm để ý, tham lam cắn nuốt tất cả những ngọt ngào cô chảy ra, rồi sau đó đẩy lưỡi vào trong cơ thể cô, tà ác ra vào hoa huy*t, khiêu khích chỗ thịt mẫn cảm, làm vách thịt vốn đã dần dần mất đi độ ấm ma sát thành hố lửa, thiêu đốt ngón chân cô cong lại không có sức chống cự, nhưng lại không thể không hòa tan trong môi lưỡi của anh.
Đèn bốn phía dần dần tối đi, khiến rèm che màu đỏ tầng tầng ở trên kéo ra bóng thật dài, lúc có ánh sáng, phòng này như là một căn phòng cưới đỏ thẫm, nhưng trong thời khắc quỷ dị bủa vây, bốn phía dày đặc sắc thái sống ch.ết ma quỷ cùng ái muội.
Người phụ nữ mở lớn hai chân cả người run rẩy tùy ý để người đàn ông ɭϊếʍƈ ʍút̼ ở giữa, một bàn tay bất lực túm lấy khăn trải giường màu hồng gấm, tay kia bị người đàn ông gắt gao nắm trong lòng bàn tay. Rên rỉ ái muội cùng thở dốc, vân vê thống khổ cùng nhấp nhô khuây khoả, trong không gian hồng phấn quanh quẩn không thôi.
Trong một lần cố tình nghiền nát của người đàn ông, người phụ nữ nức nở thân thể run run bị đoạt đi hô hấp trong cơn cao trào, thân mình cứng đờ, cũng không có phản ứng. Lúc này rốt cuộc người đàn ông cũng dừng động tác, duỗi lưng ngã ra giường, không hề quan tâm đến cơ thể nữ bên cạnh, lộ ra một nụ cười đè nén mà điên cuồng.
"Mạc nhi, chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa..."
Nói xong, anh bắt nạt dấn người vào tấm thân đã khôi phục xử nữ của cô, trong hoa huy*t hoàn bích không tỳ vết. Đèn chiếu sáng bốn phía đột nhiên bị tắt, chỉ còn lại đèn cung đình từ từ sáng lên, lúc sáng lúc tắt.
Cơ thể nữ vừa rồi như bị cắt ra nhưng lúc này cũng không cứng ngắc, hoa huy*t đã được tưới đều chảy mật dịch như trước, bởi vậy không hề trở ngại tiếp nhận cự vật xâm phạm, mà anh cũng không vội vàng xâm nhập, ngược lại cực kỳ triền miên gặm hôn da thịt lạnh lẽo của cô, từ ngực tới cổ trắng nõn không có nhịp đập, rồi sau đó hôn tới môi, khe khẽ thổi vào cô một hơi.
"Mạc nhi... Tỉnh lại đi, em là thánh mẫu cũng là vợ của anh, anh được tái sinh từ cơ thể của em, cũng sẽ mang cơ thể của em đi."
Nói xong, anh động thân về phía trước lần nữa, cơ thể phụ nữ không có động tĩnh gì đột nhiên run lên, Mạc Hoa tỉnh lại từ trong trận lửa thiêu đau nhức, mở hai mắt chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn tối đen, không khỏi hoảng hốt hô.
"... Hằng Ảnh..."
"Anh ở trong này."
Giọng nói của anh vô cùng ôn nhu, đồng thời cự vật cũng hơi rút ra, bên hông tráng kiện của anh, bắt đầu ma sát trước hoa huy*t róc rách. Ngay từ lúc đầu, thân thể Mạc Hoa có chút cứng ngắc, nhưng dưới sự nhẫn nại khiêu khích mười phần của anh, cô dần dần nhớ lại những đêm chìm trong sa đọa ngọt ngào.
Anh đã không còn là linh hồn lạnh lẽo trong bóng đêm, mà là người đàn ông có cơ thể chân thật, thân hình tinh tráng nặng nề đặt trên người cô, da thịt ấm áp ma sát thân thể băng lãnh, mà thứ nóng cháy của anh không ngừng chui sâu vào cơ thể cô.
Đau nhức dưới thân vô cùng chân thật, cảm giác được an ủi hoàn toàn không giống với sự đau đớn lúc ở nghĩa trang, nhưng sự đau đớn thắm thiết này, rốt cuộc cũng làm lòng của cô trào ra cảm giác kết hợp với anh một cách chân chính.
Vào giờ khắc này, cô hoàn toàn quên chính mình bị linh hồn gian ɖâʍ rồi sinh hạ anh, quên mình bị chính đứa nhỏ sở sinh phá vỡ lần nữa, cô chỉ có thể gắt gao ôm lấy anh, nhắm hai mắt không ngừng thở hổn hển, cảm thụ được chính mình một tấc một tấc bị xâm phạm đau nhức dạt dào.
Thực ra cho dù không nhắm mắt lại, người mới vừa tiếp xúc lần nữa với bóng đêm như cô, cũng không hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Bởi vậy cô hoàn toàn không biết căn phòng đã tối tăm từ lâu, nhưng chỗ hai người ái ân, cũng chính bụng bằng phẳng giữa hai đùi cô, lại từ từ nổi lên ngọn lửa màu xanh quỷ dị, theo xâm nhập không ngừng rút chọc của anh, dần dần thiêu đốt vào bên trong.
Được anh lấp đầy rất thỏa mãn, khiến cho Mạc Hoa đang loạn tình để lại vài vết cào trên người anh, trong ngọn lửa đốt người, cô cảm thấy chỗ nào cũng được anh âu yếm, vừa ôn nhu lại cuồng bạo, thân thể của cô gắt gao bám vào anh, cảm nhận được tà vật hung dữ lộng hành không chút rào cản, vốn có chút đau khi co rút, nhưng khoái cảm bị nghiền nát thần kì, đã sớm bị dạy dỗ hủ bại, thân thể hưởng qua vô số lần cao trào, mặc dù cũng không được tự nhiên khi khôi phục xử nữ, nhưng cũng không quên vui mừng như điên khi trụy lạc.
Tiếng thịt va chạm phạch phạch phạch, thong thả mà nặng nề, vang lên trong bóng đêm quỷ dị, đèn đuốc trong phòng đã tắt toàn bộ, nhưng nam nữ đang quấn quít lại hoàn toàn bị vây quanh vực lửa xanh biếc, thiêu đốt biến hoá thành thứ ánh sáng kì lạ, bộ dáng thất thần của Mạc Hoa trong ngọn lửa kì dị, có loại diễm lệ khó tả, hoàn toàn khác với bộ dáng trầm lặng đơn thuần của cô.
Hai chân thon dài của người phụ nữ gắt gao quấn quít lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, run rẩy khát vọng hứng lấy xâm nhập của anh, thắt lưng cùng mông đong đưa tư thái mềm mại yêu mị tận xương, từng giọt mồ hôi rơi xuống lụa đỏ, như là khô cạn vết máu, bộ dáng hai người triền miên vặn vẹo, điên cuồng đè lên đống lụa, làm rối loạn cả đệm giường, trong căn phòng u ám biến tất cả đen tối thành biển máu, phát ra hơi thở dị giới mê đắm trầm luân.
"Mạc nhi... Thích cảm giác anh ở trong cơ thể em sao?" Lệ Hằng Ảnh động thân trên, ngăn chặn hai tay của cô, dưới thân dán lấy cô, xử lí cô không theo quy luật, hai mắt Mạc Hoa mở thất thần, tròng mắt hồng đào lộ vẻ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hai bên môi dính nước bọt trong suốt, run rẩy thở dốc nói: "Thích... A... Hằng Ảnh..."
Bên môi Lệ Hằng Ảnh chứa nụ cười ý vị thâm trường, tốc độ dưới thân nhanh hơn, giọng nói ấm áp dụ dỗ: "Cho dù anh là đứa nhỏ em sinh cũng không sao cả?"
"Em... Hằng Ảnh...Em... Ách... A a a..."
"Nếu em để ý, anh sẽ rời đi."
"Không... Hằng Ảnh... Van cầu anh... Van cầu anh ở lại...mà aaa...”
Nghe được đáp án như ý, Lệ Hằng Ảnh ban thưởng đâm thẳng vào hoa tâm cô, rồi sau đó lại không khắc chế điên cuồng đâm rút trong đó.
Thân thể mềm mại có chút không thể thừa nhận kích thích như vậy, nhưng ký ức về khoái cảm điên cuồng khiến cô vui vẻ đong đưa thân thể hùa theo tà ác xâm nhập của anh, hoa huy*t xinh đẹp không ngừng nghiền áp kích thích, bị bắt phải lộ ra nhụy hoa mờ ảo, rồi sau đó bị va chạm hung dữ, mật dịch ngọt ngào phun ra tung tóe.
"Mạc nhi, Mạc nhi... Anh dâng sinh mệnh từ nay về sau của mình cho em, để em không vì chuyện sinh hạ anh mà tan thành mây khói. Nhưng mỗi khi anh bị ngọn lửa của nhân gian đốt sạch, em sẽ lại mang thai anh, để anh tồn tại trên thế gian một lần nữa... Rồi sau đó, em vẫn là vợ của anh."
Lệ Hằng Ảnh khẽ ɭϊếʍƈ cánh môi của cô, quyến rũ để chiếc lưỡi mê đắm lộ ra, rồi điên cuồng thổi quét hô hấp của cô, nuốt tất cả những gì cô có vào bụng, không chừa chút khe hở. Ý thức của Mạc Hoa mơ hồ không nghe rõ anh nói cái gì, nhưng cô mơ hồ biết, tiếp nhận tình yêu của anh, là rơi vào vực thẳm vạn kiếp bất phục. Nhưng sao cô lại không thể tiếp nhận tất cả của anh đây?
Cô không hề chống cự anh tùy ý lần lượt đòi lấy, động tác của anh điên cuồng kéo đến vô số cao trào, ngọn lửa hừng hực cháy lên trong cơ thể lạnh lẽo, mật dịch không ngừng phun tung toé không thể đả động tới ngọn lửa, ngược lại càng khiến cho tà vật càng thêm kích động xâm nhập, muốn bức ra cô càng nhiều tình ý đang ẩn sâu.
Nhìn anh mất đi sinh mệnh cũng nhìn anh khôi phục độ ấm, cuối cùng dưới ánh sáng mờ tối cô cũng thấy được bộ dáng của người yêu mình, cũng thấy rõ ràng ngọn lửa kì dị đang thiêu đốt hai ngưởi, dù vậy, cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, nâng mặt của anh lên, miêu tả dung nhan cô khát vọng đã lâu.
Trong mắt Lệ Hằng Ảnh phản chiếu bộ dáng quyến rũ của người phụ nữ, mà anh thì không bao giờ nguyện ý muốn nhẫn nại nữa, vòng qua lưng tinh tế ôm lấy cô, để hai chân cô dang rộng ra ngồi lên bắp đùi mình, cuồng bạo rút cắm đưa mình vào sâu trong tử cung của cô, lúc cô hoàn toàn bị kích thích thì ôm cô vào ngực, tưới tinh dịch nóng bỏng của mình lên hoa tâm của cô, kích thích cô co rút phun ra lượng lớn mật dịch, rồi sau đó ngất đi.
Mặc dù cô đã mất đi ý thức, thân thể vẫn tham lam dán lấy anh không muốn buông ra, lúc này lửa rực trên cơ thể hai người cũng dần tắt, nhưng tà vật dâng trào trong cơ thể người phụ nữ vẫn không hề ủ rũ, không ngừng bắn dịch đục vào tử cung của cô, làm bụng bằng phẳng của cô cứ nhô lên như mang thai.
Bị cưỡng ép ngay cả khi đã ngất đi, người phụ nữ không ngừng co quắp phát ra tiếng nức nở ɖâʍ mị, người đàn ông hơi nheo mắt lại, khóe môi hơi cong lên, cảm nhận hưởng ứng hoàn toàn không không chế được của cô, trong đôi mắt sâu thẳm hoàn toàn là bóng hình ấy. Cùng lúc đó, rèm giường mỏng manh tung bay theo gió, khung cảnh hơn nửa thành phố, lấp ló trong khe hở, trở thành bối cảnh hai người ân ái rõ ràng nhất.
Anh biết trái tim của cô, linh hồn của cô đã hoàn toàn thuộc về anh, nhưng thân thể của cô sa đọa còn chưa đủ sâu, những ngày kế tiếp, anh không phân biệt được ngày đêm không ngừng dạy dỗ cô, mãi đến khi cô có thói quen ngày ngày đêm đêm được anh dạy dỗ, không có tinh hoa anh bắn vào không thể sống một mình.
Đến thời điểm đó, có lẽ anh sẽ thẳng thắn với cô, mục đích lớn nhất khi anh tái sinh đến thế giới này, chính là không ngừng đoạt lấy linh hồn cùng tính mạng mọi người, những con dân đã để anh bước lên con đường của quỷ.
Thành phố này có cả ngàn vạn nhân khẩu, tối nay có bao nhiêu người biến mất khi không có ánh đèn, cho tới bây giờ không có ai đếm được. Anh dùng tính mạng mấy nghìn người để kéo cô từ cõi ch.ết trở về, sau này cũng không ngừng cướp lấy mạng người, tinh luyện ra linh hồn tinh hoa, nuôi nấng người vợ chân thành này, để cho cô vĩnh viễn được trẻ trung mỹ lệ, cũng có cũng đủ năng lực để lần lượt đưa anh về nhân gian.
Cô là một cô gái đơn thuần, khi biết tất cả những thứ này, có lẽ sẽ hận anh, cũng có lẽ sẽ không, nhưng mà hận anh thì như thế nào? Khi cô không muốn buông tha chăm chú nhìn vào vực thẳm, cô đã định trước sẽ bị vực thẳm cắn nuốt. Anh chính là vực thẳm đó, cùng lúc khi cô ngắm nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn cô, si ngốc không dời.