Chương 11-3: Ca khúc chia tay (Hạ)
Junk of the heart, there’s junk in my mind
So hard to leave you all alone
We’d get so drunk that we can hardly see
But what use is that to you or me, baby?
…..
Tôi dựa vào cửa sổ tại chỗ ngồi, bài hát nhẹ nhàng vang lên trong tai nghe, tôi không khỏi rung đùi đắc ý ngâm nga theo. Trước mặt lướt qua phong cảnh nông thôn xanh ngát, hoa đỏ tía trên sườn núi, nhà cửa ngói đỏ, còn có những cây ô liu uốn cong. Tôi quay đầu nhìn hành lang thật dài trong đoàn tàu, tôi đặt hành lý ở cuối hành lang, va ly của tôi đang nằm lẳng lặng trên giá. Lúc này đây, là tự tôi đặt nó lên.
Tôi quay lại dựa vào lưng ghế, hít sâu một hơi, đúng vậy, một năm xa cách, tôi lại lần nữa ngồi trên chuyến tàu hướng đến Avignon.
Lúc này tâm trạng của tôi có chút phức tạp. Giống như một năm trước, lòng tôi không yên, hoặc là chính xác hơn, đó là tâm trạng không biết tương lai sẽ như thế nào. Thế nhưng không giống như năm trước… Tôi đã trưởng thành, đã chín chắn.
Đoàn tàu vẫn như trước sẽ đến Avignon vào ba giờ chiều, lúc này đây, tôi không ngơ ngác chút nào, xách hành lý đi thẳng đến quầy thuê xe. Sau khi thuê xe xong, tôi dựa vào GPS chỉ đường thẳng đến địa điểm.
Tôi lái xe chạy trên đường cao tốc, trong không khí tràn đầy ý thơ đậm đặc của miền Nam nước Pháp, nhìn thấy phong cảnh trước mắt như một bức tranh, tôi có ảo giác như cách mấy đời. Dọc theo đường quốc lộ lên trên, ánh mặt trời vẫn treo cao trên không trung, chiếu ra ánh nắng vàng làm tôi không mở mắt ra được.
Nhưng tôi không có phát cáu chút nào.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi rất thích nơi này.
Xe chạy từ Avignon hai giờ đồng hồ liền, xa xa, tôi nhìn thấy thị trấn núi trong mộng kia. Cho dù là một năm trước hay là giờ phút này, khi tôi nhìn thấy nó, tâm trạng của tôi nhịn không được mà cuộn trào mãnh liệt. Tôi chưa từng gặp nó, cũng không liên quan với nhau, nhưng mà giữa chúng tôi lại có quan hệ không thể cắt đứt.
Lỗ Tây Vĩnh lại một lần nữa đến Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon).
Tôi vẫn ở nhà trọ kia hồi năm ngoái, tôi quan sát tỉ mỉ nhà trọ màu đỏ này, thời gian một năm trôi qua bình thường yên lặng, giống như không có gì thay đổi.
Hai chủ nhân của nhà trọ vẫn nhiệt tình nghênh đón tôi, tôi cười ôm bọn họ, như là bạn cũ đã lâu không gặp. Tôi thu xếp xong, nhìn mình trong gương có chút bụi đất, tôi quyết định đi tắm rửa một cái, rồi thay bộ quần áo sạch sẽ.
Trong hơi nước dày đặc, tôi nhìn thấy một khuôn mặt. Trước khi bước trên mảnh đất đỏ này, tôi chưa từng nhận ra… Hoá ra, tôi nhớ anh như vậy…
Thu dọn ổn thoả, tôi lập tức ra ngoài. Trước khi đi, tôi đứng trước gương, do dự một chút, vẫn lấy ra một lọ nước hoa nhỏ trong ba lô, vẩy sau tai một chút. Tôi nhìn mình trong gương, như là có thể nghe được tim đập thình thịch.
Nhưng giờ phút này đã không cho tôi ngẫm nghĩ. Có một số lúc, có một số quyết định đều dựa vào nỗi xung động.
Tôi dọc theo đường chính của trấn nhỏ, hướng lên sườn núi. Nhà cửa ngày càng ít, cây cối càng ngày càng rậm rạp. Khi tôi đến toà nhà quen thuộc kia, trang viên được che phủ bởi ngói màu vàng đất, trong khoảng thời gian ngắn, tôi có nhiều cảm xúc đan xen…
Tôi cố gắng đè nén cảm xúc của mình, đi lên rồi bấm chuông cửa.
Lúc này đã sáu giờ chiều, cho dù ở ngoài cửa sắt, tôi cũng có thể ngửi được mùi thơm truyền đến từ bên trong cánh cửa.
Có người mở cửa, đó là thanh âm của Marie, thanh âm của bà ấy luôn hùng hồn như vậy, lại bừng bừng sức sống.
Cửa sắt được mở ra, Marie trông thấy tôi, ngây ngẩn cả người. Sửng sốt một hồi lâu, bà ấy mới cười, giang hai tay ra cho tôi một cái ôm. Bà ấy không biết nói tiếng Anh, tôi cũng không biết nói tiếng Pháp, chúng tôi không nói gì cả, chỉ là ôm chặt nhau, như là nói rất nhiều.
Bà ấy buông tôi ra, nhìn tôi nói một đống tiếng Pháp, tôi bị bà biến thành không hiểu gì, sau đó một thanh âm quen thuộc từ trên đầu tôi truyền xuống. Tôi nghĩ anh hỏi là ai đến, Marie lớn tiếng nói gì đó, tiếp theo, tôi nhìn thấy có người nhô đầu ra từ cửa sổ thư phòng ở lầu hai.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn xuống tôi. Tôi cho là mình đã chuẩn bị tốt tư tưởng từ sáng sớm, nhưng khi tôi đối diện với tầm mắt của anh, vẫn nhịn không được mà có chút lúng túng, nhưng lại không thể dời tầm mắt đi.
Anh ngây ngẩn cả người, thời gian ngớ ra còn lâu hơn Marie. Anh hé miệng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng anh mấp máy môi nói: “Anh xuống liền.”
Nói xong anh đã biến mất tại cửa sổ kia.
Trái tim tôi đập thình thịch, trong đầu bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, như thể nó là một cửa sổ của Orpheus*…
(*) Cửa sổ Orpheus là truyện manga của tác giả Riyoko Ikeda, đã được xuất bản ở Việt Nam với tên Cửa sổ ước mơ và Lâu đài mộng. Nội dung truyện: Lấy bối cảnh ba nước Đức, Áo, Nga thời kỳ trước Chiến tranh thế giới thứ nhất. Tại một ngôi trường nhạc ở Regensburg (Đức) có một khung cửa sổ đã cũ nát tên là Orpheus. Truyền thuyết kể rằng nếu một đôi nam nữ cùng nhìn nhau qua khung cửa sổ ấy nhất định sẽ yêu nhau, nhưng tình yêu ấy sẽ phải kết thúc bằng một bi kịch, truyền thuyết ấy sẽ không thể ứng nghiệm tại một ngôi trường nam sinh nếu như Julius von Alensmeier không cải trang thành nam sinh để vào học tại đấy.
Tôi nghe được tiếng bước chân, không nhanh cũng không chậm. Tôi nhìn anh chăm chú, từ trên cầu thang đi xuống, rồi đến trước mặt tôi, cả người anh đắm chìm trong ánh nắng đậm đặc của miền Nam nước Pháp, anh nhìn tôi, nói: “Sao em lại tới đây…”
“…” Tôi không dám nhìn anh, chỉ là nhìn cổ áo sơ mi trắng của anh.
“Anh vốn có hẹn với người của nhà xuất bản bàn chuyện sách tranh ảnh,” anh cào tóc, dường như hơi mất tự nhiên, nhưng lại cố gắng biểu hiện ra vẻ trấn định, “Anh còn cho rằng…là người của nhà xuất bản…”
Tôi rốt cục lấy dũng khí nhìn anh một cái, sau đó nói: “Em chính là…người của nhà xuất bản.”
“?”
Đáy lòng tôi âm thầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu, rồi nhìn ánh mắt của anh Hai, nói:
“Em chính là…người đại diện nhà xuất bản hẹn với anh bàn chuyện sách tranh ảnh.”
Tôi ngồi bên bàn ăn điêu khắc gỗ cạnh bể bơi, nhìn chiếc một bàn đầy thức ăn, tôi nhớ tới cảnh tượng của một năm trước khi cùng Lộ Thiên Quang ngồi đây ăn cơm, bỗng nhiên có chút bi thương.
“Ba…” Tôi thốt ra rồi lập tức dừng lại, “Em nghe nói ba anh an táng ở gần đây?”
Lộ Ngụy Minh ngồi đối diện tôi lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ừm, ngay tại nghĩa trang ở phía đối diện bên kia núi. Sau này anh mới biết, ông đã sớm mua mảnh đất đó.”
Tôi buồn bã hít mũi: “Vì sao bác ấy không muốn trở về?”
Anh Hai cụp mắt xuống, nhìn ly rượu đỏ trước mặt: “Có lẽ đối với ông ấy mà nói, nơi này chính là nhà của ông ấy.”
“…”
“Lúc đầu anh cũng không hiểu,” anh nói, “Nhưng sau đó, anh nhớ lại anh và ông đã từng thảo luận với nhau, con cái rốt cuộc có thể hiểu được ba mẹ mình bao nhiêu? Anh còn nhớ đáp án là…có lẽ vĩnh viễn không có cách nào để hiểu được.”
Tôi nhịn không được mà lộ ra nụ cười khổ.
“Vì vậy anh nhẹ nhõm. Ông là một người…nhiệt tình tự do như vậy, cho nên mặc dù ông còn sống hay đã mất, anh cũng nên tôn trọng quyết định của ông.”
Tôi nhìn anh Hai, nói: “Bác ấy rất may mắn có một đứa con như anh.”
Lộ Ngụy Minh mỉm cười: “Em biết không, trước kia anh luôn cho rằng, là ba mẹ cho anh sinh mệnh, là bọn họ lựa chọn anh.”
“…”
“Nhưng khi ba anh hấp hối, ông lại nói với anh, kỳ thật trong cái nhìn của ba mẹ, là con cái lựa chọn có muốn đi vào thế giới này hay không, muốn ở lại bên cạnh họ hay không…” Anh dừng một chút, “Anh nghĩ rằng, có lẽ giữa ba mẹ và con cái có một loại quan hệ tế nhị không thể giải thích.”
Tôi nhìn anh, phát hiện anh…thích cười hơn trước kia.
“Còn em thì sao?” Anh chuyển đề tài sang tôi, “Tìm được ba em chưa?”
Tôi đang ăn một miếng xà lách lớn, gật đầu: “Ừm.”
“?”
“Nhưng mà…em vẫn chưa thể gọi ông ấy là ‘ba’, em vẫn không có cách nào đối xử với ông ấy như người cha.”
Anh Hai là một người rất nhạy cảm, thấy tôi hơi ấp a ấp úng, anh lập tức thay đổi đề tài: “Anh thật không ngờ người tới là em.”
“À…vâng…” Kỳ thật đề tài này làm tôi càng lúng túng hơn đề tài người cha kia.
“Là vì bọn họ biết chúng ta quen nhau, cho nên phái em đến đàm phán với anh sao?”
“…Đúng vậy.”
Thực ra, đây là cơ hội tôi phải xin Lương Kiến Phi ba tuần mới được.
“Vậy thì cũng quá xảo quyệt,” anh Hai cười nói, “Cho rằng nếu như vậy anh sẽ không nhân cơ hội nâng cao tiền nhuận bút phải không?”
Tôi nhìn anh, bật cười khúc khích: “Anh thay đổi rồi.”
“?” Anh nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, nên cụp mắt xuống, làm bộ chuyên tâm ăn cơm: “Anh…cởi mở hơn so với trước kia.”
“…Có lẽ vậy.” Anh ngơ ngác một chút rồi nhún vai nói.
Bữa cơm này hoàn toàn như là hai người bạn tốt lâu ngày gặp lại mà cùng nhau ôn lại chuyện xưa, chúng tôi không bàn đến bất cứ chuyện gì về công việc, cũng không nói đến đề tài khiến người ta khó xử. Chúng tôi rất cẩn thận chọn lựa những hồi ức an toàn lại vô hại, không ai muốn chạm vào vùng cấm.
Cơm nước xong, tôi quyết đi tạm biệt trước, ngày mai lại đến bàn chuyện sách tranh ảnh xuất bản. Anh Hai do dự một chút, vẫn nhìn mắt tôi nói: “Anh đưa em về nhé?”
Tôi hơi khẩn trương nhìn anh, rồi nói: “…Được, em vẫn ở nhà trọ trước đây.”
Chúng tôi dọc theo triền núi đi xuống, mặc dù bầu trời vẫn quang đãng, ánh nắng cũng không quá chói mắt, ánh sáng ở chân trời hiện ra vẻ nhu mì.
Anh Hai đi đằng trước, tôi đi đằng sau. Anh đút hai tay vào túi quần, không nói gì, tôi lặng lẽ theo sát anh. Điều này khiến tôi nhớ tới cảnh tượng của một năm về trước: chúng tôi cũng dọc theo đường núi đi xuống, tôi mua hai trái cà chua ở ven đường, nước cà chua màu đỏ bắn lên người anh, anh tức giận, tôi đuổi theo, kết quả lại té ngã…
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà cười lên. Anh Hai đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi:
“Em cười gì thế?”
Tôi khoát tay, không chịu nói, chỉ cười thôi.
“Có phải nhớ tới lần em té ngã ở đây không?”
Tôi đành phải gật đầu thừa nhận.
Anh nói: “Anh có ấn tượng rất sâu sắc, da trên đầu gối bị sướt, máu chảy đầm đìa, em lại không muốn khóc chút nào.”
Tôi nhún vai: “Em rất kiên cường đấy.”
Anh cười cười, đưa tay sờ đầu tôi. Đây vốn chỉ là một động tác tự nhiên, nhưng vào khoảnh khắc này chúng tôi đều ngây ngẩn cả người. Tôi nghĩ, là tôi lộ ra vẻ ngạc nhiên trước nên anh mới sửng sốt.
Anh Hai thu tay lại, có chút xấu hổ, nhưng anh là người có phong thái bất phàm, hai tay lại đút vào túi quần rồi xoay người tiếp tục dẫn đường ở phía trước: “Em cẩn thận dưới chân.”
Nhìn bóng lưng của anh, tôi lại âm thầm ảo não.
Anh nhất định tưởng rằng vẻ kinh ngạc của tôi đại diện cho sự phản cảm, nhưng thực ra… tôi chỉ kinh ngạc thôi, khoảng cách giữa chúng tôi không xa như tôi tưởng tượng. Anh sờ đầu tôi, có phải đại diện…ít nhất tôi cũng không chỉ là một người bạn bình thường hay không?
Trong phút chốc, tôi có một loại xúc động, muốn thốt ra hỏi anh: Anh Hai, anh coi em là gì?
Nhưng mà, nhưng mà, tôi nhìn bóng lưng kia, cuối cùng cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, tôi ngủ rất trầm, đến lúc ăn trưa mới thức dậy. Hôm qua Lộ Ngụy Minh nói trưa nay anh có hẹn với người của nhà bảo tàng và triển lãm tranh để bàn chuyện triển lãm, cho nên tôi được sắp xếp gặp anh lúc ba giờ trưa.
Tôi mang theo văn kiện và hợp đồng mà Lương Kiến Phi giao cho tôi, đúng giờ tới chỗ anh. Anh Hai đích thân ra mở cửa, vừa thấy tôi, anh liền xin lỗi nói: “Anh xin lỗi, giữa trưa anh vừa nhận được điện thoại, các đồng nghiệp của anh ở Barcelona đến Avignon chơi, bọn họ hẹn anh đi ăn tối, cho nên bây giờ anh phải đi. Không thì em để hợp đồng ở đây, tối anh về sau khi xem xong sẽ hẹn lại em vào ngày mai?”
Anh khiến tôi hơi luống cuống, đành phải ngơ ngác mà gật đầu: “Được, được mà…”
Tôi giao phong thơ mà mình mang đến cho anh, định tạm biệt, anh lại bỗng nhiên gọi tôi, chần chừ nói:
“Em…buổi tối có việc không?”
“Không có.” Tôi lắc đầu, mục đích tôi tới đây chính là vì gặp anh thôi…
Anh nhướng lông mày: “Không thì…em cùng đi với anh nhé?”
“…” Tôi kinh ngạc.
“Em không muốn đi à?” Trong mắt anh hơi lướt qua sự thất vọng.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có…”
“Vậy em…” Anh nhìn tôi, như là đang chờ đợi xét xử của vận mệnh, “Muốn đi theo anh không?”
Lúc này, tôi thốt ra: “Muốn ạ.”
Anh nhẹ nhàng thở ra, khoé miệng hơi mỉm cười, nhưng bị vẻ bình tĩnh không đổi của anh che giấu, “Em có thể chờ anh một lát không, tôi muốn đi tắm rồi thay quần áo, anh vừa về nhà, toàn thân đầy mồ hôi.”
Tôi gật đầu.
Anh xoay người muốn lên lầu, nhưng lại hình như nhớ tới gì đó mà quay lại nói với tôi: “Em muốn…vào phòng vẽ tranh của ba đợi anh không?”
Đây có lẽ là lần thứ ba hoặc là lần thứ tư tôi vào phòng vẽ tranh của Lộ Thiên Quang. Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với nơi này, như là bức tranh của thị trấn đất đỏ được treo trong thư phòng của mẹ tôi hiện ra rõ ràng trong trí nhớ của tôi, tranh của Lộ Thiên Quang lúc nào cũng có màu sắc đậm đặc, đậm đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt. Tôi chợt có cảm giác, biết đâu trong thế giới vô hình, tôi và ông đã có duyên phận. Có lẽ mẹ tôi, chính là vì thấy bức tranh kia của ông mới yêu thích thị trấn nhỏ ngàn dặm xa xôi này, mới đặt cho tôi một cái tên như vậy.
Nếu nói vậy, tôi nghĩ, ông cũng có thể coi như là “ba” tôi.
Động tác của anh Hai rất nhanh chóng, hoặc là anh thực sự tranh thủ thời gian, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ những tác phẩm treo trên tường của Lộ Thiên Quang, thì anh đã thay quần áo xong, thở hồng hộc chạy xuống.
Mái tóc của anh dài hơn nhiều so với hôm tết, có vẻ dài như lần đầu tiên tôi gặp anh vào một năm trước, có lẽ vì không kịp nên anh chỉ sấy một nửa, còn một phần tóc vẫn ướt sũng. Anh rất thích mặc áo sơ mi, tôi hầu như chưa bao giờ thấy anh mặc áo thun, hơn nữa anh cũng không thích quần jean, quần của anh đều bằng vải ka ki, không sát người, không nhìn ra đường nét…
Tôi chợt phục hồi lại tinh thần, phát hiện anh Hai đang nhìn tôi không chớp mắt, tôi ngượng ngùng nhận ra mình lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung!
“Vừa rồi anh nói gì với em?” Tôi làm bộ như không có gì mà nhìn anh hỏi.
Anh nhíu mày, vẻ mặt có chút tinh nghịch: “Anh đâu có nói gì với em.”
Tôi mất tự nhiên mà giả ho hai tiếng: “Vậy…chúng ta nên xuất phát phải không?”
Anh mỉm cười, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu trên mặt anh: “Đi thôi.”
Đây thật là một bữa tối có chút… “long trọng”. Bởi vì theo tôi thấy, chạy xe hai ba tiếng đến ăn tối, lại chạy hai ba tiếng trở về, đối tượng phải là người rất quan trọng, nếu không thì ai lại muốn trèo non lội suối chứ?
Anh Hai lái xe chở tôi, dọc theo đường quốc lộ đến phía Tây. Còn nhớ lần trước anh chở tôi rời khỏi Roussillon, tôi vẫn chưa nhận ra đó là một bắt đầu, cũng là một ly biệt. Khi đó tôi cho rằng không lâu sau mình sẽ trở về thị trấn đất đỏ này, hiểu biết tất cả về “ba” tôi. Nhưng tôi đã vội vàng bỏ đi, thậm chí không tạm biệt với nó.
Radio trong xe đang mở tiết mục tiếng Pháp, tôi và anh Hai đều không nói chuyện. Giọng nói của người chủ trì kia thật có chút chói tai, vì thế tôi đưa tay hạ thấp âm lượng, rồi hỏi:
“Anh từ chức sao?”
“Không có,” anh lái xe rất ổn định, cho dù là đường núi, cũng không cảm thấy xóc nảy, “Anh xin nghỉ hai tháng. Muốn tập trung xử lý xong chuyện của ba rồi mới trở về làm việc.”
“À…” Tôi gật đầu, “Em tưởng rằng anh không thích phụ trách việc này.”
“Anh không thích làm,” anh cười khổ, “Nhưng hết cách rồi, ông ấy là ba anh, anh là con của ông ấy. Chuyện của ông ấy chính là chuyện của anh.”
Tôi nhìn đồi núi ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu: “Bác ấy…lúc ba anh đi, anh có ở bên cạnh bác ấy không?”
Anh không nhìn tôi, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Bác ấy… ra đi có bình thản không?”
“Bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho ông ấy, hiệu quả không tốt lắm, nhưng lúc ông nhắm mắt lại, vẻ mặt không đau khổ —— nếu ý em hỏi là thế này.”
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
“Anh có nói với bác ấy không?” Tôi lại hỏi.
“?”
“Anh có nói với bác ấy rằng anh thương bác ấy, sợ bác ấy rời khỏi không?”
Anh Hai trầm mặc trong chốc lát rồi mới đáp: “Anh đã quên mình có nói với ông không, nhưng ông chắc chắn biết, anh sợ ông sẽ rời khỏi anh…”
“Bác ấy rất tự hào về anh,” tôi nói, “Từ ánh mắt của bác ấy nhìn anh, em có thể nhìn ra.”
Anh Hai chỉ cười thản nhiên, không nhắc lại nữa.
“…Em xin lỗi, lúc ấy em cứ như vậy mà đi.” Tôi rốt cục lấy dũng khí, nói ra lời trong lòng.
“Không, em không cần xin lỗi.” Anh Hai giơ tay phải lên, dường như muốn nắm tay tôi hoặc là vỗ vai tôi, hoặc là sờ đầu tôi. Nhưng anh lập tức dừng lại, chỉ trong thời gian hai giây, anh liền rút tay về, tiếp tục chăm chú lái xe.
Tôi cụp mắt xuống, nhìn da dẻ ngăm đen của ngón tay anh, các đốt ngón tay của anh nổi lên rõ rệt, đây chắc là đặc trưng của người có ngón tay linh hoạt.
Anh nói: “Cho dù lúc ấy em tức giận thế nào, anh cũng không cảm thấy quá đáng.”
Tôi không muốn làm cho bầu không khí trong xe trở nên nặng nề hơn, nên liền thay đổi đề tài: “Kỳ nghỉ lần này của Tử An đã kết thúc chưa?”
“Nó sắp tốt nghiệp, ở lại London thực tập.”
“Em rất nhớ cậu ấy.” Tôi không khỏi nhớ đến người cao to ngủ ngáy khò khò ở ghế sau.
Anh Hai quay đầu nhìn tôi một cái: “Anh thì sao…”
“?”
“Em có nhớ anh không?”
“…”
Tôi theo bản năng mà mở to mắt, gặp nhau lần này chúng tôi không phải rất ăn ý né tránh một số việc ư? Sao anh lại…
“Em thật không có lương tâm,” anh nói, “Tốt xấu gì anh cũng dẫn hai em đi ăn uống vui chơi hơn một tháng đấy.”
“Ha ha…” Trời à, khi nào thì anh Hai biết nói giỡn? Chẳng qua, trò đùa của anh không buồn cười chút nào…
Nhưng cho dù nói thế nào, tôi vui vẻ mà suy nghĩ, anh ở ngay bên cạnh tôi… Anh Hai ở ngay bên cạnh tôi.