Chương 12-1: Quyến luyến Roussillon (Thượng)
Đúng bảy giờ, chúng tôi rốt cục chạy xe đến thành phố cổ Avignon.
Nhìn bốn phía của tường thành sứt mẻ, vốn không thể đem nó và Đức Giáo Hoàng liên hệ đến nhau. Tất cả mọi người đều biết toà thánh của đạo Thiên Chúa ở Vatican, nhưng rất ít người biết, vào thế kỷ 14, Đức Giáo Hoàng Rome bởi vì uy hϊế͙p͙ chính trị đấu tranh mà từng dời đi. Một năm trước, tôi vội vàng tới đây, nhưng lúc ấy tất cả tâm tư đều dồn vào tìm kiếm ba ruột, cho nên đối với nơi này tôi không để ý lắm. Giờ phút này, tôi đứng ở cửa thành, cảm nhận được lịch sử lắng đọng tại thành phố cổ xưa mà phong phú này, bỗng nhiên có ảo giác không biết mình đang ở đâu.
“Ngẩn ngơ gì đó?” Anh Hai đi tới từ phía sau tôi, vỗ vai tôi, “Đi bên đây.”
Tôi đi theo anh, dọc theo cổng lớn đi vào toà thành, lúc này đã hoàng hôn, ánh nắng chiếu trên người đã không còn nóng hừng hực. Anh dẫn tôi quẹo qua hai khúc ngoặt, đi vào một quảng trường trống trải, chính giữa quảng trường có đài phun nước, xung quanh xếp đặt đầy bàn ăn, nghiễm nhiên là một nhà hàng ngoài trời náo nhiệt.
Anh Hai vẫy tay với một bàn lớn người nước ngoài tại cạnh đài phun nước, tôi nhìn bóng lưng của anh, luôn cảm thấy, trong thời gian một năm ngắn ngủi, anh đã thay đổi. Trở nên…đáng yêu hơn.
Anh tháo kính râm xuống, cười và chào hỏi với các đồng nghiệp, tôi hít sâu một hơi, cũng đi theo qua đó.
Anh Hai nói một hơi tiếng Tây Ban Nha lưu loát, anh kéo tôi qua, để tôi ngồi bên cạnh anh, sau đó nói một câu gì đó. Tôi đoán anh đang giới thiệu tôi, nhưng trong khi nói, anh tạm dừng một chút, không quá rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm giác anh đang chần chừ, bởi vì anh kín đáo liếc tôi một cái.
Tôi hào phóng mỉm cười và chào hỏi mọi người, sau đó thấp giọng hỏi anh: “Anh nói với bọn họ em là em gái của anh sao?”
Anh Hai nhìn tôi một cái rồi gật đầu.
Tôi mỉm cười với anh. Nhưng trong lòng có chút…kỳ lạ.
Một bàn ngoài tôi ra đều là đàn ông, nhưng thanh âm của bọn họ cũng không hơn kém một bàn con nít. Đừng nói là chen vào, ngay cả bọn họ nói gì tôi cũng không hiểu, mặc dù có chút nhàm chán, tôi vẫn cố gắng duy trì nụ cười mà nhìn bọn họ. Nhất là…hình như lần đầu tiên tôi thấy anh Hai khá hoạt bát.
Lúc chuẩn bị gọi món ăn, một bóng dáng quen thuộc mang giày cao gót đi đến bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn tôi.
“A…” Tôi sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không gọi ra tên của cô ấy. Nhưng tôi còn nhớ, cô ấy vốn có mái tóc dài màu vàng, sao bây giờ biến thành tóc ngắn nâu đỏ?
“Si-Yong!”
Tôi đoán cô ấy gọi tên tôi, nhưng tôi hé miệng lại nói không ra lời.
“Sophie!” Cô ấy cười nhắc tôi.
À, đúng vậy! Là cô ấy!
Tôi đứng lên, nhận cái ôm và hôn hai bên má của cô ấy, mặc dù tất cả những điều này khiến tôi không biết làm sao. Sau đó tôi phát hiện anh Hai cũng đứng lên, cô ấy cho anh Hai một cái ôm càng nhiệt tình hơn.
Một bàn đàn ông cười vang lên, tôi không biết bọn họ đang cười gì, tôi chỉ có thể cô gắng cong khoé miệng, không cho chính mình nhìn qua xấu hổ.
Sophie ngồi ở phía bên kia của anh Hai, cô ấy xách theo mấy túi đồ, tôi nghĩ vừa rồi chắc cô ấy thoát khỏi đám người để đi dạo phố. Cô ấy thay đổi hình tượng nhưng nhìn ra vẫn rất đẹp. Lần đầu tiên tôi cẩn thận quan sát cô ấy, làn da trắng nõn, tóc ngắn thanh nhã nâu đỏ, mắt to xinh đẹp, hơn nữa tôi phát hiện tròng mắt của cô ấy cũng nâu đỏ, cùng với màu tóc quả thực là phối hợp tuyệt vời. Trên bờ vai và gương mặt cô ấy đều có chút tàn nhang, nhưng một chút này không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, hơn nữa, so với năm ngoái, tôi phát hiện cô ấy của lúc này, trong ánh mắt có thêm một phần tự tin.
Anh Hai giúp tôi gọi một dĩa mỳ Ý, tôi cảm kích nhìn anh một cái, anh nhất định biết mấy ngày nay tôi ăn xà lách đến điên rồi. Anh luôn giải thích với tôi bọn họ đang nói cái gì, tôi vẫn cho rằng những người nhân sĩ chuyên nghiệp tụ tập cùng một chỗ nhất định là bàn về đề tài chuyên ngành, ai ngờ phần lớn bọn họ đều nói chuyện vụn vặt, còn có buôn chuyện tầm phào.
Nhưng trên thực tế, tôi không cẩn thận lắng nghe anh Hai giải thích, tôi chỉ có chút…mê muội dáng vẻ anh đến gần nói bên tai tôi.
Bữa tối này ăn đến chín giờ, trời còn sáng, nhưng mặt trời đã bị tầng mấy giấu đi hào quang, bọn họ gọi một chai champagne, dường như chưa chịu ngừng. Nhưng anh Hai kéo tôi đứng dậy tạm biệt, bởi vì chúng tôi còn phải chạy xe hai ba giờ về thị trấn đất đỏ.
Các người đàn ông ngồi tại chỗ vẫy tay với chúng tôi, chỉ có Sophie đứng lên, kéo anh Hai nói mấy câu, sau đó vừa tạm biệt vừa hôn bên má.
Đi đến bãi đỗ xe ngoài tường thành lấy xe, chúng tôi đón ánh chiều tà, chạy hướng đến đường cao tốc. Chúng tôi không ai nói gì, như là đều có tâm sự.
“Em mệt không?” Sau khi lên đường cao tốc, anh Hai nói, “Nếu mệt thì ngủ một chút đi.”
Tôi lắc đầu, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Sắc trời đã dần tối, bầu trời xa xa xanh thẫm, còn lộ ra màu đỏ sẫm. Tôi nghĩ đây là lý do vì sao tôi thích mùa hè ở Châu Âu: ban ngày rất dài, làm cho người ta cảm thấy luôn có đủ thời gian làm tất cả những việc mà mình cần làm…
“Bọn họ không đi Roussillon sao?” Tôi đột nhiên hỏi, tôi hiếm khi nhắc đến tên của nơi này, bởi vì mỗi lần nhắc tới tôi luôn cảm thấy xấu hổ.
“Không đi.”
Tôi gật đầu.
“Nhưng mà Sophie nói cô ấy sẽ đến.” Anh còn nói.
“…”
Tôi quay đầu đi, không nhìn anh, cũng không nói chuyện.
“Em sẽ ở lại bao lâu?” Anh Hai hỏi.
“…Không biết.”
“Công việc trong nước không bận sao?”
“Cũng ổn.”
“Hình như trước kia anh nghe em nói qua, em làm nghề tự do.”
“Vâng.”
“Vậy em…cũng phải phụ trách thương lượng nghiệp vụ sao?” Anh khó hiểu mà liếc mắt nhìn tôi.
“Uhm…” Tôi không muốn giải thích với anh, lại càng không muốn cho anh biết, tôi mất nhiều sức lực mới tranh thủ được cơ hội này, cho nên nói một câu lấy lệ.
Trong xe lại rơi vào trầm mặc, ngay cả radio anh cũng không mở, trong xe vô cùng yên lặng.
Anh nhịn không được quay đầu nhìn tôi một cái, cười khổ nói: “Em không phải là đang giận chứ?”
“…”
“Có phải cảm thấy cùng anh chạy một vòng lớn đến ăn cơm, kết quả tụi anh nói gì em cũng không thể xen vào, cho nên thấy khó chịu hay không?”
“Không có à…” Tôi vừa mở miệng, mới phát hiện mồm miệng của mình lạnh như băng.
Anh Hai thu lại nụ cười, nhíu mày: “Đó chính là tức giận.”
“…” Nghĩ đến vẫn còn hai giờ đồng hồ ở trong xe cùng anh, tôi có chút suy nghĩ muốn nhảy khỏi xe.
“Này,” anh vươn ngón trỏ, gõ nhẹ một cái trên mu bàn tay tôi, “Thật sự giận dỗi?”
“Em không có!” Tôi thực sự lười giải thích với anh.
“Vậy thì cười một cái.”
Tôi thở dài, đưa ra nụ cười khổ.
Anh lắc đầu: “Không đúng, em không phải cười như thế.”
“…” Tôi trợn mắt, sau đó quay đầu đi, nhếch miệng với anh.
Như vậy còn chưa vừa lòng sao?
“Cũng không phải như vậy.” Anh vẫn lắc đầu.
“Thế thì làm sao?” Tôi nhịn không được hỏi.
Anh vẫn vươn ngón trỏ, đè lên khoé mắt trái của tôi rồi kéo xuống: “Em cười lên như vậy, khoé miệng có thể dẹt ra, nhưng khoé mắt nhất định phải cong.”
Tôi chụp ngón tay của anh, bởi vì tôi vốn cười không nổi.
“Em cảm thấy anh thay đổi.” Tôi khoanh tay, phụng phịu nói.
“?”
“Anh không biết anh trở nên cởi mở sao? Trước kia anh đều đưa ra vẻ mặt tú-lơ-khơ, không nói nhiều với người khác, nhất là nói những điều trong lòng, càng không nói giỡn với người khác.” Tôi nhìn sườn mặt của anh, ở trong đám mây đỏ, chợt tối chợt sáng, thoắt ẩn thoắt hiện.
“Cho nên em giận dỗi?”
“Đương nhiên không phải!” Người ta đã chuyển đề tài, sao còn nói chuyện giận hay không a!
“Đó là cái gì?” Anh khó hiểu.
Tôi thở dài, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy anh giống như…không hề sợ bị tổn thương, bằng lòng mở rộng cửa lòng với người khác.”
Đầu tiên anh giật mình, sau đó mỉm cười: “Em thật cảm thấy như vậy?”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
Anh vươn tay, dường như lại muốn sờ đầu tôi, nhưng bàn tay đến một nửa thì dừng lại. Chẳng qua lúc này anh không rút tay lại mà vỗ nhẹ trên đầu tôi, nói:
“Cám ơn.”
“?” Tôi không hiểu nên nhìn anh, cảm ơn gì chứ?
Nhưng anh không giải thích, chỉ chăm chú lái xe, chạy thẳng hướng về Roussillon.
Nói không mệt mỏi, đó là gạt người. Khi xe chạy được nửa đường, tôi liền ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trời đã hoàn toàn đen tối, xe dừng ở trạm xăng dầu, vị trí người lái không có ai.
Tôi mới nhìn xung quanh thì trông thấy Lộ Ngụy Minh vội vàng đi tới từ siêu thị trong trạm xăng dầu. Anh mở cửa xe ngồi vào, thấy tôi tỉnh, anh liền hỏi: “Em đói không?”
Tôi lắc đầu.
Chúng tôi tiếp tục chạy đi, tôi đoán hẳn là không còn xa, nhưng đường núi không có đèn sau khi trời tối, chỉ có xe có rèm che ở xa phát ra hai chùm đèn sáng trưng chiếu trên mặt đường, quả là có chút kinh hãi.
Trên núi đều là đường hình chữ U uốn cong, xe chạy rất chậm, khoảng chừng 30, 40, đỉnh núi cách đó không xa có ngọn đèn thắp sáng, nói cho chúng tôi biết phương hướng của ngôi nhà.
Tôi bỗng nhiên hy vọng thời gian ngừng lại.
Tại một mảng tối đen, giữa cánh đồng bát ngát không người, giống như trong trời đất chỉ có hai người chúng tôi.
“Kỳ thật…” Trong bóng đêm, anh Hai bỗng dùng âm thanh cảm tính nói, “Chuyện ba anh qua đời, có kích động rất lớn đối với anh.”
“…” Tôi biết, tôi đương nhiên biết.
“Giữa anh và ông ấy từng có khúc mắc rất sâu, anh vốn cho rằng, có thể vĩnh viễn không tháo gỡ được…” Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Anh nói ‘vĩnh viễn’ này, kỳ thật cũng chính là khi một trong hai người ch.ết đi. Nhưng anh không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy.”
“Trước khi anh chân chính đối mặt với cái ch.ết, anh sẽ không hiểu được, ‘ch.ết’ rốt cuộc là gì, rốt cuộc có ý nghĩa gì.” Tôi bình tĩnh nói.
“Đúng,” trong giọng nói của anh Hai có một loại sức lực lắng đọng xuống, “Em nói rất đúng. Anh nhìn ông ấy rời đi, anh mới hỏi chính mình, vì sao anh không mở rộng cửa lòng, vì sao anh không muốn tiếp nhận ông ấy.”
“Không có vì sao,” tôi nói, “Anh chỉ là không muốn làm vậy, anh chỉ cho rằng trước kia bác ấy đối xử với anh như vậy, nghĩ đến bác ấy từng làm cho anh khó chịu, nên anh sẽ không muốn làm như vậy…”
Khoé miệng của anh Hai có một tia cười khổ: “Trước đây có phải anh giống như một con nhím hay không?”
“Phải,” tôi không chút do dự, “Luôn bao vây bản thân, không muốn để cho người khác nhìn thấy nội tâm của anh.”
“Vì vậy đến cuối cùng, ngay cả chính anh cũng không nhìn ra nội tâm của anh.”
“…” Kỳ thật đây cũng là điều tôi muốn nói.
“Con người luôn như vậy, phải trải qua đau thương mới chịu thay đổi.” Anh nói.
“Em thích sự thay đổi của anh.” Tôi thốt ra.
Nhưng nói rồi tôi mới cảm thấy có chút lo sợ, vì thế lại cuống quýt bỏ thêm một câu: “Ý em là, em thích dáng vẻ hiện giờ của anh hơn trước kia… Đương nhiên cũng không phải nói em ghét anh của trước kia, trước đây anh cũng tốt lắm, chẳng qua… Em muốn nói là…”
Trời ơi, thật sự càng nói càng loạn, càng loạn càng không có cách nào để nói.
Anh Hai khẽ cười, quay đầu nhìn tôi một cái, bởi vì tia sáng, tôi vốn không thể thấy rõ ánh mắt của anh, hơn nữa trên thực tế, hiện tại tôi cũng không có dũng khí đối diện với anh.
“Cám ơn em.” Anh khẽ nói.
Trong bóng đêm, tôi mấp máy khoé miệng, không khỏi suy nghĩ, kỳ thật những lời này, hẳn là em nên nói với anh…
Ngày hôm sau, tôi lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, hoặc nói chính xác hơn, là bị điện thoại của Hạ Ương đánh thức.
“Mấy ngày nay em làm gì đấy? Tới nơi báo bình an rồi mất tích luôn.” Khẩu khí của anh hoàn toàn là đang chất vấn, quả thực giống như mẹ già của tôi.
“Uhm…” Tôi chưa hoàn toàn tỉnh giấc, “Em không sao.”
“Đã gặp ‘anh Hai’ của em chưa?”
“Gặp rồi.”
Hạ Ương ở đầu dây bên kia “Chậc” một tiếng, rồi nói: “Vậy lên giường chưa?”
Tôi mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo: “Anh đi ch.ết đi!”
“Không có sao? Không nên a,” anh tự nói tiếp, “Hai người không phải lâu ngày gặp lại, nắng hạn gặp mưa rào, lại giống như củi khô gặp lửa mạnh ——”
“—— anh xéo đi cho em!” Tôi ngồi dậy, rống to với di động.
“Anh cũng không có yêu cầu gì khác với em,” anh tiếp tục lải nhải cằn nhằn, “Cũng đừng làm ra mạng người, bụng lớn cũng không phải chơi vui…”
Tôi lấy điện thoại ra từ bên tai, xác nhận lần nữa quả thật là Hạ Ương gọi tới, rồi ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Tôi nằm ở trên giường, nhìn đèn chùm kiểu cũ treo trên trần nhà, phát điên mà bắt đầu lăn lộn…
Ba giờ trưa, tôi đúng giờ đến trang viên nhà họ Lộ ở đỉnh núi, lần này Marie đến mở cửa cho tôi. Bà ấy đón tôi vào phòng khách, sắp đặt tôi ngồi xuống, rồi lại bưng tới một mâm lớn chứa bánh ngọt và ấm trà cho tôi, bà ấy dùng tiếng Anh với khẩu âm rất nặng nói cho tôi biết, Lộ Ngụy Minh đã ra ngoài.
Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn quyết định ở lại chờ. Người này, liên tục thả chim bồ câu hai lần cho tôi, rốt cuộc coi như có ý gì đây!
Tuy nhiên không lâu sau, anh liền trở về, tôi nghe thấy tiếng anh dừng xe, còn lớn tiếng gọi Marie mở cửa. Nhưng tôi không ngờ tới, anh không phải một mình, còn có Sophie ở phía sau theo anh đi vào.
Tôi nghĩ vẻ mặt của mình khẳng định hơi cứng đờ, nhưng tôi không lo nhiều như vậy, cất bước đến chào bọn họ, sau đó lại ngồi vào sofa tiếp tục chờ.
“Anh xin lỗi, giữa trưa anh mới nhận được điện thoại của Sophie, cô ấy nói muốn tới, anh chưa kịp báo cho em thì phải lên trấn đón cô ấy.” Anh Hai ở phía sau tôi nói.
“À, không sao.” Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, muốn tỏ ra tự nhiên lại hào phóng.
Sophie vẫn là dáng vẻ nhiệt tình của người nước ngoài, cười với tôi say hi, sau đó nói tiếng Tây Ban Nha với anh Hai. Nói xong bọn họ cùng cười rộ lên.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh Hai, lần đầu tiên phát hiện, hoá ra giữa tôi và anh đã không còn quan hệ huyết thống, khoảng cách cũng trở nên ngày càng xa. Tuy nói anh đến đây lúc mười mấy tuổi, nhưng trung học và đại học của anh đều ở Châu Âu, anh biết nói tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, anh giải thích cuộc đời của Gaudí, anh sống ở một căn hộ chung cư xinh đẹp tại Barcelona, anh làm việc ở một giáo đường nổi tiếng trên thế giới, bạn bè của anh đều là người nước ngoài, bọn họ sẽ ngồi uống cà phê ở đầu đường vào lúc ba giờ trưa, bọn họ sẽ sử dụng tất cả ngày nghỉ để đi du lịch… Thời gian rảnh rỗi của anh có thể dùng để đọc sách hoặc là hoạt động thể thao, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như tôi, chỉ biếng nhác nằm ở trên giường xem TV, không làm gì cả.
Cho đến giờ phút này tôi mới nhận ra, tôi và anh, có lẽ không phải cùng một loại người.
Tôi…tôi có thể xứng với anh hay không?
Nghĩ đến đây, tâm trạng thất bại dần dần nảy sinh trong lòng, trong trái tim tôi như đang trào dâng sóng to gió lớn. Thế nhưng khi anh quay đầu lại, lúc nhìn tôi, sóng lớn trong tôi từ từ tan biến, chỉ vài giây ngắn ngủn, tôi vậy mà…bình tĩnh trở lại.
“Em có thể đến thư phòng chờ anh không?” Anh nhìn tôi, nói.
Tôi mỉm cười, gật đầu. Sau đó tôi xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi lên lầu hai.