Chương 10-1
Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người bên trong tường lo lắng. Chỉ là đây cũng không phải là định luật vĩnh viễn không thay đổi, có lúc cũng sẽ ngược lại.
Sau khi trải qua hành hạ gần một tuần không tìm được Hàn Dĩ Chân, tia sáng che khuất tầm mắt của Hạ Quang Hi kia từ từ tản đi, ánh mắt của anh không hề mù quáng nữa, lòng lại bắt đầu bất an.
Anh biết cô nhất định an toàn ở một chỗ nào đấy; anh đã từng tìm chứng cứ phía người nhà cô. Nhưng mà người nhà cô không chịu tiết lộ địa điểm cô ẩn thân, điện thoại di động của cô cũng không gọi được, giống như đã quyết tâm mất liên lạc với thế giới này.
Mất liên lạc.
Hai chữ này (trong tiếng trung là thất liên nên chỉ có hai chữ nha) giống như là một khối hạt nhân bắn ra, nổ tung ở trong lòng anh, đem anh nổ chia năm xẻ bảy.
Trước kia mặc dù tức giận, anh đều biết tung tích của cô. Coi như trái đất bất chợt nổ tung, anh cũng biết nơi nào có thể tìm cô. Nhưng bây giờ! Hiện tại anh tựa như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, thế nào cũng dò xét không ra tin tức của cô.
Hạ Quang Hi đầu hàng.
Dưới tình huống vô kế khả thi, anh đành phải nhắm mắt đi tìm em họ anh, em ấy nhất định biết tung tích của cô.
"Là anh, Vũ Hi."
Ngay cả điện thoại anh cũng lười gọi, vọt thẳng đến nhà Hạ Vũ Hi như chuông điện.
"Anh có chuyện tìm em, em có thể mở cửa cho anh không?" Bình thường anh sẽ không tới gõ cửa em họ anh, bọn họ căn bản bát tự không hợp.
Hạ Quang Hi không muốn viếng thăm Hạ Vũ Hi, Hạ Vũ Hi cũng không thấy thích anh, hơn nữa lúc hai giờ khuya.
Ngay cả như vậy, Hạ Vũ Hi vẫn là mở cửa cho Hạ Quang Hi, Hạ Quang Hi vừa xông ngay vào phòng khách liền hỏi: "Jeanie không thấy nữa!" Ý vị chất vấn nồng hậu. Hàn Băng Tâm
"Cho nên?" Hạ Vũ Hi không muốn nhắc tới vấn đề lễ nghi, nhưng lễ nghi của anh họ anh thật sự còn cần phải cải tiến.
"Em giấu cô ấy ở đâu? Mau giao ra đây!"
Thì ra là anh họ anh đêm khuya không ngủ, chạy đến nhà anh làm thổ phỉ, anh vẫn không thể không nói anh ấy tìm lộn chỗ.
"Jeanie không có ở chỗ của em, không tin, anh có thể tự mình lục soát, xin lỗi không tiếp được." Anh đi ngủ trước.
"Anh không có nói cô ấy ở chỗ của em!" Hạ Quang Hi quả là sắp bị thái độ của Hạ Vũ Hi làm điên rồi, hình như toàn thế giới đều ở đây đối nghịch với anh.
"Vậy anh tới tìm em làm cái gì? Cho rằng chỉ cần ấn chuông của em, cô ấy sẽ xuất hiện sao?" Giọng nói Hạ Vũ Hi cũng không đặc biệt sắc bén, nhưng luôn có thể trúng chỗ hiểm. Hạ Quang Hi phút chốc giống như khí cầu trút khí, cũng không đứng lên phách lối nữa.
"Anh là thật không nghĩ ra chỗ cô đi, mới có thể tới tìm em." Phương pháp có thể thử anh đều thử, nhưng không ai chịu nói cho anh biết, em ấy là duy nhất hi vọng.
"Anh tìm cô ấy làm gì, lại để cô ây" trở về giúp anh sửa sang lại hồ sơ?" Hạ Vũ Hi hiểu mục đích anh tới, nhưng không nhịn được muốn giáo huấn anh.
"Em biết rõ chuyện không phải như thế." Sắc mặt của Hạ Quang Hi trướng hồng, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
"Vậy chuyện như thế nào?" Hạ Vũ Hi bén nhọn hỏi ngược lại.
"Mục đích anh tìm cô ấy là......" Hạ Quang Hi dường như nói không nên lời. "Mục đích anh tìm cô ấy là..... " Đáng ch.ết, anh nhất định phải ở trước mặt em họ mình, bộc lộ ra tâm ý của mình sao?
"Em không có thời gian nghe anh nuốt nhả phun." Không nói thì thôi, Hạ Vũ Hi nói xong liền muốn mời anh đi ra ngoài.
"ch.ết tiệt, Vũ Hi!" Mắt thấy sẽ bị cửa sập vào mặt, Hạ Quang Hi không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp quát: "Anh yêu cô ấy! Lý do này có đủ hay không, anh yêu cô ấy!"
"...... Những lời này anh đều nói với Jeanie sao?" Anh ấy có thể thành thực đối mặt với bản thân Hạ Vũ Hi cảm thấy rất vui mừng, vấn đề anh không phải đối tượng nên thổ lộ, anh ấy rống lầm người.
"Không có." Nét mặt Hạ Quang Hi hoàn toàn xấu hổ, anh ghét rộng mở bản thân.
"Tại sao không nói cho cô ấy?" Hạ Vũ Hi hỏi tới.
"Bởi vì......" Tại sao không nói cho cô? Chính anh cũng không biết, cảm giác khó có thể nói ra khỏi miệng.
"Bởi vì......" Bởi vì hắn lòng tự ái quá mạnh mẽ, bởi vì nàng luôn luôn quá cưng chiều hắn, vậy để cho hắn lầm tưởng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nàng sẽ hướng hắn chạy như bay, căn bản không cần tỏ rõ tâm ý.
"Anh ngay cả dũng khí thẳng thắn cũng không có, còn muốn tìm Jeanie?" Đối với khúc mắc của anh họ mình, Hạ Vũ Hi biết tất cả, cũng cho là hổ thẹn.
"Loại người ích kỉ như anh, không xứng nói yêu, cũng không hiểu yêu." Hạ Vũ Hi hơn nữa lạnh lùng xua đuổi Hạ Quang Hi. "Anh đi đi! Em sẽ không nói cho anh biết nơi Jeanie điến." Tốt nhất nên ch.ết tâm đi.
"Em không có tư cách giấu Jeanie đi, cô ấy là của anh, em mau trả cô ấy lại cho anh!" Cách nói của Hạ Vũ Hi xác nhận em ấy thật sự biết chỗ Hàn Dĩ Chân đi, Hạ Quang Hi không khỏi tức giận kêu to.
"Em đương nhiên có tư cách." Anh là bạn cô, cấp trên của cô, có nghĩa vụ bảo vệ cô. "Hơn nữa em đã nói với anh, Jeanie không phải vật phẩm, không thể cá nhân trao nhận hay chuyển nhượng, em phải nói mấy lần anh mới hiểu?"
Hạ Vũ Hi khó khi nổi giận, mặc dù không rống lớn kêu to giống như Hạ Quang Hi, nhưng uy lực tuyệt không thấp hơn anh, nhất là mấy câu cuối cùng này, dường như thức tỉnh Hạ Quang Hi.
"Trừ phi anh đồng ý thẳng thắn với Jeanie, nếu không em sẽ không nói cho anh biết Jeanie ở đâu." Nói như vậy, Hạ Vũ Hi sẽ không quản chuyện riêng của người khác, nhưng bởi vì Hạ Quang Hi thật sự quá đáng đánh đòn rồi, làm cho người ta không nhịn được muốn chỉnh anh.
Hạ Quang Hi xác thực thiếu sửa chữa, chính anh cũng biết. Chỉ là anh vẫn muốn biết Hàn Dĩ Chân đi đâu, cho dù vậy có nghĩa là anh phải rộng mở mình.
"Anh sẽ tỏ tình với Jeanie." Hạ Quang Hi không đếm xỉa đến. "Anh sẽ thành thực nói ra tâm ý của mình, như vậy em có thể nói cho anh biết, cô ấy rốt cuộc ở đâu chứ?"
Cảnh tượng vô cùng khó được nhìn thấy, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Hi nhìn thấy anh họ anh ăn nói khép nép như vậy, nhưng là
"Em vẫn sẽ không nói cho anh biết Jeanie ở đâu." Vẫn là giúp cô báo thù.
"Vũ Hi!" Hạ Quang Hi không thể tin được Hạ Vũ Hi có thể đối với anh như vậy, bọn họ chính là anh em họ.
Nhưng là, thật xin lỗi, em ấy chính là đối với anh như vậy.
Hạ Vũ Hi chẳng những không muốn nói cho Hạ Quang Hi chỗ Hàn Dĩ Chân đi, hơn nữa còn rất khách khí mời anh ra ngoài, vì ngày mai anh phải đi làm.
Đối với kết quả này, thẳng thắn nói Hạ Quang Hi không có chút nào ngoài ý muốn, dù thế nào đi nữa anh vốn không ôm bất cứ hy vọng nào.
Jeanie.
Cho đến giờ phút này, anh mới hiểu rõ rõ ràng Hàn Dĩ Chân quan trọng với anh cỡ nào, nhưng là đã tới không kịp rồi.
Buổi sáng hôm sau Hàn Dĩ Chân thật sự trở lại Đài Bắc, cũng trả phép về công ty đi làm, nhưng Hạ Quang Hi không biết.
Anh ôm lòng hối hận, ở đầu đường Đài Bắc chần chừ suốt đêm. Mặc dù nói hiện tại bên ngoài thời tiết cũng không quá xấu, nhưng chỉ mặc áo sơ mi phong phanh đi dạo suốt đêm, vẫn sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa lúc trước cảm vẫn chưa hết, hôm sau anh quả nhiên mắc bệnh, sốt cao mạnh mẽ phát tác.
Có lẽ là tự giận mình, có lẽ là Hạ Quang Hi thật sự muốn thay đổi triệt để, anh vậy mà lại không có lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi, mà kéo bệnh đến công ty đi làm, khiến mọi người giật mình.
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Có muốn đi gặp bác sĩ trước hay không?"
Công ty Hạ Quang Hi gần đây rất không bình tĩnh, đầu tiên là anh tính khí dữ dằn, sau mặc dù khôi phục bình thường, lại biến thành người thường xuyên mắc bệnh, đây hết thảy biến chuyển đều liên quan tới Hàn Dĩ Chân.
"Không cần, tôi rất khỏe, khụ khụ." Hạ Quang Hi khoát tay với mỗi một người hỏi thăm, cám ơn sự quan tâm của bọn họ. "Tôi -- khụ khụ, rất tốt."
Nếu như "Tốt" là Hạ Quang Hi giống như cái dạng kia, như vậy bệnh viện thiên hạ đều muốn đóng cửa, anh ngay cả đường đều đi không vững.
Chỉ là, anh là ông chủ, không ai dám chất vấn lời của anh, coi như lo lắng, cũng chỉ có thể bí mật len lén thảo luận, đẩy đưa lẫn nhau ai muốn gọi điện thoại.
"Tâm tình có khá hơn một chút hay không?"
Hạ Quang Hi bên kia một mảnh mây đen che đỉnh núi, Hạ Vũ Hi bên này ngược lại tràn đầy hòa khí, khắp nơi cảm nhận được ôn tình.
"Tốt hơn nhiều, cám ơn." Hàn Dĩ Chân rốt cuộc có thể nở nụ cười. "Hoa Liên không khí tốt vô cùng, phong cảnh cũng rất đẹp --"
"Chỉ là bão nhiều hơn một chút." Hạ Vũ Hi mỉm cười tiếp lời.
"Đúng vậy!" Hàn Dĩ Chân không nhịn được cười thật to ra tiếng. "Trừ lần đó ra, tất cả đều rất tốt, là một chỗ ở vô cùng thích hợp."
"Cô đừng nói với tôi, cô muốn chuyển đến đó." Hạ Vũ Hi cũng vô cùng thích Hoa Liên, thậm chí còn mua một cái biệt thự ở đó.