Chương 10-2
"Tôi sẽ không." Cô cười lắc đầu. "Phong cảnh nơi đó mặc dù rất đẹp, nhưng mà tôi lại không muốn ở đó."
Phàm là một người chuyển nhà, đều có lý do nhất định, nhưng Hạ Vũ Hi biết cô không muốn rời khỏi Đài Bắc là vì anh họ anh, cô căn bản không thể rời bỏ anh ấy.
Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người trong tường lo lắng. Chỉ có gõ bể bức tường kia, bọn họ mới có thể chứng kiến lẫn nhau.
"Tôi không ở đây một tuần, có xảy ra chuyện gì hay không?" Hàn Dĩ Chân mặt ngoài là điều tr.a công sự, nhưng nội tâm thật ra là muốn biết Hạ Quang Hi có tìm cô không, đây tất cả Hạ Vũ Hi đều nhìn vào mắt.
"Cô hi vọng xảy ra chuyện gì?" Anh không ngại giúp một tay, nhưng trước tiên phải cả hai cùng thành thực mới được, nếu không đối với anh họ anh cũng quá không công bằng rồi.
"Tôi -- không có." Cô nói quanh co. "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không có ý tứ gì khác......"
Hàn Dĩ Chân lúng túng, lúc này Hạ Vũ Hi nhưng không giúp cô giải vây, thậm chí bắt đầu dậy lên đồng tình với Hạ Quang Hi.
Nghe nói tối hôm qua anh ấy còn đi dạo ở trên đường cả đêm, không biết được tình huống bây giờ thế nào, còn sống không?
" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, điện thoại di động của anh kêu."
Hạ Vũ Hi đang muốn mất hồn, điện thoại di động của anh tiếp liền hiện ra điện thoại của công ty Hạ Quang Hi, thật đúng là tâm ý tương thông.
Dưới sự thúc giục của Hàn Dĩ Chân, anh cầm điện thoại di động lên, từ từ ấn xuống nút nói chuyện màu xanh lá cây, lại ngoài ý muốn nghe giọng nói của quản lý bộ phận nghiệp vụ.
"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, là tôi, giám đốc Trần." Bởi vì năm anh em họ nhà họ Hạ cũng trên danh nghĩa Tổng giám đốc, người của tập đoàn chỉ đành phải gọi cả tên lẫn họ của bọn họ, thật sự là rất vất vả.
"Tôi nhận ra giọng nói của ông, giám đốc Trần." Hạ Vũ Hi thân thiết đáp lại. "Ông nhậm chức quản lý ở bộ phận nghiệp vụ, đúng không?"
"Trí nhớ của ngài thật tốt." Giám đốc Trần nuốt nước miếng. "Tôi chính là giám đốc Trần bộ phận nghiệp vụ, có một việc tôi muốn làm phiền ngài, ngài có rảnh không?"
"Mời nói." Đối phương mãnh liệt nuốt nước miếng, dẫn tới Hạ Vũ Hi rất hiếu kỳ.
"Là tình hình này, Tổng giám đốc chúng tôi ngã bệnh, nhưng lại không chịu đi gặp bác sĩ......" Đối phương nuốt nước miếng càng lớn tiếng. "Tôi là muốn hỏi ngài, thư ký Hàn có ở đó hay không? Nếu như có, có thể mời cô ấy tới đây một chuyến hay không?"
Thì ra là vậy, mục đích quản lý bộ phận nghiệp vụ gọi điện thoại tới, là muốn mời Hàn Dĩ Chân qua chăm sóc anh họ anh, nơi này của anh lúc nào thì biến thành trung tâm tạm thời chữa bệnh và chăm sóc?
"Ông chờ một chút, tôi mời cô ấy tự mình trả lời." Anh bất đắc dĩ đứng dậy đưa điện thoại di động giao cho Hàn Dĩ Chân, cô lại một mặt mờ mịt.
"Xin hỏi......" Làm gì đưa điện thoại cho cô.
"Chuyện cô hy vọng xảy ra." Anh giống như đánh đố mỉm cười với cô, Hàn Dĩ Chân chỉ đành nhận lấy điện thoại di động, tự mình hỏi rõ ràng.
"Alo, xin hỏi vị kia?"
Trước tiên, cô vẫn còn rất ổn trò chuyện cùng đối phương, không có nói mấy câu, giọng điệu bỗng chốc trở nên gấp gáp, hốc mắt ửng hồng.
"Tôi biết rồi!" Cô vội vội vàng vàng cắt đứt điện thoại di động, đưa điện thoại di động trả lại cho Hạ Vũ Hi.
"Gần đây điện thoại di động của tôi trở nên rất lôi cuốn, rất nhiều người bình thường sẽ không xuất hiện bắt đầu thích gọi cái số này." Tỷ như anh họ anh, còn có giám đốc Trần hôm nay; anh tự giễu.
"Tổng giám đốc ngã bệnh." Hàn Dĩ Chân không để ý tới anh cười lạnh nói, một lòng đều đặt ở trên người Hạ Quang Hi.
"Giám đốc Trần nói anh ấy bệnh rất nặng, cả khuôn mặt đều đỏ."
"Tôi không có ngã bệnh nha!" Anh cố ý vặn vẹo ý của cô, thử dò xét phản ứng của cô. Hàn Băng Tâm
"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi!" Phản ứng của cô quả nhiên không khiến anh thất vọng, biểu hiện vô cùng kịch liệt.
"Cô muốn đi chăm sóc anh ấy sao?" Anh hoài nghi Hàn Dĩ Chân căn bản không có chú ý tới phản ứng của mình, đó là cảm giác thương người mới đặc biệt lo âu.
"Tôi – muốn!" Lúc này cô không có ăn ở hai lòng nữa, mà nói thẳng ra ham muốn đáy lòng, Hạ Vũ Hi hài lòng gật đầu.
"Vậy thì hãy đi đi!" Anh hào phóng thả người. "Lần này nhất định phải hầu hạ anh Quang Hi thỏa thỏa đáng đáng mới trở về, tôi không muốn nhận thêm điện thoại của anh ấy." Cả ngày gọi anh chiếm đoạt "Vật của anh ấy".
"Được, nhất định." Hàn Dĩ Chân căn bản không biết mình trở về thứ gì, tư thế cầm túi da lên còn soái hơn nữ binh sĩ, theo anh thấy những thứ bệnh khuẩn kia một cũng đừng muốn trốn, cần phải bị tiêu diệt toàn bộ.
"Tạm biệt, tôi lập tức sẽ trở lại." Hàn Dĩ Chân lại = xông ra ngoài, Hạ Vũ Hi ngay cả cơ hội đáp lời cũng không có, xác định không thấy người cô.
Tạm biệt, lần này cần nắm chặt cơ hội, đem toàn bộ khúc mắc mở ra.
Hạ Vũ Hi hiểu hơn ai khác lần này cô có thể sẽ không trở về, nhưng không sao cả, quan trọng là, hai người bọn họ có thể có một kết cục vui sướng. Về phần thư ký? Tìm thêm một là được, dù thế nào đi nữa anh cả ngày lẫn đêm huy động thư ký.
Hạ Vũ Hi hết sức nhìn thông, ngược lại Hạ Quang Hi thành một đứa ngốc nhìn không ra tình yêu, cả ngày ôm đầu than thở.
Hôm nay lại sốt tới bao nhiêu, 38, 39, hay là 40?
Anh sốt mơ hồ, không chỉ Đông Tây Nam Bắc, ngay cả cây kim chỉ trên đồng hồ báo thức cũng nhảy chậm.
Không thể nào, cây kim chỉ sao lại lùi về sau?
Mặc dù Einstein nói, chỉ cần lớn hơn tốc độ ánh sáng, là có thể tiến hành du lịch thời không. Nhưng anh hoài nghi đây không phải là thật, hiện tại mỗi ngày đều có lý luận mới xuất hiện lật đổ lý luận cũ, coi như Einstein cũng chạy trời không hkỏi nắng.
Nhưng anh thật sự rất hi vọng thời gian có thể quay lại, thật hy vọng, thật hy vọng! Như vậy anh có thể sớm một chút thấy rõ tim mình, biết mình thích Jeanie, có lẽ anh vẫn sẽ nói bậy, nhưng ít nhất sẽ không để cô đi, anh thật sự rất nhớ Jeanie....:
"Hạ Quang Hi!"
Xem đi? Anh nhớ cô đến ngay cả lỗ tai của anh cũng bắt đầu xuất hiện nghe nhầm, xuất hiện giọng nói của cô, có thể thấy được anh nhớ cô bao nhiêu.
"Tổng giám đốc!"
Buồn cười chứ? Anh đã bệnh muốn ch.ết, Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ, vẫn còn tư tư niệm niệm, toàn tâm toàn ý nhớ mong cô, cho là cô ở chỗ này.
"Tổng giám đốc Hạ Quang Hi!"
Cuối cùng, anh thậm chí xuất hiện ảo giác, nhìn thấy cô ngay trước mắt nói chuyện, nghe cô gọi anh Tổng giám đốc. Nhưng Tổng giám đốc của cô sớm đã đổi người, đổi thành Vũ Hi khốn kiếp không có lương tâm đó.
Ô...... Em ấy thậm chí ngay cả cô ở nơi nào cũng không chịu nói cho anh biết, ngay mặt thưởng cho anh một cái bế môn canh (= không cho khách vào nhà)......
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?" Hàn Dĩ Chân ở trước mặt anh kêu thật lâu, anh nửa ngày không có phản ứng, khiến cô vô cùng lo lắng.
"Ô......" Anh thật không phải là cố ý muốn tổn thương cô, chỉ là ghen tỵ, vì sao cô không thể hiểu cảm giác của anh?
"Tổng giám đốc Hạ Quang Hi!!" Anh không có phản ứng thì thôi, còn nước mắt nước mũi đi cùng, dọa sợ Hàn Dĩ Chân, cô chỉ tốt cầm hai vai anh, liều mạng lay anh.
"Tỉnh lại chút, Tổng giám đốc, anh đừng thật sự sốt thành ngốc!" Nhớ tới Hạ Vũ Hi lúc trước cảnh cáo, Hàn Dĩ Chân thật sự khủng hoảng một hồi, anh thật sự thành ngốc.
Phụ nữ bình thường rất yếu ớt, vậy mà một khi gặp tình trạng khẩn cấp sẽ biến thành siêu nhân vô địch, đầu Hạ Quang Hi dường như bị lay ch.ết.
"Jea, Jeanie?" Anh không dám tin nhìn Hàn Dĩ Chân, cho rằng cô là ảo ảnh, nhưng cô không phải, cô rất chân thật.
"Là em." Sau đó, Hàn Dĩ Chân cũng rất cảm động, thật may là anh còn chưa có sốt thành ngốc.
"Thật sự là em." Anh sờ sờ mặt của cô, xác định cô không phải người ngoài hành tinh cải trang, cực kì hưng phấn mà gọi.
"Jeanie!" Cảm tạ ông trời, rốt cuộc lại đem Jeanie trả lại cho anh, cảm tạ ông trời.
"Làm sao vậy --"
"Em trở lại rồi!" Anh kích động ôm lấy cô. "Em trở lại rồi, anh còn tưởng rằng em sẽ không trở lại nữa!"
"Em chỉ đi Hoa Liên." Cô không hiểu ra sao, không hiểu tại sao anh kích động như thế, chỉ là rất hưởng thụ cảm giác được anh ôm vào trong ngực, tựa như Thiên đường.
"Anh không biết em đi Hoa Liên." Anh một phen nước mũi một hồi nước mắt. "Vũ Hi tên khốn kia không chịu nói cho anh biết em đi đâu, anh lo lắng muốn ch.ết."
"Không cho phép nói Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi như vậy, anh ấy là người tốt -- anh đi tìm em?" Hàn Dĩ Chân vốn là đang giải thích giúp Hạ Vũ Hi, cũng đang nghe lời của anh quẹo cua trên đường, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Dĩ nhiên." Anh mặt uất ức. "Ngày đó anh vô cùng hối hận, vẫn muốn ngay trước mặt em nói rõ ràng, nhưng em vô duyên vô cớ mất tích, hại anh không thể nào nói."
"Anh muốn nói gì với em?" Cô chưa từng thấy bộ dáng anh buồn cười như vậy, nét mặt phàn nàn giống như bị ăn hϊế͙p͙ nhiều lắm, trời mới biết cô chỉ là đến Hoa Liên một tuần.