Chương 10: Tuyết Thuần là một cô nhóc khó chiều

Editor&Betaer: Cogau
Mặc dù sớm có được thông tin, ngực Tuyết Thuần đúng là size D, nhưng mà bây giờ không phải lúc ‘chảy máu mũi’. Tình trạng cuộc sống của vợ anh thật đáng lo!
“Dì Lục!”


Dì Lục đang chăm chú ‘nhất cử nhất động’ của cậu chủ và cô chủ, không khỏi lo lắng trong lòng, cậu chủ lại bất ngờ gọi, thiếu chút thì hét lên rồi, sau đó lật đật chạy tới, bà tuổi đã cao, bà cũng dễ dàng lắm sao: “Cậu chủ, chuyện gì ạ?”


Lại Tư mặt lạnh, mắt nhìn chằm chằm phía trước không hề chớp như cái xác không hồn, lời nói hình như phát ra từ kẽ răng lạnh như phong ba bão táp Bắc Cực vậy: “Bà chăm sóc cô chủ như vậy sao!” Không phải nghi vấn, mà là câu khẳng định. Làm một người quản gia, bất luận là nguyên nhân thế nào, kiếm cái cớ gì, tạo nên kết quả tồi tệ như vậy thì phải nhận hậu quả duy nhất - đó chính là phải hứng chịu ngọn lửa giận dữ!


Dì Lục nhìn lên, cộng thêm giọng nói nghiêm nghị của Lại Tư, trái tim bỗng lỡ một nhịp, vội vàng giải thích: “Cậu chủ, không phải như thế đâu.” Cô chủ ơi, cô hại tôi thê thảm rồi!
“Lập tức thu dọn đồ đạc đi, biệt thự nhà họ Lại không nuôi nổi người như bà.”


Trước mặt Dì Lục bỗng tối sầm, sợ tới ngất đi.


“Dì Lục! Dì Lục!” Tuyết Thuần ôm lấy bà, thế nhưng vóc người dì Lục hơi mập, đầu gối của cô đập mạnh xuống sàn nhà, đau tới nỗi xuýt xoa. Nhưng chuyện này không quan trọng, cô bấm mạnh vào huyệt nhân trung của dì Lục, thật lâu sau dì Lục mới thở nổi. Lúc này, tài xế Trần bế dì Lục lên, bọn họ đã quen biết từ lâu, biết tim Dì Lục không tốt, vội vàng cho bà uống thuốc.


available on google playdownload on app store


“Anh thật quá mức!” Tuyết Thuần nhíu mày dù không kẻ nhưng vẫn đậm vừa phải: “Dì Lục – bà ấy rất có trách nhiệm, mỗi ngày đều đưa cơm cho em đúng giờ, quét dọn, lần này là tự em không cho dì ấy vào. Nếu muốn trách, anh trách em là được rồi.”


“Anh quá mức sao?” Lại Tư híp mắt, nới lỏng cà vạt, hít một hơi: “Anh vì ai mà tức giận chứ?” Mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía ngực của cô, bởi vì tức giận nên bộ ngực của cô khẽ phập phồng. Trong lòng không ngừng phán đoán, không biết là rốt cuộc cô có mặc áo lót hay không?!


“Cho dù là vì tốt cho em, nhưng... anh chưa hỏi rõ đầu đuôi, mà đã tùy tiện đuổi dì Lục rồi, dì ấy thật sự là một người rất tốt.” Tuyết Thuần xấu hổ, dì Lục vì cô mới nên tội.


Lại Tư nắm tay của cô, bình thường cô đều xa cách anh, nhưng vì tranh cãi thế này mà gần ngay sát bên rồi. Hơn nữa, cũng thật to gan.
“Vậy em hãy đồng ý với anh, cho dù là bận công việc, cũng phải tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường. Nếu không, anh sẽ đuổi dì ấy.”


Tuyết Thuần nên nói gì đây chứ!?
Lại Tư liền bổ sung: “Đây là điều kiện để dì ấy không bị đuổi.”
“Được.” Đây là lần đầu tiên Tuyết Thuần biết đến sự vô tình của Lại Tư.


Sau đó, trong lòng Lại Tư dâng lên niềm vui đắc thắng. Nhìn đi, vợ của anh, vì một câu nói của anh đã lấy lại bình thường rồi.


“Em...” Lần đầu Lại Tư nói chuyện do dự, nhưng ánh mắt thì lóe ra muôn ngàn tia sáng, sáng rực rỡ nhìn chằm chằm vào bộ ngực xem ra rất nở nang của cô: “... không mặc áo lót à?”
Ối! Mặt Tuyết Thuần bỗng đỏ lên, giống như cà chua chín, kiều diễm ướt át, dụ dỗ người tới hái vậy.


Yết hầu Lại Tư chuyển động lên xuống, hoàn toàn quên mất chính sách dụ dỗ của anh, lại càng muốn tiến một bước nữa.
Lúc này, Tuyết Thuần hất tay của anh ra, chạy ra khỏi phòng, nói vọng lại: “Em qua xem dì Lục một chút.”


IQ Lại Tư thì bậc nhất, thế mà lại hết cách với cô vợ chung nhà vẫn luôn trốn tránh này. Vốn cho rằng hai người đã kết hôn, sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nhưng hiển nhiên, Tuyết Thuần không phải người dễ đối phó nha.


Cô đi ra ngoài du lịch, anh có thể coi là cô bị đả kích buồn bực trong lòng, sau khi hết buồn sẽ về, dù sao thì cũng vẫn về nơi này với anh. Nhưng ở trong nhà, thế mà cô lại ngang nhiên coi như anh không tồn tại. Cùng ăn cơm, cùng nói chuyện một chút có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lại Tư rất buồn bực.


Không thể không thừa nhận, lòng tự ái của Lại Tư bị thương tổn. Dù là người phụ nữ anh thích, cũng không cho phép đối xử với anh như vậy. Ngày còn dài, anh bắt đầu bực bội rồi đấy.


Nhưng anh là ai chứ? Anh là Lại Tư cao quý ưu nhã, là một người đàn ông rất biết tiết chế, có thể so với hoàng tử Anh quốc, từ trước tới giờ chưa ai thấy được lửa giận trên mặt anh, mà chửi rủa thì lại càng hiếm thấy.


Anh yêu vợ anh, nếu cứ giữ quy củ quả thực sẽ trở thành đàn ông tốt đã tuyệt chủng hết rồi. Nhưng cái đồ ngốc Tuyết Thuần này, sao lại không thấy được mặt tốt của anh chứ? Hiển nhiên, anh tốt với cô cũng không thể kích thích cảm tình của cô với anh, mà ngược lại còn là nguyên nhân để cô thoát khỏi anh, rúc vào cái mai rùa của cô.


Lần đầu tiên, Lại Tư mất hồn trong buổi họp công ty, chỉ muốn đi khỏi thôi. Nghĩ thầm, Tuyết Thuần chính là một cô gái nội tâm, xem ra là thời gian sẽ chiến thắng. Dĩ nhiên, người thông minh thì tuyệt đối sẽ không dùng cách ấu trĩ để chiếm được trái tim một người phụ nữ.


Rất nhanh, môi anh nhếch lên một nụ cười quỷ dị, anh đã nghĩ ra cách rồi.
Đang họp, nhân viên nhìn thấy nụ cười quỷ dị của tổng giám đốc như vậy, mọi người đều sợ hết hồn hết vía, tổng giám đốc lại nghĩ ra cách muốn chỉnh ai đây? Ôi! Lại chuẩn bị phải làm thêm giờ rồi!


Tuyết Thuần vào đời chưa lâu, suy nghĩ đơn giản, gặp phải Lại Tư lòng dạ vô cùng hiểm độc, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi rồi.
“Cốc cốc...”
“Chờ một chút.” Tuyết Thuần mặc áo ngủ vào, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất dọn xong mấy đồ để bừa bãi, trông cũng tàm tạm.


Lại Tư nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, thầm đoán được dáng vẻ cô lúc này, nhất định là đang lo dẹp đồ. Trước đây, anh cũng không tin Tuyết Thuần luôn luôn dịu dàng thiện lương mà lại là một người qua loa đại khái, nhưng tình cờ một lần anh gặp phải một màn giật gân.


Hôm ấy, Tuyết Thuần quá mệt mỏi, quên đóng cửa phòng. Đúng lúc, anh thuận tay đẩy cửa ra, thấy cả người Tuyết Thuần trần truồng nằm gục trên bàn, đồ đạc thì bừa bộn, vừa nhìn đã biết là người thích ăn vặt xem máy vi tính.


Điều này chứng tỏ, những ngày Tuyết Thuần không ra khỏi nhà sẽ đóng cửa sổ, rồi chỉ mặc đồ lót làm việc trên Internet.


Mới chỉ nghĩ thôi đã ngứa ngáy trong lòng, đều nói rằng người đàn ông có sức quyến rũ thì nguy hiểm thế nào, nhưng thực ra phụ nữ mới vô cùng nguy hiểm! Không biết chiếc áo lót size D có mặc vào hay không nữa...






Truyện liên quan