Chương 11: Dụ dỗ ‘người vợ xó bếp’ ra ngoài
Editor&Betaer: Cogau
Cửa vừa mở ra, thấy cô gái mặc bộ đồ ở nhà hình con báo còn dè dặt mở gần một nửa cửa.
“Bà xã, ba ngày nữa sẽ đãi tiệc ở nhà đấy.” Nếu không ngoài dự đoán, có lẽ sẽ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của cô.
Anh luôn cho rằng Tuyết Thuần không quen anh gọi như vậy, nhưng thực tế hai người là vợ chồng.
Chẳng lẽ, cô chưa từng biết: Lại Tư anh thích thứ gì đó thì tuyệt đối sẽ không buông tay sao? Rõ ràng là cô chưa hiểu được điều đó, mà còn cho rằng hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, còn nghĩ rằng lâu dần anh sẽ chán, đến lúc đó ly hôn là chuyện hiển nhiên!
Tuyết Thuần đảo mắt: “Có cần em làm gì không?”
“Ngày mai, em với anh đi ra ngoài chuẩn bị chút nha.”
“Vâng.” Thật sự, cô không có trang phục dạ hội, mà kỹ thuật trang điểm cũng không tốt lắm.
Lại Tư ngầm tính toán, anh muốn Tuyết Thuần bắt đầu thói quen có anh, quen với sự dịu dàng, mặt tốt của anh, ngưỡng mộ sự ưu tú của anh, rồi cuối cùng không thể rời xa anh. Đầu tiên, anh sẽ phá vỡ tính độc lập – ‘người phụ nữ xó bếp’ trong cô, anh muốn cô dung nhập vào trong sinh hoạt của anh, quen thuộc tất cả mọi thứ của anh, tiếp theo là bước vào cuộc đời của anh, mọi suy nghĩ của cô đều có anh.
Thật ra thì khi quyết định việc này, Lại Tư cũng rất đau đầu, bởi vì bữa tiệc này cần phải mời cô gái điên cuồng theo đuổi anh gần mười năm đó. Vì để có được Tuyết Thuần, coi như bán nhan sắc, cũng muốn mở một bữa tiệc. Có được cô hay không thì phải đợi tối mai mới biết, nhưng với tính toán nhìn xa trông rộng của Lại Tư sẽ cho phép kế hoạch thay sao chứ? Thật nực cười! Tính toán của anh không chút sơ hở mà.
Đến lúc đó, tình trạng hỗn loạn như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì thật, thì với tính cách thiện lương đơn giản của cô nhất định sẽ không trách anh đâu. Cho nên...... ha ha a..., Tuyết Thuần, em chạy không thoát đâu! Cho dù em có o bế mình đi nữa, thì anh cũng muốn em mở lòng ra, mặc kệ là anh đã gặp rất nhiều cô gái nhưng kể từ giây phút nhìn thấy em ấy thì thể xác và tâm hồn em chỉ có thể thuộc về Lại Tư anh mà thôi!
Đây là khu dân cư cao cấp, nên hầu như những hộ ở đây đều là đại gia. 1m vuông WC thôi thì cũng đã đắt hơn 100 mét vuông ở trung tâm thành phố rồi. Ở đây không có trạm xe buýt, taxi cũng hiếm thấy bởi vì mỗi gia đình ở khu cao cấp này đều trang bị đủ các loại xe nổi tiếng, nhà nào nhà nấy đều có tài xế riêng.
Lại Tư thường làm việc suốt đêm, nên bình thường cũng để cho tài xế Trần lái xe. Hôm nay khó có dịp buông công việc trong tay cùng Tuyết Thuần hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, anh tự điều khiển ‘Quý tử’ của mình.
Bản thân Lại Tư là tay đua xe xuất sắc, rất thích đua xe, dĩ nhiên cũng là người yêu xe, ngoại trừ mấy chiếc xe nổi tiếng trong khu nhà cao cấp, thì anh thích nhất lái Bugatti Veyron.
Đây là chiếc anh đã không ngừng cải tiến, chiếc Bugatti Veyron này giống như ‘cậu quý tử’ của anh vậy, nếu không phải là Tuyết Thuần thì không dễ gì điều được ‘cậu quý tử’ của anh đâu. Nhưng vì muốn lấy lòng cô gái này, anh không thể không hạ thấp bản thân – tự mình lái ‘cậu quý tử’ của anh!
Mở cửa xe, rồi cẩn thận cài dây an toàn cho cô.
Tuyết Thuần không có thói quen được người khác hầu hạ, đặc biệt là đàn ông, nên có chút khó chịu trong lòng. Nhưng cơ hội không nhiều nên cứ để anh làm đi!
“Bình thường, bận rộn những gì ở trong phòng vậy, hả?”
Dường như Lại Tư không tập trung lái xe, mặc dù mắt thì nhìn thẳng phía trước trông có vẻ rất chuyên chú.
“Nhận vài việc làm online: thiết kế web, viết phần mềm này nọ.” Tuyết Thuần vặn bàn tay nhỏ trắng, cảm giác những nơi có anh thì có áp lực vô hình. Trong buồng xe, dường như có thể ngửi được mùi của anh.
“Chẳng lẽ anh quên đưa thẻ hoặc tiền mặt cho em sao?” Khóe môi Lại Tư lộ ra một nụ cười, nhưng anh vẫn nhìn phía trước, hầu như Tuyết Thuần không thể nhìn thấy ánh mắt anh, chỉ cảm giác như lời của anh mang ý khác.
“Em... không biết.” Thật ra thì trong phòng ngủ của hai người để cả chồng lớn tiền mặt, cũng có mấy cái thẻ vàng, nhưng cô không động tới. Hơn nữa, sau khi cô chuyển phòng thì cũng không sang phòng ngủ. Xài tiền của anh ư? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ ấy chứ, nếu xài thì chẳng khác nào thừa nhận quan hệ thân mật hai người rồi sao? Cô cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy lúc về anh sẽ đưa cho em, anh không muốn em làm việc khổ cực như vậy, vợ của Lại Tư anh không nên giống như bao người như vậy được, chỉ vì một ngày ba bữa mà phải tăng giờ làm việc, để mà ch.ết sớm sao. Hơn nữa, một ngày ba bữa, dì Lục sẽ lo chuyện ăn uống, nếu khẩu vị không hợp thì nói dì Lục đổi món, hoặc là đổi lại đầu bếp.”
Lại Tư vẫn chuyên tâm lái xe, còn rảnh rang nói chuyện nữa.
“Chuyện đó không liên quan đến chuyện này. Em chỉ nghĩ, ngày ngày không có việc gì, có thời gian thì muốn làm việc mình thích mà thôi...”
Khi Tuyết Thuần vừa nói, bỗng phát hiện tốc độ xe tăng theo tốc độ cô nói, càng ngày càng nhanh. Nhưng bởi vì chất lượng quá tốt, xe chạy trên đường cao tốc, mà êm như đứng trên đất bằng vậy, cô luôn sợ ngồi xe nhưng vẫn cảm thấy ổn.
“Vậy à.” Lại Tư nhàn nhạt đáp lại.
Lúc này, nơi xe đi qua, ven đường từng hàng đại thụ cao vút che khuất ánh sáng mặt trời, thỉnh thoảng có những tia nắng lọt xuống được lướt qua thân xe rồi chiếu vào Lại Tư trông rất tương phản: giống như ngày hè ấm áp bất chợt xuất hiện giữa mùa đông lạnh giá vậy!
Tuyết Thuần lặng lẽ nuốt nước miếng. Chẳng biết tại sao, cô cứ có cảm giác hình như Lại Tư đang tức giận! Nhưng trông gò mà hình elip hoàn mĩ, đôi môi khêu gợi rõ ràng là hơi vểnh lên hẳn như đang cười của anh, làm sao có thể tức giận được chứ? Cô ngầm lắc đầu, có lẽ là cô nghĩ sai rồi.