
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73: Ngoại truyện 1: Cơn giận của ba
- Chương 74: Ngoại truyện 2: Hôm nay là người chồng ốm yếu
- Chương 75: Ngoại truyện 3: Thời không song song (1)
- Chương 76: Ngoại truyện 3: Thời không song song (2)
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Thời không song song (3)
Giới thiệu:
Khang Chước và trúc mã là người yêu của nhau. Vào ngày trúc mã đi thi đại học, Khang Chước đã dày công chuẩn bị, lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò lãng mạn với trúc mã, đồng thời dâng lên lần đánh dấu đầu tiên của mình. Nhưng không ngờ cậu lại bắt gặp trúc mã đang hôn môi với người khác, Khang Chước bị đả kích nặng nề. Từ đó giữa hai người xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã, đẩy cậu rơi vào mê mang và thống khổ.
Lúc này Quyền Hoa Thần (cậu của trúc mã) trở về nước, là người đã chăm sóc cho Khang Chước rất nhiều từ khi cậu còn nhỏ. Hắn đến gần cậu không chút dấu vết, lấy phong thái của bậc cha chú giảng giải chỉ dẫn cho cậu, chữa trị vết thương, sửa chữa quan điểm yêu đương của cậu, đoạt lại sự lưu luyến của cậu dành cho trúc mã về trong tay mình từng chút một.
Khi trúc mã chạy tới chất vấn hắn tại sao lại ngang nhiên nhảy vào cướp người yêu của cậu ta, Quyền Hoa Thần nở nụ cười: “Bảo bảo được cậu cẩn thận nâng trong tay nuôi nấng bao năm trời, thấy cháu thích mới nhường cho cháu. Nếu cháu nuôi không nổi thì trả lại cho cậu, không trả, cũng đừng trách cậu cướp lại.”
Khang Chước và trúc mã là người yêu của nhau. Vào ngày trúc mã đi thi đại học, Khang Chước đã dày công chuẩn bị, lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò lãng mạn với trúc mã, đồng thời dâng lên lần đánh dấu đầu tiên của mình. Nhưng không ngờ cậu lại bắt gặp trúc mã đang hôn môi với người khác, Khang Chước bị đả kích nặng nề. Từ đó giữa hai người xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã, đẩy cậu rơi vào mê mang và thống khổ.
Lúc này Quyền Hoa Thần (cậu của trúc mã) trở về nước, là người đã chăm sóc cho Khang Chước rất nhiều từ khi cậu còn nhỏ. Hắn đến gần cậu không chút dấu vết, lấy phong thái của bậc cha chú giảng giải chỉ dẫn cho cậu, chữa trị vết thương, sửa chữa quan điểm yêu đương của cậu, đoạt lại sự lưu luyến của cậu dành cho trúc mã về trong tay mình từng chút một.
Khi trúc mã chạy tới chất vấn hắn tại sao lại ngang nhiên nhảy vào cướp người yêu của cậu ta, Quyền Hoa Thần nở nụ cười: “Bảo bảo được cậu cẩn thận nâng trong tay nuôi nấng bao năm trời, thấy cháu thích mới nhường cho cháu. Nếu cháu nuôi không nổi thì trả lại cho cậu, không trả, cũng đừng trách cậu cướp lại.”