Chương 9-1
Gần tới nghỉ hè, tiết học của năm ba càng ngày càng ít. Mỗi ngày Cảnh Trừng đều chỉ chui rúc trong ký túc xá, rảnh rỗi đến phát chán.
Có lẽ bởi vì gần đây cô quá nhàn, nên mới cảm thấy Quảng Lăng Chỉ Tức càng ngày càng bận rộn.
Số lần anh lên chơi game trong một tuần có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có cuối tuần mới có thể tranh thủ lộ diện. Ngày nào Cảnh Trừng không thấy được anh, trong lòng đương nhiên sẽ sốt ruột, nhưng lại không muốn biểu hiện trước mặt anh, chỉ có thể vờ như không có gì.
Lần trước Nhạn tổng chỉ login nửa tiếng, thế mà đã gây nên sóng to gió lớn khắp cả server.
Ngày đó Mười Bốn đột nhiên gửi qua Cảnh Trừng một tấm hình, nói là lấy từ một topic đang hot trong diễn đàn game, nội dung có liên quan đến việc Nhạn tổng trở về.
- Kiêm Gia mau nhìn nè! Giấc mộng của cậu đã trở thành sự thật rồi! Đêm nay có nằm mơ cũng đừng cười tỉnh nha!
Mức độ vui sướng của Mười Bốn không thua gì thời điểm cô biết được tin tức này.
Cảnh Trừng lại thế nào cũng cười không nổi, có chút lo lắng lật topic này một lần. Cô vẫn chưa quên Liên Hoa luôn mãi căn dặn: đừng làm việc gì quá lố, đừng làm việc gì quá lố, nhất định không được làm việc gì quá lố!
Không biết cái topic này có lại gây phiền nhiễu gì cho Nhạn tổng không đây...
Chủ topic hiển nhiên chính là một thành viên trong binh đoàn vây xem lần trước, tin tưởng chắc nịch thông tin Nhạn tổng trở về, hơn nữa còn liệt kê ra hàng loạt hình chụp làm bằng chứng.
Bối cảnh trong hình tại bờ hồ Minh Nguyệt, Nhạn tổng cưỡi ngựa phi nhanh, Bé Ngoan cũng ngồi trên con ngựa đó... Những tấm hình sau đó, cô đều tránh được ống kính.
Không ít người phản hồi ào ào xác nhận ngày đó tận mắt trông thấy Nhạn tổng, nhưng vẫn không bài trừ khả năng đó là người mua lại tài khoản hoặc trộm tài khoản. Nói chung, tin tức càng mơ hồ càng khiến người ta phấn khởi, thảo luận không dứt. Dần dần, tin đồn Nhạn tổng trở về càng ngày càng lan rộng.
Thông tin truyền bá thật thật giả giả, nhưng người trong bang Túng Ca đều biết nội tình.
Thành viên trong bang luôn bảo vệ Nhạn tổng rất tốt, dù bình thường ở trong nhóm chat mặt dầy đùa giỡn thế nào, hễ bước ra bang hội một bước, tuyệt không tiết lộ nửa điểm tin tức cho người ngoài.
Đối với tình huống của Nhạn tổng lần này, mặc dù mọi người khó hiểu, nhưng không ai dám chủ động đi hỏi đại thần rốt cuộc tính làm gì.
Ồn ào nhốn nháo một hồi, cuối cùng cả đám kéo cả Cảnh Trừng ra chọc ghẹo.
[Tiếng cười như chuông bạc của Nhạn tổng]: Nhạn tổng login lại không dẫn chúng em đi chơi, chỉ dành đãi ngộ đặc biệt cho Bé Ngoan. Người ta không chịu đâu, người ta muốn dỗi nha ┭─┮﹏ ┭─┮
[Cơ bụng V-cut vô tiền khoáng hậu của Nhạn tổng]: Tôi vào bang lâu như vậy cũng chưa bao giờ nói với Nhạn tổng được một câu, Bé Ngoan vừa đến đã có đặc quyền của đồ đệ, gato quá đi!
[Sợi râu lún phún cực kỳ đâm tay của Nhạn tổng]: Ai kêu người ta là giọng nữ thần cơ chứ...
Cảnh Trừng nhất thời cũng không phân rõ những câu này rốt cuộc là nói đùa hay nói móc, dứt khoát vờ như không nhìn thấy.
Buổi tối cuối tuần, Quảng Lăng Chỉ Tức bất ngờ login một lần, tổ đội với Cảnh Trừng làm nhiệm vụ hàng ngày.
Khoảnh khắc Cảnh Trừng nhìn thấy lời mời tổ đội mới chợt nhớ, vốn dĩ bọn họ hẹn nhau chờ anh tan ca trở về rồi làm nhiệm vụ chung. Kết quả hôm nay cô lại đãng trí quên mất việc này, từ sớm đã tự mình hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện này thật khó nói quá...
Hai người lần lượt truyền tống đến bản đồ nhận nhiệm vụ, Quảng Lăng Chỉ Tức tìm tới NPC lấy nhiệm vụ trước, Cảnh Trừng lủi thủi theo sát phía sau.
Quảng Lăng Chỉ Tức sắp xếp túi hành trang xong, quay đầu lại phát hiện Cảnh Trừng vẫn chưa di chuyển, hỏi:
- Sao em không nhận nhiệm vụ?
- Em làm xong lúc sáng rồi...
Cảnh Trừng ấp úng một lúc, mới lí nhí nói:
- Xin lỗi, dạo này anh thường không online, mấy ngày nay đều là một mình em làm nhiệm vụ, vì vậy hôm nay cũng theo thói quen tự xử luôn...
Nghe lời này, Quảng Lăng Chỉ Tức im lặng hồi lâu.
Cảnh Trừng bắt đầu ảo não. Mình nói thế có làm anh ấy khó xử không? Hoặc là lộ vẻ cô không quá biết giữ chữ tín?
Lại nghe Quảng Lăng Chỉ Tức nhàn nhạt nói:
- Em đang trách anh gần đây không dành nhiều thời gian cho em sao?
- Không có không có.
Cảnh Trừng bị lời này của anh sợ hết hồn, lập tức tỏ rõ lập trường:
- Anh bận chuyện của anh là được rồi, công việc quan trọng, một mình em chơi cũng vui mà... Hôm nay là tại em không đúng, em quên mất...
Chuyện Quảng Lăng Chỉ Tức làm, Cảnh Trừng hoàn toàn lý giải vô điều kiện, oán trách thì càng không thể nào.
Câu nói đó của cô khá là tâm lý, nhưng nếu nghe kỹ cũng có thể phát hiện trong giọng nói chứa chút ít ấm ức.
Sợ Quảng Lăng Chỉ Tức hiểu lầm, cô lại bổ sung một câu:
- Nếu như anh thực sự không có thời gian, về sau em có thể giúp anh làm nhiệm vụ...
Quảng Lăng Chỉ Tức không nói tiếp, như đang suy tư gì.
Qua rất lâu, anh nói:
- Gọi điện thoại cho anh đi.
Cảnh Trừng:
- Sao ạ?
Quảng Lăng Chỉ Tức:
- Sau này em muốn tìm anh thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Cảnh Trừng còn chưa kịp phản ứng lại, Quảng Lăng Chỉ Tức đã không nhanh không chậm báo một chuỗi con số.
- 1391868××××, em lưu lại đi.
Cảnh Trừng vẫn còn đang ngây ngốc.
Chờ đã!
Vừa nãy là... Số điện thoại di động của Nhạn tổng?!
Là cái loại máy mang theo bên người mọi lúc, buổi tối đặt ở đầu giường, khi sử dụng thì kề sát ở bên tai?!
Qua vài giây sau, Cảnh Trừng mới bắt đầu mừng rỡ như điên, không tiếng động mà gào rú, a a a a a a a.
Nhạn tổng cho cô số điện thoại! Nhạn tổng cho cô số điện thoại!
Tiêu hóa xong, cô điều chỉnh lại tiếng nói, vô cùng xấu hổ hỏi:
- Có thể đọc lại lần nữa không ạ? Vừa nãy em nghe không rõ, chỉ nhớ số đầu là 13...
Quảng Lăng Chỉ Tức cười cười, Cảnh Trừng nghe được lại đỏ mặt.
Quảng Lăng Chỉ Tức đọc lại một lần, lần này cố ý chậm lại.
- 1391868××××.
- Đã nhớ chưa?
Cảnh Trừng:
- Vâng, em nhớ rồi.
- Thông thường thì anh rảnh tầm từ mười hai giờ trưa đến một giờ, trước mười một giờ tối. Tốt nhất hãy tìm anh trong hai khoảng thời gian này nhé.
- Vâng ạ.
Cảnh Trừng cẩn thận ghi nhớ, tuyệt đối không cho phép phạm sai lầm.
Cô như nhớ tới cái gì, lại hơi thấp thỏm hỏi:
- Không phải anh nói gần đây rất bận rộn sao? Em có làm phiền anh không...
Quảng Lăng Chỉ Tức nói:
- Để trống thời gian nói với em mấy câu thì vẫn sắp xếp được.
Cảnh Trừng nhẹ nhàng nhếch môi.
- Vâng...
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.